CHƯƠNG 262: CÙNG NGƯỜI VƯỢT MỌI CHÔNG GAI
Dịch giả: Luna Wong
Nhìn nét mặt nụ cười nhàn nhạt của Mục Trần Tiêu, Mục Thiên Trù chỉ cảm thấy trong một sát na lòng như đao cắt, hắn thậm chí muốn không quan tâm nói cho hắn biết, nếu thích Vân Noãn thật, vậy quên hết mọi thứ theo đuổi.
Nhưng vừa nghĩ tới ba vị lão gia tử lâm chung nhắc nhở, hắn không thể không ngoan quyết tâm tràng.
“Trần Tiêu, ngươi nghỉ ngơi cho khỏe đi, nếu có chuyện gì, để người đến tìm gia gia.”
Mục Trần Tiêu nhẹ nhàng mà gật đầu: “Được.”
Đợi được Mục Thiên Trù ly khai, Mục Trần Tiêu lại ngồi dậy, nương hai cây quải trượng để trên đầu giường, muốn tự ra xe lăn.
Trong ngày thường hắn làm việc này đã cực kỳ thạo, nhưng hôm nay bởi vì tâm thần không yên, trong lúc nhất thời mất đi cân đối, phịch một tiếng té xuống đất.
Khuỷu tay trực tiếp chạm đất, Mục Trần Tiêu mạnh nhíu mi tâm, đau đớn kịch liệt để trên trán của hắn chảy càng mồ hôi lạnh nhiều.
Hắn muốn lấy cánh tay chống đứng lên, lại thử hai lần cũng không thành công.
Hắn hít một hơi thật sâu, dứt khoát thả lỏng lực đạo nằm ngang ở trên mặt đất.
“Mục Trần Tiêu, ngươi không có tư cách. . .”
Nhẹ nhàng thì thào có tiếng ở trong phòng, Mục Trần Tiêu đột nhiên tự giễu cười, khóe mắt đã có một giọt nước mắt từ từ trợt rơi xuống.
Một người nếu chưa từng thấy qua quang minh và ấm áp là bộ dáng gì, như vậy hắn liền có thể ở trong bóng tối kiên trì lâu hơn một chút, nhưng hôm nay, đã đụng tới quang minh ấm áp, lại muốn cứng rắn lấy ra khỏi hắn, cái loại cảm giác đau này không khác moi tim.
Úc Khoảnh vừa rồi tiễn đại phu đi, đi vào gian phòng liền thấy Mục Trần Tiêu đang nằm trên mặt đất, nhất thời cả kinh sắc mặt trở nên trắng: “Công tử?”
Mục Trần Tiêu chậm rãi mở mắt, thần sắc trong đôi mắt thâm trầm hơn ngày thường rất nhiều, phảng phất có vật gì đã chợt cải biến: “Ta không sao, không cẩn thận ngã xuống, đỡ ta lên đi.”
“Vâng.”
Úc Khoảnh thận trọng đỡ Mục Trần Tiêu đến xe lăn, như cũ lòng tràn đầy lo lắng: “Công tử, người thực sự không có chuyện gì chứ?”
“Không có việc gì, ngươi đi xuống đi.”
“Vâng.”
Mục Trần Tiêu thôi động xe lăn chậm rãi đi tới phía trước cửa sổ, trên ngũ thải cẩm đải, đóa hoa héo càng phát nhiều hơn, lại thêm vài phần suy bại.
“Ngũ thải cẩm đá, ngụ ý tiền đồ tự cẩm, tới viện lạc của ta, tựa hồ cũng không muốn nở hoa rồi. . .”
Hứa Vân Noãn bưng đồ ăn sáng làm xong đi tới, vừa lúc nghe được Mục Trần Tiêu nói những lời này, nhất thời nhịn không được nhíu mi tâm.
“Nếu nó không muốn tiếp tục nở hoa, vậy liền chặt nó đi, trồng lại một cây mới. Tôn nhi thích hoa gì?”
Mục Trần Tiêu may mắn trong lòng, may là mới vừa rồi Úc Khoảnh tới sớm, đỡ hắn lên, nếu để cho cô nãi nãi thấy dáng dấp té nằm trên mặt đất của hắn, trong lòng không biết nên có bao nhiêu thất vọng.
“Ta chỉ là thuận miệng nói, cô nãi nãi không cần xem là thật.”
“Cái gì thuận miệng nói, ta vừa thấy bộ dáng của ngươi, rõ ràng là thất lạc cực kỳ.”
Bookwaves.com.vn
Hứa Vân Noãn biết thân thể người này không tốt, tâm tình sẽ dễ chịu ảnh hưởng, khó tránh khỏi sẽ bi xuân thương thu, nếu bụi cây ngũ thái cẩm đái này không thể để cho tôn nhi nhà mình vui vẻ, như vậy thì đổi nó đi, đổi tới khi hắn vui vẻ mới thôi là được.
“Bụi ngũ thải cẩm đái này tốt vô cùng, trong lòng ta thích.”
“Ngươi không phải ngại nó hiện tại hết hoa sao? Cũng là trước đây ta nghĩ không chu toàn, hoa kỳ của ngũ thải cẩm đái này tuy rằng dài, thế nhưng cũng chẳng qua là được mấy tháng thôi, tôn nhi là thích hoa cỏ nở bốn mùa?”
“Nào có hoa cỏ gì có thể nở hết cả bốn mùa chứ?”
“Ở nơi khác là không có khả năng, thế nhưng ở chỗ của ta tự nhiên không có vấn đề. Phản chính có noãn bằng, muốn hoa gì thì chia làm thời gian khác nhau, trồng thêm mấy nhóm, bảo đảm mỗi ngày, đều có thể nhìn thấy đóa hoa nở kiều diễm.”
Hứa Vân Noãn đi tới bên người Mục Trần Tiêu, tiếu ý dịu dàng nhìn hắn: “Tôn nhi nói mau, rốt cuộc thích hoa gì, ta lập tức an bài trồng cho ngươi.”
“Cây ngũ thải cẩm đái này, là một đôi với cây tròng phòng của cô nãi nãi, nếu chặt đi chẳng phải đáng tiếc sao?”
“Nguyên lai ngươi để ý cái này, nếu cây trong viện ngươi chặt, cây trong viện ta cũng chặt luôn là được. Sau này trong viện ngươi trồng cái gì, trong viện ta trồng cái đó, bảo chứng nở diêu tương hô ứng, kiều diễm không gì sánh được.”
Mục Trần Tiêu không khỏi sững sờ tại chỗ, sự tình hắn thập phần để ý trong lòng, đến miệng Hứa Vân Noãn càng trở nên dễ dàng.
“Cô nãi nãi. . .”
Hứa Vân Noãn đặt đồ ăn sáng lên trên bàn ở một bên, sau đó cúi người trước mặt Mục Trần Tiêu: “Trần Tiêu, ta biết, từ sau khi chân của ngươi bị thương, bất kể là thân thể hay là tâm tình, đều có biến hóa tuyệt nhiên bất đồng với trước kia, có một số lời, gia gia lo lắng tâm tình của ngươi, ngại nói với ngươi, thế nhưng ta lại muốn cho ngươi rõ, chỉ có người có thể giúp ngươi nhất thời, nhưng không có khả năng giúp ngươi một đời, người sau cùng có thể giúp đỡ ngươi, là bản thân ngươi. Nếu bản thân ngươi cũng luẩn quẩn trong lòng, như vậy con đường sau này mới thật khó khăn.”
Mục Trần Tiêu chặt chẽ nắm tay, nhãn thần rung động lợi hại: “Cô nãi nãi, vẫn là từ sau khi hai chân của ta tàn tật, đường sau này của ta cũng đứt đoạn từ đó.”
Bookwaves.com.vn
“Không có khả năng! Đại gia gia của ta từng nói, trên đời này vốn không có đường, bất quá là nhiều người đi, cho nên mới để lại vết tích. Nếu đường trước đó của người bị đứt đoạn, như vậy thì đi một con đường mới! Ngươi là tôn nhi của ta, chỉ cần ngươi dũng cảm đi về phía trước, ta sẽ bồi ngươi một đường về phía trước, cái gì mà có đường hay không, cho dù là khai sơn ích thạch, vượt mọi chông gai, ta cũng giúp ngươi đạp lên từng cái một!”
Mục Trần Tiêu đau xót trong lòng, viền mắt cũng không nhịn được phiếm hồng: “Sao cô nãi nãi lại đối xử với ta tốt như vậy?”
Cô nãi nãi tốt như vậy, Hứa Vân Noãn tốt như vậ, hắn làm sao nỡ buông tay?
“Bởi vì chúng ta là người một nhà, người một nhà chính nên giúp đỡ lẫn nhau.”
Cổ họng của Mục Trần Tiêu có dấu hiện nghẹn, trong ánh mắt vẫn không nhịn được mang theo thủy sắc: “Đa tạ cô nãi nãi.”
“Đã nói là người một nhà, nên không cần khách khí. Tôn nhi, sau này phàm là có chuyện gì, đều phải nghĩ tích cực, ta hy vọng ngươi có thể thật vui vẻ.”
“Nếu có cô nãi nãi bồi, ta tự nhiên vui vẻ.”
“Vậy còn không dễ sao, chỉ cần ngươi không chê phiền, sau này phàm là có thời gian ta sẽ tới quấy rầy ngươi.”
“Hoan nghênh đến cực điểm.”
Mục Trần Tiêu chặt chẽ siết quyền tâm, để hắn bị che mắt trước đi, hắn thừa nhận mình đê tiện, nhưng lại không muốn thay đổi, để hắn làm một tên tặc hèn hạ, len lén đắm chìm trong quang huy của minh châu trước đi, thẳng đến có một ngày, minh châu có chốn về của bản thân, hắn chết tâm trở lại trong bóng tối của mình.
Hứa Vân Noãn thấy tâm tình thần sắc trên mặt Mục Trần Tiêu hòa hoãn, cũng không phụ kích động trước đó, không khỏi thở phào nhẹ nhõm: “Tôn nhi không thích ngũ thải cẩm đái này, như vậy chúng ta cùng nhau chặt đi, thế nào?”
“Không cần, mới vừa rồi chỉ là thấy hoa của nó rơi xuống, nên tâm tình có chút thấp mà thôi, hôm nay kinh qua cô nãi nãi khai đạo, đã nghĩ thông, ta vẫn rất thích nó.”
Đây là bụi cây hắn và cô nãi nãi cùng có, hắn làm sao nỡ chặt được chứ?