Quốc Sắc Kiều Phi


CHƯƠNG 265: CÔ NÃI NÃI TỐT KHÔNG NHẮC DŨNG CẢM NĂM ĐÓ

Dịch giả: Luna Wong

Tiếu ý trên mặt Hứa Vân Noãn cực kỳ xán lạn, nhìn thấy đám người Mục Thiên Trù dĩ nhiên còn chưa có bắt đầu động đũa, không khỏi nói rằng: “Không phải mới vừa để người đến nói với ca ca, các ngươi ăn trước là được, sao còn chuyên môn chờ ta? Thức ăn này nguội rồi.”

“Ngươi muốn đích thân xuống bếp giúp ca ca làm đồ ăn, trong lòng ca ca vui mừng, nên không ngăn cản, nhưng ngươi không đến, người một nhà liền không đầy đủ, tịch này làm sao có thể bắt đầu?” Mục Thiên Trù nhìn khuôn mặt tươi cười của Hứa Vân Noãn, chỉ cảm thấy nóng hầm hập trong lòng.

“Vậy ta đây phải nhanh ngồi xuống, không thể để cho ca ca và Trần Tiêu đợi lâu.” Hứa Vân Noãn cười tủm tỉm.

Chu quản gia tự mình bưng bầu rượu tới, sau đó rót đầy ly cho ba vị chủ tử.

Hứa Vân Noãn đứng dậy nhận lấy bầu rượu trong tay hắn: “Chu quản gia mau tới ngồi, hôm nay không có nhiều quy củ như vậy, chúng ta tự rót tự uống là được.”

Chu quản gia vội vã khước từ: “Cô nãi nãi, nô tài chỉ là một hạ nhân, làm sao có thể bình khởi bình tọa với chủ tử?”

Hứa Vân Noãn vội vã nhìn về phía Mục Thiên Trù: “Gia gia ngươi nhìn Chu quản gia xem, ta đã tự mình mời hắn, hắn lại còn không đến ngồi, quay đầu lại nhất định phải phạt hắn uống thêm hai ly.”

Mục Thiên Trù cười ha hả gật đầu: “Vân Noãn nói phải, mau đến ngồi đi, không có nhiều chú ý như vậy, nếu ngươi không ngồi xuống, trong lòng của Vân Noãn nhất định luôn áy náy, đến cơm đều ăn không ngon.”

Hứa Vân Noãn liền vội vàng gật đầu, dáng dấp ca ca nói đúng.

“Vậy nô tài liền vượt quy củ.” Chu quản gia quay mấy người thi lễ một cái, sau đó mới ở ngồi xuống ở hạ thủ.

Mộ Vũ và Hàn Yên vội vã đưa ly rượu lên, Hứa Vân Noãn đứng dậy rót đầy rượu.

“Cô nãi nãi, tự nô tài làm là được, trăm triệu lần không được. . .”

Hứa Vân Noãn mới mặc kệ, sau khi rót đầy rượu cho Chu quản gia, liền bưng ly rượu trước mặt mình lên: “Hôm nay là sinh thần của ca ca, ly rượu đầu tiên, ta kính ca ca, nguyện ca ca sau này phúc thọ an khang, vạn sự cát tường.”

Mục Thiên Trù gật đầu, uống rượu cầm trong tay một hơi cạn sạch, trong mắt tiếu ý không ngừng được: “Đa tạ Vân Noãn.”

Hứa Vân Noãn nhìn về phía Mục Trần Tiêu: “Trần Tiêu, tới phiên ngươi.”

Mục Trần Tiêu cũng bưng ly rượu lên: “Tôn nhi nguyện gia gia sau này khỏe mạnh trường thọ, bách tuế trường thanh.”

“Tốt.”

Mục Thiên Trù cực kỳ cao hứng, đồng dạng rất thống khoái uống sạch ly rượu trong tay.

Chu quản gia cùng với Úc Khoảnh phía ngoài, đám người Đinh Sơn không cam lòng tụt hậu, đều giơ ly rượu lên hướng Mục Thiên Trù mời rượu.

Mục Thiên Trù liên tiếp uống ba ly, tiếu ý khóe môi chưa từng nhạt.

Hứa Vân Noãn cầm đũa sạch gắp thức ăn cho Mục Thiên Trù: “Ca ca mau nếm thử, xem thử tay nghề nấu ăn của ta có tiến bộ không?”

“Thức ăn Vân Noãn làm, nhất định không ai bằng.”

“Ca ca hôm nay là thọ tinh, thọ tinh tự mình khích lệ ta, vậy nhất định là thực sự.” Hứa Vân Noãn thẳng lưng và thắt lưng, dáng dấp cực kỳ kiêu ngạo.

Mục Thiên Trù nhất thời cười đến càng thoải mái.

Bookwaves.com.vn

Chu quản gia ở bên cạnh nhẹ nhàng tìm kiếm ly rượu, trong ánh mắt tràn đầy cảm khái: Lão thái gia nhà mình hồi lâu cũng không có thoải mái cười to như vậy, cô nãi nãi có thể tới Mục gia, thật đúng là tốt!

Không bao lâu, thủ vệ ở cửa đến đây bẩm báo: “Hồi bẩm lão thái gia, Đoan vương điện hạ phái người đưa lễ vật tới.”

“Người đưa lễ vật đâu?”

“Buông lễ vật xong liền rời đi rồi, chúng nô tài muốn ngăn cũng không ngăn được, chỉ có thể đơn giản lấp một hà bao.”

Mục Thiên Trù gật đầu: “Đã biết, nâng lễ vật vào viện tử trước, chờ yến hội kết thúc ta liền đi xem thử.”

“Vâng.”

Tình cảnh của Mục gia hôm nay không tốt, lại không có thả tin tức Mục Thiên Trù sinh thần ra ngoài, nên tự nhiên không người tặng lễ, Đoan vương và Mục Trần Tiêu có quan hệ vô cùng tốt, hắn có thể nhớ kỹ, ngược lại cũng ở trong dự liệu.

Hứa Vân Noãn vốn tưởng rằng có Đoan vương tặng lễ còn chưa tính, đang nghĩ ngợi khuyên Mục Thiên Trù ăn thêm vài thứ, chỉ thấy mới vừa rồi hạ nhân hồi bẩm xong lại đến: “Hồi bẩm lão thái gia, đại công tử của Thẩm gia phái người đưa hạ lễ tới.”

“Đại công tử của Thẩm gia Thẩm Cửu Mạch?”

“Vâng.”

Nhãn thần của Mục Trần Tiêu trầm xuống, vừa nghĩ tới Thẩm Cửu Mạch, hắn không tự chủ được nhớ tới quan hệ của cô nãi nãi và Thẩm gia.

Thẩm Cửu Mạch làm sao biết sinh thần của gia gia nhà mình, còn chuyên môn chuẩn bị lễ vật?

Mi tâm của Hứa Vân Noãn cũng nhíu một cái: Thẩm Cửu Mạch này đến tột cùng là muốn tặng lễ, hay là muốn ngột ngạt?

Mục Thiên Trù tự định giá chỉ chốc lát, nhìn thấy thần sắc của Hứa Vân Noãn thanh lãnh không ít, không khỏi nói rằng: “Nếu cũng đến đây tặng quà, vậy cùng nâng vào trong viện đi, có chuyện gì chờ sau khi yến hội chấm dứt hay nói.”

“Vâng.”

“Vân Noãn, mới vừa rồi ngươi kính rượu ta, lúc này đến phiên ta mời ngươi.”

Hứa Vân Noãn liền vội vàng ném Thẩm Cửu Mạch sang một bên: “Ca ca, vừa rồi ta đã uống một ly, nếu ngươi còn kính ta nữa, thành ra ta uống nhiều, lần trước ta uống say, nghe đâu rượu phẩm không tốt, là muốn nháo đằng.”

Bookwaves.com.vn

Mục Trần Tiêu nghĩ đến tình hình lần trước Hứa Vân Noãn uống say, không khỏi kéo khóe môi: “Lần này nếu cô nãi nãi uống say, nghìn vạn lần đừng kéo ta đi thiện phòng nữa, lần trước lễ mừng năm mới, ngươi ở trên mặt ta vẽ vài vệt lọ nồi!”

Hứa Vân Noãn giơ tay lên che che mặt, dáng dấp cực kỳ ngượng ngùng: “Đều là chuyện đã qua, tôn nhi ngươi khỏi nói, mất mặt biết bao a.”

“Ha ha ha.”

Mục Thiên Trù nhịn không được cười ha ha: “Trần Tiêu khoái hãy nhìn cho kỹ, ngươi cô nãi nãi trong ngày thường làm việc trầm ổn, cực ít lộ ra biểu lộ như vậy.

Khóe môi của Mục Trần Tiêu cong lên càng phát rõ ràng: “Ta trái lại nhớ kỹ trước cô nãi nãi vì giúp ta thử xe lăn, không cận thận lao vào trong bụi hoa, đụng ra cục u to, hồi lâu mới tan. . .”

Ngón tay bụm mặt của Hứa Vân Noãn đột nhiên giật giật, mắt to như nước trong veo, từ trong khe hở thẳng tắp trừng Mục Trần Tiêu: “Đều nói hảo hán không đề cập tới dũng cảm năm xưa, tôn nhi, không nên nói sự tích anh dũng trước kia của ta nữa!”

“Sự tích? Anh dũng? Ha ha ha!”

Mục Thiên Trù chỉ cảm thấy bụng đều sắp cười đến đau, Vân Noãn thật đúng là một bảo bối phiền phức!

Mục Trần Tiêu vừa muốn mở miệng, Hứa Vân Noãn vội vã gắp thêm một đũa thức ăn, trực tiếp nhét vào trong miệng của hắn: “Không cho ngươi nói chuyện, mau ăn đồ ăn!”

Mục Trần Tiêu lăng lăng nhìn về phía đũa Hứa Vân Noãn cầm trong tay, hình như là cô nãi nãi tự. . .

Không biết nghĩ tới điều gì, gò má của hắn chợt tràn ngập lên một tầng đỏ ửng, đôi mắt hơi rũ xuống không dám nói tiếp nữa.

Trong lòng Hứa Vân Noãn đắc ý: Tôn nhi nhà mình nhất định là bị khí thế quanh thân của cô nãi nãi như nàng chấn nhiếp rồi!

Mục Thiên Trù và Chu quản gia đều bận rộn cười, không có chú ý tới mờ ám của Hứa Vân Noãn.

Mục Trần Tiêu nhìn phía nét mặt nụ cười sáng lạn của nàng, thần sắc trong ánh mắt càng ngày càng nhu hòa.

Toàn bộ Mục gia một mảnh vui sướng, mà Thẩm gia, lúc này lại là bầu không khí trầm trọng.

Vu thị nhìn phía Thẩm Cửu Mạch, trong ánh mắt mang theo không đồng ý cực kỳ nồng đậm: “Cửu Mạch, có phải ngươi nên giải thích một chút với ta hay không?”

Thẩm Cửu Mạch đứng dậy hành lễ với Vu thị: “Nhi tử không biết có chỗ nào làm không đúng, chọc mẫu thân tức giận như thế, còn thỉnh mẫu thân công khai.”


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui