CHƯƠNG 261: MUỐN MÀ KHÔNG ĐƯỢC
Dịch giả: Luna Wong
Nhìn thấy thần sắc của Mục Trần Tiêu trong một sát na trở nên rất xấu xí, Hứa Vân Noãn không khỏi có chút lo lắng, sau khi đứng dậy nắm cổ tay của hắn hỗ trợ chẩn mạch: “Tôn nhi đây là thế nào? Là cảm thấy có chỗ nào khó chịu?”
“Đột nhiên tim có chút đập nhanh, cũng không biết là lúc nào thêm mao bệnh nữa.”
“Ta đây nhanh chóng đưa ngươi trở về nghỉ ngơi, lúc tâm hoảng ý loạn cũng không thể lộn xộn.”
Mục Trần Tiêu nhẹ nhàng rũ đôi mắt, khuôn mặt tuấn mỹ thoáng trắng bệch, dĩ nhiên mang theo một ít yếu đuối: “Cô nãi nãi không phải còn muốn nói chuyện phiếm với Thẩm công tử sao?”
“Vừa rồi đều đã nói xong, hiện tại cũng không có cái gì để trò chuyện nữa, Thẩm công tử thật sự xin lỗi.”
Thẩm Cửu Mạch vội vàng đứng dậy, nét mặt mang theo nhợt nhạt ân cần: “Thân thể của Mục tướng quân không có sao chứ?”
“Từ lúc chân bị thương, thân thể của tôn nhi vẫn không tốt, gần đây khí trời buổi trưa nóng buổi chiều lạnh, rất bất lợi cho tu dưỡng thân thể, vẫn là phải thỉnh thái y qua nhìn một cái, không thể tiễn Thẩm công tử về.”
“Không ngại, thân thể của Mục tướng quân quan trọng hơn, Hứa cô nương không cần khách khí như vậy, tại hạ cáo từ trước.”
Hứa Vân Noãn đẩy xe lăn, tiễn Mục Trần Tiêu về tới viện lạc của mình, thấy trên trán của hắn ra một tầng mồ hôi rịn, vội vã lấy khăn ra giúp hắn lau sạch sẽ: “Úc Khoảnh, nhanh chóng cầm thiếp mời đi thỉnh đại phu, nói thân thể của Trần Tiêu không thoải mái.”
Úc Khoảnh hoảng hốt trong lòng, vội vã chạy ra ngoài: “Vâng.”
Mục Thiên Trù cũng rất nhanh nhận được tin tức, sốt ruột vội vàng chạy tới: “Thân thể của Trần Tiêu thế nào?”
Mục Trần Tiêu ngẩng đầu lên, trong lòng có chút áy náy: “Không có chuyện gì lớn, quấy nhiễu đến gia gia rồi.”
“Ngươi nằm nghỉ ngơi trước, những chuyện khác không cần để ý tới.”
Hứa Vân Noãn ngồi ở bên giường, mới vừa rồi đỡ Mục Trần Tiêu lên giường, cầm tay hắn, lúc này dưới sốt ruột, lại cũng quên buông ra: “Tôn nhi, ngươi khó chịu chỗ nào? Chỉ là tâm hoảng ý loạn, hay chân cũng khó chịu nốt?”
Tính tình của Mục Trần Tiêu trầm ổn nội liễm, trong ngày thường có chút bệnh nhẹ đau nhức nhỏ, cũng vẫn chịu đựng không nói, nàng rất sợ hắn chịu đựng, liền kéo dài thành bệnh nặng.
“Cô nãi nãi không cần quá lo lắng, thật không có đại sự gì.”
“Có đại sự hay không, vẫn là phải để đại phu tỉ mỉ xem qua mới có thể kết luận.”
Mục Trần Tiêu nằm ở trên giường, nhìn ánh mắt mang theo vẻ lo lắng của Hứa Vân Noãn, lời nói trong lòng vài lần đều vọt tới cổ họng.
Hắn muốn hỏi Hứa Vân Noãn một câu:
Hỏi nàng một chút, có phải đã hoàn toàn biết thân thế của mình hay không?
Hỏi nàng một chút, có phải đã dự định xong muốn trở về Thẩm gia hay không?
Hỏi nàng một chút, có thể vì những ngày qua hắn ở bên cạnh, ở Mục gia thêm một đoạn thời gian hay không?
Bookwaves.com.vn
Nhưng cổ họng lại như là lấp tùng cục bông, cứng rắn cản trở tất cả ngôn ngữ của hắn.
Hắn nằm ở trên giường, một đôi chân không có chút tri giác nào, đến nhúc nhích đều hết sức trắc trở, thống khổ trong lòng hóa thành một chuôi lưỡi dao sắc bén, chậm rãi chạy trong huyết mạch, nơi đi qua hoàn toàn một mảnh tiên huyết nhễ nhại.
Hắn. . . Không có tư cách mở miệng. . .
Đại phu rất nhanh liền được mời qua đây, nhìn thấy dáng dấp của Mục Trần Tiêu, trong lòng cũng có chút lo lắng, rất sợ vị Mục tướng quân này xảy ra biến cố gì.
Sau khi cẩn thận bắt mạch, mi tâm không khỏi chăm chú nhíu lại.
Hứa Vân Noãn nhịn không được hỏi: “Đại phu, thân thể của tôn nhi ta thế nào?”
“Thân thể của Mục tướng quân điều dưỡng không sai, chỉ là tướng quân tựa hồ có chút ưu tư quá độ, chính là tâm thần không hợp bệnh trạng.”
Hứa Vân Noãn hơi sửng sờ, kết quả này không có gì khác với mạch tượng mới vừa rồi nàng bắt mạch nhận thấy được.
Lẽ nào tôn nhi nhà mình biểu hiện ra nhìn sáng sủa rất nhiều, nhưng trong lòng như cũ tưởng nhớ hai chân tàn tật mà đau đớn? Chẳng phải là nói trong khoảng thời gian này, hắn vì trấn an nàng, một mực miễn cưỡng vui cười?
“Còn thỉnh đại phu mở một ít thuốc điều dưỡng tâm thần.”
“Được.”
Đại phu xuống phía dưới cho thuốc, Mục Thiên Trù tựa hồ có mấy lời muốn nói với đại phu, cũng theo ra ngoài.
Hứa Vân Noãn ngồi xuống bên giường, thần sắc hơi có chút khó chịu nhìn Mục Trần Tiêu: “Tôn nhi, có lời gì không nên cứ giấu ở trong lòng, nếu ngươi không tiện nói với gia gia, như vậy nói cho ta biết, ta tuyệt đối sẽ không lan truyền ra ngoài.”
Mục Trần Tiêu chật vật nuốt hớp nước bọt, bàn tay nắm thật chặt lại, tựa hồ như vậy là có thể lưu lại ôn độ mới vừa rồi của ngón tay Hứa Vân Noãn.
“Cô nãi nãi, ta muốn. . . Muốn một món đồ, nhưng ta lại tự biết không có tư cách lưu lại, nên trong lòng vạn phần thống khổ. . .”
Hắn không dám nói rõ, nhưng nếu một chút cũng không tiết lộ, đều sắp nghẹn cho tim của mình nổ.
Hứa Vân Noãn hơi sửng sờ, lập tức nở nụ cười: “Đây có cái gì đâu, nếu muốn, vậy thì đi tranh thủ.”
“Nếu cố gắng tranh thủ như thế nào, cũng vô pháp lưu lại thì sao?”
“Vậy không từ thủ đoạn!”
“Nhưng nếu nàng không muốn lưu lại thì sao?”
“Ngươi đều không từ thủ đoạn, còn mặc kệ nàng có nguyện ý hay không? Có nguyện ý hay không, giữ ở bên người trước, để cho mình vui vẻ còn lại nói sau. Hay là, chờ ngươi chân chính lưu thứ ngươi muốn ở bên người rồi, ngược lại phát giác không thích.”
Người không phải vẫn luôn tràn ngập chấp niệm với thứ mình không có được sao?
“Ta xem nó coi như trân bảo, làm sao sẽ không thích chứ?” Mục Trần Tiêu nói chuyện, chợt nhắm hai mắt lại, hắn không dám nhìn Hứa Vân Noãn nữa, rất sợ nàng sẽ từ trong cặp mắt của mình, nhận thấy được cổ chấp niệm điên cuồng kia.
Tuy rằng tốc độ nhắm mắt của Mục Trần Tiêu rất nhanh, nhưng Hứa Vân Noãn vẫn từ trong ánh mắt của hắn, đã nhận ra dị dạng chợt lóe lên, chỉ là tốc độ quá nhanh, nàng không kịp nhận tỉ mỉ.
“Trần Tiêu. . .”
Mục Trần Tiêu lần thứ hai mở hai mắt ra, tình tự trong ánh mắt đều đã bị hắn gắt gao ép xuống: “Không có chuyện gì, cô nãi nãi không cần lo lắng, có lẽ là trong khoảng thời gian này chuyện đã xảy ra quá nhiều, nghỉ ngơi thật tốt một trận là được.”
Hứa noãn ngẩn người, lập tức gật đầu: “Vậy cũng tốt, ngươi muốn ăn cái gì, ta tự mình xuống bếp làm cho ngươi?”
“Phàm là đồ cô nãi nãi làm, ta đều thích.”
“Ta đây có thể tùy ý phát huy.”
“Được.”
Bookwaves.com.vn
Sau khi Hứa Vân Noãn rời khỏi, Mục Trần Tiêu thật chặt nhíu mi tâm, khổ sáp nồng đậm tràn ngập trong lòng, để hắn không khỏi cắn chặt hàm răng.
Mục Thiên Trù đi tới, liền thấy thần sắc như vậy của hắn, trong một sát na đau lòng không gì sánh được: “Trần Tiêu.”
Mục Trần Tiêu chợt thu liễm thần sắc: “Gia gia đã trở về, là đại phu dặn dò cái gì?”
“Đại phu không nói thêm gì, chỉ nói ngươi cần thư giãn tâm thần, như vậy mới có lợi cho việc tu dưỡng thân thể.”
“Ta đã biết.”
Mục Thiên Trù há miệng, chỉ cảm thấy trong lòng lên men: “Trần Tiêu, ngươi. . . Ngươi có đồ gì đặc biệt mong muốn, hôm nay Mục gia chúng ta tạm thời dư dả, nếu ngươi có cái gì mong muốn, gia gia mua tặng cho ngươi.”
“Đa tạ gia gia quan tâm, ta không có thứ gì mong muốn.”
“Ngươi suy nghĩ kỹ một chút, ta nhớ kỹ ngươi lúc nhỏ, đặc biệt thích con quay, bất quá lúc ấy mẫu thân ngươi cũng không cho phép ngươi chơi đùa, chỉ sợ ngươi mê muội mất cả ý chí, hôm nay ngươi còn thích không?”
“Hôm nay đã lớn lên, cũng tìm không lại được tính trẻ con trước kia nữa.”
“Vậy những thứ khác thì sao? Ngươi sẽ có mong muốn gì khác chứ?”
Ngoại trừ Hứa Vân Noãn, Mục Trần Tiêu muốn cái gì, hắn làm gia gia cũng sẽ tận lực hỗ trợ tranh thủ!
Mục Trần Tiêu nhẹ nhàng mà cười cười: “Đã hết.”
Ngoại trừ cô nãi nãi, cái gì hắn cũng không muốn, mà cô nãi nãi, hắn làm thế nào đều không muốn nổi. . .