CHƯƠNG 268: NGƯỜI SỐNG CÒN TRANH KHÔNG LẠI NGƯỜI CHẾT SAO?
Dịch giả: Luna Wong
Thẩm Thanh mạnh xoay đầu lại, nhãn thần lợi hại đánh giá Vu thị: “Ta nói? Trước đây ngươi không giống như người không biết đại thể, nhưng hôm nay lại nhiều lần phạm sai lầm, trên yến hội chuyện đã xảy ra, ta còn chưa tìm ngươi đòi một thuyết pháp, hôm nay ngươi còn bởi vì một Hứa Vân Noãn mà mất đúng mực!”
Vu thị âm thầm cọ xát tốn hơi thừa lời, nét mặt lại lộ ra một tia sầu khổ vẻ: “Đây còn không đều là bởi vì lão gia sao?”
“Bởi vì ta?”
“Không sai, ai bảo Hứa Vân Noãn kia lớn lên tương tự Sở Ngưng!”
Nguyên bản thần sắc của Thẩm Thanh chỉ là hơi lộ ra băng lãnh, nhưng là lúc này nghe được tên Sở Ngưng, một tia thô bạo cực kỳ nồng đậm, chợt xẹt qua trong ánh mắt của hắn.
“Sở Ngưng? Lại là Sở Ngưng, đều đi qua nhiều năm như vậy, ngươi còn thời thời khắc khắc nhớ nàng ở trong lòng sao?”
“Cũng không phải là ta muốn nhớ, là lão gia thời khắc cũng không có quên!”
“Ta đã sớm quên sạch nàng rồi, những lời này không biết đã nói bao nhiêu lần với ngươi rồi, ngươi phải thế nào mới tin tưởng?”
“Tin tưởng? Lão gia nói để ta tin tưởng?” Vu thị đột nhiên trào phúng cười, “Ám cách trong thư phòng lão gia, đến nay vẫn đang cất dấu bức họa của Sở Ngưng, hiện tại ngươi nói cho ta biết, ngươi đã quên sạch nàng rồi, ngươi nói ta phải tin tưởng thế nào?”
“Ngươi. . . Ngươi động tới thư phòng của ta?”
“Ta là thê tử của ngươi, thê tử xem thư phòng của phu quân mình một chút, có gì không thể? Trước đây Sở Ngưng gả cho ngươi vi thê, ngươi lúc nào cũng phòng bị nàng như thế sao? Không đúng, ta đã quên, khi đó ngươi, hận không thể giao cả trái tim ra cho nàng xem đi?”
“Ngươi nói bậy bạ gì đó!”
“Ta không có nói quàng! Qua nhiều năm như vậy, mặc kệ ta làm sao cẩn thận chiếu cố, đều so ra kém địa vị của Sở Ngưng trong lòng lão gia, ngươi có phải hối hận hay không? Có phải hối hận trước đây phản bội Sở Ngưng hay không, có phải hối hận giết nàng hay không?”
“Nàng đã chết nhiều năm như vậy, ngươi dây dưa những thứ này có ý nghĩa sao?”
“Rất có ý nghĩa! Ta chính là muốn nhìn thử xem, Sở Ngưng khi còn sống ta không tranh lại nàng, Sở Ngưng đã chết, ta có thể thắng nàng một bậc hay không?”
“Vu Cẩn, tranh chấp với một người chết, ngươi bây giờ là thực sự có bản lãnh?”
“Vậy bản thân lão gia nói thử xem, đến tột cùng là ta tốt, hay là Sở Ngưng tốt?”
Gân xanh trên trán của Thẩm Thanh bắt đầu khởi động, tựa hồ là phẫn nộ tới cực điểm: “Xem ra hôm nay không có biện pháp nói chuyện đàng hoàng với ngươi, ngươi ngay trong viện lạc của mình ở hai ngày đi, lúc nào hoàn toàn tĩnh táo lại, lúc đó tới tìm ta thảo luận tiếp.”
“Lão gia, ngươi đây là ý gì, ngươi muốn cấm túc?”
Thẩm Thanh không nói nữa, xoay người liền đi ra phía ngoài.
“Lão gia! Thẩm Thanh! Ngươi nói cho rõ ràng!”
Nơi cửa, Thẩm Thanh chợt dừng bước.
Hắn không quay đầu lại, chỉ lạnh lùng nói: “Người sống, vĩnh viễn đều không tranh lại người chết.”
Vu thị chợt trợn to hai mắt, sau đó như là khí lực cả người đều hút hết, ngây ngốc ngồi về trên ghế.
Thẩm Thanh nổi giận đùng đùng mà đến, nổi giận đùng đùng đi, để Lâm Hoa cùng đám hạ nhân liên can đều sợ đến trắng sắc mặt.
Lâm Hoa ở cửa đợi chỉ chốc lát, không có nghe được thanh âm của Vu thị trong phòng, không khỏi có chút lo lắng: “Phu nhân, người không có chuyện gì chứ?”
Vu thị lăng lăng tựa lưng vào ghế ngồi, một lát sau, đột nhiên cười một tiếng, tiếng cười lại hàm chứa vài phần bi thương: “Ta không sao, tốt cực nữa đó!”
Thẩm Thanh, dù cho ngươi hối hận hơn nữa, nên làm không phải vẫn lựa chọn làm rồi sao?
Ánh mắt của Trần di nương giống Sở Ngưng hơn đi chăng nữa, người kia cũng không về được!
Bookwaves.com.vn
“Lâm Hoa, ngươi ra ngoài hỏi thăm một chút, xem sinh ý của Nghênh Khách hiên thế nào?”
“Nghênh Khách hiên? Phu nhân là muốn động sản nghiệp của Hứa Vân Noãn?”
“Từ trước tiền tài động nhân tâm, ta nghe nói Nghênh Khách hiên hiện tại sinh ý cực tốt, hầu như có thể nói là mỗi ngày chật ních, có thật nhiều người thà rằng ở Nghênh Khách hiên chờ vị trí, cũng không muốn đi những địa phương khác ăn cơm, nghĩ đến lợi nhuận trong này hẳn là càng thêm khả quan.”
“Phu nhân nói phải.”
“Hứa Vân Noãn dám đụng đến Chương ma ma bên người ta, ta lấy bỉ chi đạo hoàn bỉ thân, để cho nàng cũng thể nghiệm, mất đi tâm phúc là một dạng tư vị gì.”
“Vâng, nô tỳ để người đi tra một chút.”
“Lúc tra cẩn thận một chút, đừng để cho công tử nghe tiếng gió thổi, đỡ phải hắn lại nhảy ra ngăn cản.”
“Vâng.”
Hứa Vân Noãn bồi Mục Thiên Trù thật vui vẻ qua sinh thần, không biết Thẩm gia bởi vì nàng mà thiếu chút nữa lật trời.
Bất quá nếu là nàng biết, sợ rằng sẽ vỗ tay tỏ ý vui mừng, cười đến thắt lưng đều thẳng không nỗi.
Về tới Ngưng Thu viện của mình, Hứa Vân Noãn cởi bỏ hài nằm ở trên giường lắc lắc hai chân, chỉ cảm thấy chân nhỏ có chút lên tê.
Mộ Vũ và Hàn Yên bưng chậu nước tiến đến: “Tiểu thư ngày hôm nay mệt chết rồi đi, chúng nô tỳ hầu hạ người ngâm chân thả lỏng một chút.”
Hứa Vân Noãn xê dịch về bên giường, bỏ chân nhỏ vào dưới giường, cả người vẫn là nửa nằm ở trên giường, thanh âm hơi có chút nhuyễn nhuyễn nhu nhu: “Ngày hôm nay thực tại cảm thấy hơi mệt chút.”
Mộ Vũ và Hàn Yên vội vã nhìn kỹ, phát giác gò má nàng phiếm hồng, không khỏi có chút lo lắng: “Tiểu thư là uống nhiều rồi?”
Vì phòng ngừa tiểu thư uống say, nước rượu hôm nay có chút nhạt, lão thái gia còn ghét bỏ mùi rượu không đủ thơm thuần?
Tiểu thư bất quá là uống mấy ly, nên không vấn đề gì chứ?
Hứa Vân Noãn lắc đầu: “Ta không có say, đầu óc rất rõ ràng, chính là cảm giác có chút hơi huân, cả người lười biếng, một chút cũng không muốn nhúc nhích.”
Bookwaves.com.vn
“Vậy tiểu thư nằm đừng nhúc nhích, nô tỳ giúp người đấm bóp chân.”
Hứa Vân Noãn có chút sợ ngứa, không khỏi cười một tiếng: “Ca ca ta mua hai người các ngươi về, tổng cộng tiêu mười lượng bạc, thực tại quá lời.”
“Là chúng nô tỳ có phúc, phúc duyên thâm hậu đi tới bên người tiểu thư.”
“Đúng rồi, ngày hôm nay Tiền chưởng quỹ có tới hay không?”
“Vâng, Tiền chưởng quỹ tặng hạ lễ sinh thần cho lão thái gia, sau còn để nô tỳ nói với tiểu thư, ruộng đồng phía ngoài đều đã trồng trọt thỏa đáng, tuy rằng chậm vài ngày, bất quá ảnh hưởng không lớn, thỉnh tiểu thư an tâm.”
“Sinh trưởng không tệ? Ta đây an tâm.”
Hứa Vân Noãn lắc bàn chân một cái, để nước trong bồn tràn ra, Mộ Vũ và Hàn Yên vội vã ngăn trở ở sát mộc bồn, rất sợ chân nàng đập phải bồn sẽ đau.
“Đại gia gia ta nói qua, người tuyệt đối không thể bảo thủ, nói cách khác, đầu óc sẽ càng ngày càng sỏa. Trong khoảng thời gian này đi đến kinh thành, chỉ lo thu thập Chu gia và Thẩm gia, đều không có động não suy nghĩ nghiêm túc.”
“Tiểu thư nói có ý gì?”
“Trước ta luôn cảm thấy làm việc không thể quá mức, dù sao Mục gia hiện tại tình cảnh không tốt, nếu làm không thỏa đáng, chỉ sợ sẽ làm cho lòng hoàng thượng càng thêm nghi ngờ. Con mắt của ta một lòng chỉ nhìn chằm chằm Mục gia, chỉ nhìn chằm chằm kinh thành lớn như vậy, lại đã quên bên ngoài còn có một mảnh thiên địa thật lớn, ở trong kinh thành mua đất không tiện, ta đây đi ra địa phương khác mua nha?”
“Tiểu thư không phải nghĩ tới sao? Hơn nữa Tiền chưởng quỹ cũng đã xử lý thỏa đáng hết rồi, hôm nay đều trồng hoa mầu rồi?”
“May là ta nhớ ra, nếu không còn không biết phải ngừng lại bao lâu nữa.”
“Tiểu thư anh minh cơ trí.”
Hứa Vân Noãn rất đắc ý cười một hồi, một lát sau giơ tay lên, lắc lắc trước mắt mình: “Ta cảm giác mình thật trắng nha?”
“Da tiểu thư vốn trắng noản thắng tuyết, chúng nô tỳ nhìn cực hâm mộ đó.”
“Ta cảm thấy không chỉ là trắng, còn giống như đang phát quang.” Hứa Vân Noãn nhìn chằm chằm đầu ngón tay của mình, nói cực kỳ chăm chú.
“Tiểu thư, người thực sự không uống nhiều sao?”