CHƯƠNG 260: XIN LỖI HỮU DỤNG KHÔNG?
Dịch giả: Luna Wong
Hứa Vân Noãn đột nhiên mím môi một cái, trong ánh mắt hiện lên một tia màu sắc trang nhã, nhãn thần thẳng tắp nhìn Thẩm Cửu Mạch: “Nói như thế, ngươi là muốn nói xin lỗi với ta?”
“Phải.” Ngữ khí của Thẩm Cửu Mạch rất trịnh trọng.
“Đã như thế, chúng ta đây sang lương đình bên cạnh từ từ nói đi.”
Thẩm Cửu Mạch ngạc nhiên ngẩng đầu lên: “Hứa cô nương rốt cục không ghét ta nữa sao?”
“Sao ngươi nhiều lời như vậy, rốt cuộc còn có muốn nói hay không?”
“Muốn nói.” Nhãn thần ôn hòa bao dung của Thẩm Cửu Mạch nhìn phía Hứa Vân Noãn, nét mặt mang theo dáng tươi cười rất rộng rãi.
Hứa Vân Noãn kéo khóe môi, đi thẳng tới trong lương đình một bên ngồi xuống, sau đó quay đầu nhìn về phía hồ sen cách lương đình không xa.
Thẩm Cửu Mạch theo đến: “Hứa cô nương, xin lỗi.”
Hứa Vân Noãn xoay đầu lại, đột nhiên hỏi: “Thẩm công tử có thích uống trà không?”
“Thích.” Thẩm Cửu Mạch có chút bất minh sở dĩ, bất quá vẫn thành thực trả lời.
“Hàn Yên, bưng hai trản trà lên.” Hứa Vân Noãn quay đầu phân phó.
“Vâng, tiểu thư.”
Rất nhanh, Hàn Yên đã bưng hai trản trà lên.
Một tay của Hứa Vân Noãn chống cằm, tiếu ý dịu dàng nhìn Thẩm Cửu Mạch: “Nếm thử xem nước trà của Mục gia thế nào, có phù hợp khẩu vị của Thẩm công tử không?”
Thẩm Cửu Mạch liền vội vàng gật đầu, nâng chung trà lên, nhẹ nhàng đưa đến bên mép, vừa định uống một hớp, không ngờ tới Hứa Vân Noãn bỗng nhiên đưa tay, hất trà trản trong tay hắn rơi xuống.
Trà trản ngã xuống đất, chợt bể vài miếng, nước trà vẩy đầy đất.
Thẩm Cửu Mạch có chút kinh ngạc: “Hứa cô nương đây là ý gì?”
“Thẩm công tử, xin lỗi.” Nét mặt của Hứa Vân Noãn như trước mang theo cười, “Ngươi lúc này đã giải khát chưa?”
Thẩm Cửu Mạch hơi sửng sờ: “Ta căn bản chưa uống được trà, làm sao có thể giải khát?”
Hứa Vân Noãn trào phúng cười: “Ta vừa mới hât đổ trản trà của Thẩm công tử, cho nên ngươi bây giờ căn bản không khả năng dùng trà giải khát, đồng lý, quá khứ ta ở Thẩm gia bị ủy khuất, hôm nay Thẩm công tử xin lỗi ta, bây giờ với ta mà nói, có chút tác dụng sao?”
Thẩm Cửu Mạch không khỏi sững sờ ở tại chỗ.
“Hứa cô nương nói, là chỉ ta không biết nên biểu đạt áy náy như thế nào. . .”
“Trong lòng có áy náy có ích lợi gì, ngươi nên biết đi qua thương tổn là áy náy của bây giờ không bù đắp được, biện pháp tốt nhất đó là ở trước khi phát sinh thương tổn, ngươi có thể đứng ra. Đáng tiếc, người nhiều lần bức bác tah, trong lời nói tràn đầy khinh miệt không ngừng là mẫu thân của ngươi, nên ngươi biết rõ ta bị ủy khuất, cũng không muốn ở lúc đó để mẫu thân của ngươi cảm thấy khó chịu, ngươi đã lựa chọn, như vậy áy náy trong lòng ngươi chẳng phải là cực kỳ mỏng lạnh sao?”
Trong lúc nhất thời Thẩm Cửu Mạch nghẹn lời, lại không biết nên dùng dạng biểu tình gì để đối mặt với Hứa Vân Noãn, chỉ cảm thấy trong lòng tràn đầy xấu hổ.
Hứa Vân Noãn thấy hắn trầm mặc, sẩn tiếu một tiếng, đứng dậy: “Xem ra Thẩm công tử là không có gì muốn nói, đã như thế, vậy đi thong thả không tiễn.”
Xin lỗi?
Trên đời này thứ vô dụng nhất đó là xin lỗi!
Làm sai chuyện, nên trả giá thật lớn!
Có chút hận, chỉ có thể dùng máu để rửa!
“Hứa cô nương, ngươi mới vừa nói những lời này, thật sự để ta không lời chống đỡ, ta biết hiện nói xin lỗi với cô nương không có tác dụng gì, nhưng vẫn muốn nói một tiếng xin lỗi.”
Bookwaves.com.vn
Nhãn thần của Hứa Vân Noãn nhẹ nhàng run rẩy: “Ta hiểu rồi, Thẩm công tử cũng không thèm để ý ta có tiếp thu áy náy của ngươi hay không, ngươi chỉ là muốn cầu một yên tâm thoải mái mà thôi.”
“Không phải, sau này nếu cô nương bị ủy khuất nữa, ta nhất định sẽ tại chỗ đứng ra bảo vệ cô nương.”
Hứa Vân Noãn chợt ngẩng đầu lên, nhãn thần trở nên rất sắc bén: “Ngươi nói lời này, không sợ sau này sẽ đánh mặt mình?”
“Ta không sợ, ta nhất định sẽ nói được làm được.”
“Nếu để cho ta chịu ủy khuất là mẫu thân của ngươi thì sao?”
“Chỉ cần cô nương không có làm sai, cho dù là mẫu thân của ta, ta cũng sẽ đứng ở bên cô nương.”
“Vậy nếu như để ta chịu ủy khuất là muội muội của ngươi thì sao?”
“Giống như vậy.”
“Vậy nếu như để ta chịu ủy khuất thụ phụ thân của ngươi thì sao?”
Ánh mắt của Thẩm Cửu Mạch kiên định: “Thỉnh cô nương tin ta!”
Hứa Vân Noãn chợt toát ra một tia tiếu ý cực kỳ rực rỡ: “Được, ta tin ngươi, chỉ là ngươi phải nhớ kỹ lời này trong lòng, mỗi thời mỗi khắc cũng không thể quên.”
“Ta nhất định nhiên sẽ không quên.”
“Vậy là tốt rồi!” Hứa Vân Noãn rất cao hứng, trong nháy mắt cảm thấy Thẩm Cửu Mạch thuận mắt hơn nhiều.
Thẩm Cửu Mạch chính là tròng mắt của Vu thị, chính là đầu quả tim của nàng, đồng thời là chỗ uy hiếp mà Vu thị phòng hộ nghiêm mật nhất, hôm nay tự hắn đưa tới cửa, chủ động biến thành đao trong tay nàng, vậy cũng chớ trách nàng sau này cầm chuôi đao này đâm vào trong tim của Vu thị!
“Hứa cô nương tha thứ cho ta không?”
“Tạm thời tha thứ cho ngươi đi, chuyện quá khứ chúng ta bỏ qua không đề cập tới, sự tình từ nay về sau chúng ta tính lâu dài.”
“Đa tạ Hứa cô nương.”
“Không cần khách khí như vậy, nói không chừng sau này ta còn phải hoàn toàn dựa vào ngươi để bảo vệ ta nữa đó.”
Thẩm Cửu Mạch thoáng chần chờ chỉ chốc lát, vẫn không nhịn được mở miệng hỏi: “Hứa cô nương, Kinh Châu thành bên kia. . .”
“Trước đây xuất hiện ở Kinh Châu, đích thật là ta và gia gia, bất quá sở dĩ chúng ta không đi lĩnh công lao của triều đình, ngược lại chọn rời xa, cũng bởi vì không muốn dính dáng vào những thứ phân tranh của triều đình, chỉ là không nghĩ tới sau cùng gia gia mất, ta vẫn là không thể không trở lại kinh thành. Nếu chuyện này đã qua, như vậy ta không muốn đề cập lần nữa, cũng thỉnh Thẩm công tử sau này, không cần nhớ ân cứu mạng gì nữa.”
“Thì ra là thế, Hứa cô nương tâm tình chi bạc, thực tại để người kính nể.”
“Ta không muốn lưu ý những thứ hỗn loạn này, nhưng có đôi khi những thứ hỗn loạn này lại tụ tập đến trước mặt của ta, Thẩm công tử cũng nhìn thấy, chỉ cần là mẫu thân của ngươi, đã có nhiều ngộ giải với ta, chớ đừng nói chi là những người khác.”
Bookwaves.com.vn
Trong mắt của Thẩm Cửu Mạch lóe lên một tia buồn bã: “Làm cô nương thêm ưu phiền rồi.”
“Nếu Thẩm công tử đã hiểu tâm tư của ta, còn thỉnh ngươi sau khi trở về, nói một câu với mẫu thân ngươi, chớ để cho nàng đặt ánh mắt ở trên người của ta, lại càng không nên điều tra thân phận của ta.”
“Cô nương yên tâm, ta nhất định sẽ không để cho mẫu thân tới quấy rầy cô nương nữa.”
“Vậy là tốt rồi!”
Mục Trần Tiêu chuyển động xe lăn đi ra, đứng ở nơi có chút hơi xa lương đình, an tĩnh nhìn Hứa Vân Noãn và Thẩm Cửu Mạch.
Hứa Vân Noãn bén nhạy nghe được tiếng của xe lăn, xoay đầu lại, nét mặt chợt toát ra một nụ cười sáng lạn, dáng tươi cười này thật tình thực lòng, từ khóe mắt chậm rãi thấm đến rồi đuôi lông mày, huyến lệ loá mắt để người lom lom nhìn.
Thẩm Cửu Mạch nhìn thấy, không khỏi có chút xuất thần, đồng thời trong lòng dĩ nhiên dâng lên một cổ ngưỡng mộ không nói ra được: Hứa cô nương đối với Mục tướng quân thực tại cực kỳ kiên trì ôn hòa!
Mục Trần Tiêu nhìn thấy nụ cười của Hứa Vân Noãn, thần sắc cũng biến thành hòa hoãn rất nhiều: “Cô nãi nãi đang cùng Thẩm công tử trò chuyện gì?”
“Cũng không có cái gì, chỉ nói một chút hiểu lầm trước kia, cũng làm một chút tính toán sau này.”
“Sau này có tính toán gì?” Trong lòng Mục Trần Tiêu lộp bộp một tiếng.
Sau này?
Chẳng lẽ sau này cô nãi nãi còn trở về Thẩm gia sao?
Nghĩ đến loại khả năng này, Mục Trần Tiêu chỉ cảm thấy trái tim như chợt bị hàn băng bao vây, lạnh đến máu đều sắp ngừng chảy.
Hắn không muốn để cho cô nãi nãi ly khai, nhất thời nửa khắc cũng không muốn.