CHƯƠNG 263: NHÌN THẤU NHƯNG KHÔNG NÓI HẾT RA
Dịch giả: Luna Wong
Hứa Vân Noãn thấy Mục Trần Tiêu thật không có ý chặt cây ngũ thải cẩm đái, lúc này mới yên tâm tư của mình.
“Tôn nhi, ngươi cảm thấy hoa kỳ của ngũ thải cẩm đái này khó coi, như vậy chúng ta trồng thứ khác trong viện, ngươi muốn trồng hoa gì?”
“Trong lúc nhất thời cũng nghĩ không ra quá thích cái gì.”
Hứa Vân Noãn tự định giá chỉ chốc lát: “Vậy không bằng liền để ta quyết định đi, ta trở về suy nghĩ thật kỹ.”
“Được.”
“Ai nha, chỉ lo nói chuyện với ngươi, đồ ăn sáng bưng lên đều sắp nguội rồi, mau lại đây nếm thử.”
“Trách ta, nếu không phải ta miên man suy nghĩ, cô nãi nãi cũng không cần khuyên.”
“Nói nhăng gì đấy? Cũng bởi vì ngươi tính trẻ con như vậy, ta đây làm cô nãi nãi mới có thể từ đó cảm nhận được lạc thú.”
“Ta lớn tuổi hơn cô nãi nãi.” Mục Trần Tiêu cười khẽ một tiếng, tựa hồ có chút không phục.
“Lớn tuổi thì sao? Đại gia gia ta từng nói, trong lòng nam nhân vĩnh viễn đều có hài tử, ta nhìn tôn nhi, trong lòng ngươi khẳng định cũng có một hùng hài tử.”
“Hùng hài tử là cái gì?”
“Chính là hài tử như gấu, rất nghịch ngợm, đại gia gia ta từng nói, uy lực của hùng hài tử có đôi khi còn phiền hơn thiên quân vạn mã.”
“Vậy khi cô nãi nãi còn bé có nghe lời không?”
“Ta đương nhiên nghe lời, ba vị gia gia cũng khen ta là hài tử nghe lời nhất trong Thanh Nhạc sơn.”
“Ân. . .” Mục Trần Tiêu tựa hồ có chút muốn nói lại thôi.
Hứa Vân Noãn nhìn sang, không khỏi phồng má: “Ngươi làm sao vậy? Chẳng lẽ ngươi không tin lời của ta?”
“Đó cũng không phải, chỉ là ta đột nhiên nghĩ đến một việc.”
“Chuyện gì?”
“Trước đó cô nãi nãi nói qua, ba vị lão gia tử đều ẩn cư trong Thanh Nhạc sơn, kỳ thực trong Thanh Nhạc sơn chỉ có một mình ngươi là hài tử đi.”
Tay cầm đũa của Hứa Vân Noãn đột nhiên run lên, sau đó khí cấp bại phôi trừng Mục Trần Tiêu một mắt: “Đều nói nhìn thấu không nói hết ra, tôn nhi, ngươi thật sự quá đáng ghét.”
“Phải, ta cũng cảm giác mình rất đáng ghét, dĩ nhiên không cẩn thận nói lời thật lòng.”
Hứa Vân Noãn túm quả đấm phấn phấn nộn nộn của bản thân: “Ngươi mới vừa rồi không phải cười trộm sao? Nếu ngươi còn cười nữa, xem ta có đấm ngươi không.”
“Cô nãi nãi tha mạng.”
“Hừ, ngươi biết lợi hại là tốt, tiểu bằng hữu như ngươi vậy, một quyền của ta có thể đấm ngã mười người.”
“Cô nãi nãi tự nhiên lợi hại nhất.”
“Đương nhiên.”
Sau khi Mục Thiên Trù đi ra Minh Hối hiên, trong lòng càng nghĩ càng cảm thấy không yên lòng, không khỏi lần thứ hai vòng trở lại, vừa tới cửa viện lạc, liền nghe được tiếng nói chuyện của Mục Trần Tiêu và Hứa Vân Noãn.
Hắn dừng một bên cổng vòm ở cửa, nghe thanh âm sảo sảo nháo nháo của hai người, nặng nề thở phào nhẹ nhõm, khóe môi kéo lên, sau cùng không quấy rầy bọn họ, một mình chắp tay sau đít, từ từ đi về phía trước, cước bộ so với trước buông lỏng rất nhiều.
Ánh dương quang ấm áp hoà thuận vui vẻ, Hứa Vân Noãn nói làm liền làm, rất nhanh liền ở trong viện lạc của Mục Trần Tiêu trồng rất nhiều hoa cỏ.
“Tôn nhi mau xem, nhan sắc của nhóm hoa cỏ này kiều diễm, hơn nữa hoa kỳ cũng tương đối dài, chờ bọn chúng nở rồi tàn, nhóm tiếp theo đã được trồng ra.”
Mục Trần Tiêu nhìn đóa hoa mọi chỗ sáng rỡ, không khỏi khẽ cười một tiếng: “Đa tạ cô nãi nãi.”
“Người trong nhà không cần khách khí.”
Trải qua chuyện này, Mục Trần Tiêu làm việc tựa hồ ít đi rất nhiều lo lắng, trong ngày thường ở cùng với Hứa Vân Noãn lâu hơn.
Sau khi Mục Thiên Trù phát hiện, chỉ là hơi có chút hơi khó, lại là không nói gì nữa.
Bookwaves.com.vn
Đường nhỏ trên Thanh Tuyền sơn rất nhanh liền tư sửa xong, giống cây ăn quả từ các nơi vận chuyển trở về cũng đã vào vị trí của mình.
Hứa Vân Noãn rất sợ thời tiết này các cây ăn quả không dễ sống, hận không thể tự mình đào hố trồng những cây đó xuống, bởi vậy trở nên cực kỳ bận rộn.
Trong triều đình, hoàng thượng không biết là suy nghĩ cái gì, sự chèn ép với Mục gia chợt buông lỏng rất nhiều, công vụ trong tay Mục Trần Tiêu cũng theo đó nhiều hơn, bởi vậy muốn bồi ở bên người Hứa Vân Noãn cũng không có thời gian, trong lòng có chút ai oán.
Mục Thiên Trù quyết định điều tra án của Bùi Nguyên trong Kinh Châu thành trước đây, âm thầm để người vào Kinh Châu thành, Hứa Vân Noãn cũng tìm cơ hội thông tri Tần U Tố, bảo hắn đợi thời cơ thích hợp lấy sổ sách ra.
Một ngày này, Mục Trần Tiêu khó có được xử lý xong công vụ sớm, đang bồi Hứa Vân Noãn ở trên Thanh Tuyền sơn trồng các loại cây ăn quả, chỉ thấy Đoan vương vội vội vàng vàng đi lên.
“Trần Tiêu, Hứa cô nương, thủy cừ trên mảnh đất của các ngươi đã tu kiến hoàn tất, ngày hôm nay phải thông thủy, xem có tưới được không hay, các ngươi cần phải cùng xuống phía dưới xem thử.”
Hứa Vân Noãn rất kinh hỉ: “Tốc độ nhanh như vậy sao?”
“Cũng không nhìn xem ta dẫn theo bao nhiêu người bận trong bận ngoài, hơn nữa đây chính là đất của Hứa cô nương, tự nhiên không ngừng được.” Đoan vương đồng dạng cười đến vui vẻ.
Hắn từ trong chuyện tự chăm sóc đám mầm dưa của mình cảm nhận được loại lạc thú, hôm nay xây thủy cừ đồng dạng hăng hái bừng bừng, thật đúng là một khắc cũng không có lười biếng.
“Trần Tiêu, chúng ta đây mau đi.”
“Được.”
Nhãn thần của Mục Trần Tiêu đảo qua trên người Đoan vương, mang theo một chút ghét bỏ không nói ra được.
Đoan vương nháy mắt một cái, trong lòng yên lặng tự định giá, bản thân gần đây cũng không đắc tội Mục Trần Tiêu nha?
Mấy người lái xe ngựa chạy tới nơi thủy cừ tu kiến xong, chỉ thấy từng cái mương máng bò trên đất, hai bên thỉnh thoảng có thể thấy được nơi nước sẽ chảy ra, lúc này còn chưa có dòng nước, có vẻ có chút xám xịt, bất quá hai bên thủy cừ lấy đá xây xong, nhìn qua có chút chỉnh tề sạch sẽ.
Hứa Vân Noãn nháy mắt một cái: “Điện hạ thực tại phí tâm.”
Bookwaves.com.vn
“Ta bất quá là ở một bên nhìn, trên thực tế không có giúp đỡ bao nhiêu, công lao chủ yếu vẫn là thuộc về nhóm thợ xây của công bộ này, bọn họ đã từng hỗ trợ tu kiến thủy cừ trong kinh thành, kinh nghiệm và tay nghề tự nhiên đều là không lời để nói, tu kiến thủy cừ trên đất này, đơn giản hơn thủy cừ trong kinh nhiều.”
“Vậy chút nữa nhất định phải cảm tạ các sư phụ công tượng thật tốt.”
Đối với người có tay nghề bản lĩnh tốt, Hứa Vân Noãn luôn luôn hào phóng.
“Hứa cô nương xuất thủ nhất quán rộng lượng, trong lòng của những người đó nhất định cao hứng.”
Hứa Vân Noãn nhìn thủy cừ, trong lòng dược dược dục thí, mùa trồng lúa sắp đến, thủy cừ hoàn công thật đúng là giúp nàng đại ân: “Điện hạ hiện tại thí nghiệm thông thủy sao?”
“Ân.” Đoan vương quay hộ vệ bên cạnh gật đầu, hộ vệ vội vã xuất ra tín hiệu trong tay, phịch một tiếng bắn lên trên bầu trời.
Hứa Vân Noãn có chút mong đợi chờ, qua một lúc liền nghe được tiếng nước chảy ào ào, ngay sau đó có bọt nước từ thượng du trào xuống tới, không ngừng đổ ra phía trước, lần lượt đổ đầy từng cái thủy cừ, từ từ trở nên trong suốt.
Đám người Lưu Quý đứng ở một bên đồng dạng lòng tràn đầy mừng rỡ, không cần Hứa Vân Noãn phân phó, liền mở nơi để nước chảy ra, dẫn dòng nước tưới hai bên đất.
Nhãn thần của Hứa Vân Noãn cực kỳ sáng sủa, giống như hàm chứa hàng vạn hàng nghìn tinh thần.
Mục Trần Tiêu xoay đầu lại, nhìn khóe môi Hứa Vân Noãn nâng lên, nhãn thần trở nên rất nhu hòa.
Hứa Vân Noãn và hắn đối diện nhau, nhịn không được lộ ra một nụ cười sáng lạn: “Trần Tiêu, hôm nay vạn sự đã sẵn sàng.”
“Cô nãi nãi nói phải.”