Quốc Sắc Kiều Phi


CHƯƠNG 269: MẤT MẶT KHẲNG ĐỊNH KHÔNG PHẢI TA

Dịch giả: Luna Wong

Ngày thứ hai, Hứa Vân Noãn tỉnh lại, không khỏi vươn nắm tay đập ót, chỉ cảm thấy toàn bộ ót đều có chút mộc mộc trầm trầm: “Mộ Vũ, Hàn Yên?”

Mộ Vũ và Hàn Yên vội vã đi tới, trong tay bưng đồ hầu hạ nàng rửa mặt chải đầu: “Tiểu thư rốt cục tỉnh rồi, lúc này còn cảm giác mình phát quang không?”

“Phát quang?”

“Tiểu thư đêm qua cứ nói mình không có uống say, nhưng lại cầm lấy tay của mình không tha, cứ nói trên tay của mình phát quang, để chúng nô tỳ giúp đỡ cùng nhau nghiên cứu, chúng nô tỳ bồi người nghiên cứu đến hừng đông đó!”

Hứa Vân Noãn nằm lại trên giường, sau đó lôi kéo chăn, che lại mặt mình: “Các ngươi coi như chưa từng thấy qua ta là được rồi.”

“Tiểu thư mau đi ra, chớ ủ ngộp bản thân.”

“Không, ta không phải là tiểu thư của các ngươi, tiểu thư các ngươi đêm qua uống nhiều rồi, vẫn chưa tỉnh rượu.”

“Vậy người là ai vậy?”

“Ta. . . Ta là Mục Vân Noãn, đối, là bà con xa của Hứa Vân Noãn.”

“Nếu là nói như vậy, nô tỳ sẽ xưng hô người một tiếng biểu tiểu thư.”

“Được, tiếng xưng hô này hay, ngày hôm nay cứ gọi như vậy đi.”

“Vậy biểu tiểu thư thỉnh thức dậy đi, chúng nô tỳ hầu hạ người rửa mặt chải đầu thay y phục.”

Hứa Vân Noãn kéo chăn ra một cái khẽ hở, cẩn thận quan sát Mộ Vũ và Hàn Yên: “Hai người các ngươi không có len lén chê cười ta chứ?”

“Làm sao có chứ? Nô tỳ hai người tôn kính tiểu thư nhất, nếu biểu tiểu thư là bà con xa của tiểu thư, vậy cũng là chủ tử của hai chúng ta, càng nên rất cung kính.”

Lúc này Hứa Vân Noãn mới kéo chăn ra, đứng dậy mang hài vào, tự mình đi sang hai bên trái phải rửa mặt: “Hai người các ngươi không cần thời thời khắc khắc hầu hạ, rất nhiều chuyện ta tự mình tới là được.”

“Vâng, biểu tiểu thư.”

Bữa cơm sáng ăn phá lệ vui vẻ, Hứa Vân Noãn ăn uống no đủ duỗi người, liền dẫn Nhị Hắc đi tìm Mục Trần Tiêu.

Trong thư phòng, Mục Trần Tiêu đang nói chuyện với Úc Khoảnh: “Hai ngày này Thẩm gia bên kia có động tĩnh gì không?”

“Hồi bẩm công tử, lão thái gia bên kia phái người đến Kinh Châu thành, điều tra án ôn dịch trước kia ở Kinh Châu nhất, trong lúc vô ý phát hiện Thẩm gia cũng phái người đến Kinh Châu.”

“Thẩm gia phái người đến Kinh Châu làm cái gì, lẽ nào cũng biết cái cọc án tử này?”

“Vậy thì không có, Thẩm gia tựa hồ đang dò thám tin tức của cô nãi nãi và Hứa tam lão gia tử.”

Thần sắc của Mục Trần Tiêu có chút phát chìm: “Vu thị cực kỳ lưu ý Thẩm Cửu Mạch, hôm nay đã biết cô nãi nãi là ân nhân cứu mạng của Thẩm Cửu Mạch, trong lòng nhất định sẽ còn có nhiều nghi kỵ, cho nên mới khắc chế không nổi để người đi điiều tra tin tức của cô nãi nãi.”

“Công tử, cần để người ngăn cản một chút không?”

“Lúc này đây có thể tình cờ phát hiện tung tích số người Thẩm gia, nếu bị gãy con đường của bọn họ, sau này bọn họ sẽ không làm những chuyện khác, càng không dễ suy đoán, nên tạm thời không cần ngăn cản, âm thầm tiết lộ tin tức này cho Thẩm Cửu Mạch biết, để hắn biết, mẫu thân của mình đến tột cùng đã làm những chuyện gì.”

Bookwaves.com.vn

“Vâng.” Úc Khoảnh gật đầu đáp ứng, lập tức lại có chút không hiểu hỏi, “Công tử, theo lý mà nói, cô nãi nãi chính là ân nhân cứu mạng của Thẩm gia công tử, vị Vu phu nhân kia, cho dù trong lòng không tồn bất kỳ cảm kích, cũng không nên phòng bị như vậy mới đúng. Nhưng biểu hiện của vị phu nhân kia, lại như lâm đại địch, cũng không biết đây là duyên cớ gì.”

Mi tâm của Mục Trần Tiêu nhíu thật chặt, Vu thị hẳn còn chưa biết thân phận của cô nãi nãi, nhưng phòng bị này từ đâu mà đến?

“Nói không chính xác trong này có nguyên nhân càng sâu xa, vẫn là phải tra một chút trước.”

“Vâng.”

“Tôn nhi!”

Thanh âm nhẹ nhàng của Hứa Vân Noãn vang lên, mi tâm nhăn lại của Mục Trần Tiêu trong một sát na buông lỏng.

“Trần Tiêu gặp qua cô nãi nãi.”

“Không cần đa lễ, hai người các ngươi đang nói chuyện gì? Vừa ta mơ hồ nghe được hai chữ Thẩm gia.”

Úc Khoảnh lui xuống, Mục Trần Tiêu thoáng tự định giá, cũng không có giấu diếm Hứa Vân Noãn: “Người gia gia sai phái ra ngoài, trong lúc vô ý phát hiện Thẩm gia đi Kinh Châu điều tra tin tức của cô nãi nãi và tam lão gia tử.”

“Điều tra tin tức của ta và tam gia gia? Xem ra trước ta và Thẩm Cửu Mạch nói vậy, cuối cùng vẫn đâm vào khí quản của Vu thị.” Hứa Vân Noãn hơi giơ giơ khóe môi lên, cũng không có để chuyện này ở trong lòng nhiều.

“Cô nãi nãi, Kinh Châu bên kia có gì cần an bài không?”

“Không có gì quan trọng, Thẩm gia nguyện ý tra thì để cho bọn họ đi thăm dò là được, trước đây ta cùng tam gia gia ly khai Kinh Châu, cũng không lưu lại bao nhiêu vết tích, sự tình đã qua nhiều năm như vậy, Thẩm gia muốn điều tra, có khác gì với biển rộng tìm kim.”

Bookwaves.com.vn

“Trước đây vì sao cô nãi nãi không có lĩnh phần công lao này?”

“Thân phận của ba vị gia gia của ta đều có chút vấn đề, không thể nổi danh, nên vì không để người khác chú ý, trước đây liền ẩn nặc hành tung. Bất quá bây giờ ba vị gia gia đều đã quá thế, quá khứ liên quan đến bọn hắn cũng đã bị che giấu không sai biệt lắm, nếu Thẩm gia vẫn nhéo vấn đề này không thả, cùng lắm thì ta trực tiếp đi lĩnh phần công lao này về, nói không chừng còn có thể giúp đỡ Mục gia chúng ta càng thêm vững chắc một ít.”

“Nếu cô nãi nãi không muốn nhận lãnh, như vậy không cần cũng được.”

“Người khác đều rất sợ công lao trên người mình không đủ nhiều, nhưng đến chỗ tôn nhi ngươi, lại đã đưa tới cửa còn bị đẩy ra ngoài, thực tại là không giống người thường.”

“Ta chỉ là không muốn để cho cô nãi nãi khó xử.”

“Trước kia đúng là khó xử, hôm nay lại không có gì khó khăn.”

Trước khi lâm chung ba vị gia gia đã chuẩn bị chu toàn, thậm chí đến người bên ngoài sẽ điều tra thân phận của bọn họ đều nghĩ tới, nên đã làm nhiều tầng ngụy trang, nếu Thẩm gia cố ý truy tra, hy vọng cuối cùng bọn họ không nên bị chọc giận đến giơ chân là được.

Mục Trần Tiêu như cũ cảm thấy có chút không yên lòng: “Cô nãi nãi, căn cơ của Thẩm gia có chút thâm hậu, hơn nữa Thẩm Thanh thuộc hạ nuôi một nhóm nô tài cực kỳ trung tâm, trong ngày thường giúp đỡ Thẩm gia đã làm nhiều lần chuyện, rất nhiều tư ẩn trong triều đình đều là những người này đào lên, năng lực không thể khinh thường.”

Ánh mắt Hứa Vân Noãn động: “Tôn nhi, ngươi hiểu rõ chuyện quá khứ của Thẩm gia không?”

“Chỉ là biết đại khái.”

“Trước đây, tiền triều bạo ngược, đương kim thánh thượng dẫn theo nghĩa quân hăng hái chống lại, sau cùng đạt được thắng lợi thành lập Đại An triều. Mục gia chúng ta và Thẩm gia đều là một nhóm theo hoàng thượng, thế nhưng hoàng thượng lại phá lệ trọng dụng Thẩm gia, tựa hồ không có chút hoài nghi nào, mà đối với Mục gia chúng ta thì nghi kỵ mọi cách, đây là vì sao?”

Mục Trần Tiêu hơi lắc đầu: “Ta cũng không phải quá rõ ràng, có lẽ là bởi vì trong tay Mục gia nắm binh quyền?”

“Nếu là chỉ cần xem binh quyền, tuy rằng trong tay Mục gia chưởng quản đại quân, nhưng cũng chỉ là nghe theo sai phái khi có chiến tranh, không thể ly khai trú địa, kể từ đó, căn bản không có uy hiếp gì, trên danh nghĩa nắm giữ ba mươi vạn đại quân, thế nhưng những đại quân này đều phân tán ở các nơi biên cảnh, có thể điều động trên thực tế căn bản không nhiều, hoàng thượng không thể nhìn không rõ. Ngược lại Thẩm gia, Thẩm Thanh chính là hộ bộ thượng thư, nắm quyền thuế ruộng thiên hạ, đến nội vụ ti trong cung hận không thể chen một chân vào, không phải ảnh hưởng càng lớn hơn Mục gia sao?”

“Cô nãi nãi nói có lý, ta chưa từng nghĩ tới.”


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui