CHƯƠNG 270: NHẬN RÕ THÂN PHẬN CỦA MÌNH
Dịch giả: Luna Wong
Mục Trần Tiêu rơi vào trong thâm trầm tự định giá, nhưng bất kể hắn nghĩ như thế nào, đều không nghĩ ra trong này đến tột cùng có khúc mắc gì.
Hứa Vân Noãn thấy hắn ngưng mi trầm tư, an tĩnh ở bên cạnh đợi một hồi, một lát sau, thấy mi tâm của hắn như trước nhíu thật chặt, lại không khỏi mở miệng khuyên bảo:
“Tôn nhi, nếu thực sự nghĩ không hiểu, vậy tạm thời đừng suy nghĩ nữa, sau này lại đào sâu từng chút một là được.”
“Cô nãi nãi nói phải, là ta chui đầu vào ngõ cụt.” Hắn cũng không có buông tha suy nghĩ, chỉ là nét mặt khôi phục biểu tình tầm thường, không muốn để cho cô nãi nãi lo lắng.
Hứa Vân Noãn lộ ra một nụ cười nhẹ nhõm: “Tôn nhi, hoa mầu trong ruộng đều đã xanh đầy đất, có thời gian chúng ta đi ra đó xem thử, xem lúc này nhất định rất đẹp.”
“Được, cô nãi nãi muốn ra ngoài, tùy thời tới gọi.”
“Ân.”
Thần sắc của Mục Trần Tiêu hòa hoãn, sau một lát nghĩ tới điều gì, vội vã mở miệng nói rằng: “Mấy ngày nữa chính là thời gian săn xuân, đến lúc đó, cô nãi nãi có muốn đi theo xem thử không?”
“Săn xuân?”
“Phải, năm tháng tư hàng năm, hoàng thượng cũng sẽ cử hành săn xuân, khu vực săn bắn hoàng gia cách kinh hai mươi dặm, gần đây hoa mầu trông ruộng đều đã trồng xong, trong Tứ Quý các cũng không có bao nhiêu chuyện, cô nãi nãi vừa lúc rảnh rỗi khó có được, không bằng theo ta cùng đi xem thử?”
“Hoàng thượng còn cho phép ngươi mang theo gia thuộc sao?”
“Hàng năm cũng sẽ có thêm một chút vào danh ngạch, chỉ là trước đây Mục gia nhân khẩu ít căn bản không dùng được, năm nay có cô nãi nãi, liền không cần để danh sách kia lãng phí một cách vô ích.”
Hứa Vân Noãn tự nhiên gật đầu đáp ứng, nàng hận không thể để Mục Trần Tiêu có thật nhiều cơ hội ra ngoài, cũng thêm chút cơ hội tiếp xúc với người bên ngoài: “Được a, ta đây nhất định phải đi học thêm kiến thức, ta không chỉ có biết dùng tiên, cung tiễn cũng dùng không tệ, hơn nữa chúng ta còn có Nhị Hắc, muốn bắt con mồi gì cũng cực dễ dàng.”
(Luna: @@ bàn tay vàng quá mức rồi nha, đọc xong là ngán liền luôn. Tuy nói bả ở trong núi biết săn thú là chuyện thường nhưng không hiểu sao vẫn cảm thấy hỏi bị khó nuốt)
Nhìn thấy khuôn mặt tươi cười của Hứa Vân Noãn, thần sắc của Mục Trần Tiêu càng nhu hòa, khóe môi cũng không tự chủ được hơi giơ lên: “Nếu là lúc trước, ta còn có thể giúp một tay tranh đoạt quán quân săn xuân, bất quá bây giờ, chỉ có thể dựa vào cô nãi nãi và Nhị Hắc giúp ta bắt thêm nhiều con mồi.”
“Để ta lo, tự nhiên không có vấn đề.” Hứa Vân Noãn cực kỳ hào sảng vỗ vỗ ngực, dáng dấp cực kỳ có thể tin, “Đến lúc đó ngươi không chỉ có con mồi, còn có con mồi để ăn, ngươi muốn ăn cái gì, chúng ta liền đi bắt cái đó, giống như lần trước ở trên Thanh Tuyền sơn nấu cơm dã ngoại vậy, bắt rồi nướng ngay, bảo chứng ngon.”
“Cô nãi nãi vừa nói như vậy, ta đều có chút chờ mong đến săn xuân.”
Bookwaves.com.vn
“Ha ha, nếu phải đi tham gia xuân săn, ta đây chuẩn bị trước hai thân xiêm y, còn có y phục của ngươi cũng phải sớm may gấp.”
“Cô nãi nãi chuẩn bị của bản thân là được rồi, ta có y phục năm ngoái có thể mặc.”
“Y phục năm ngoái sao còn có thể mặc được? Tôn nhi, ngươi cần phải nhận rõ thân phận của mình! Ngươi đường đường là đại tướng quân Mục gia, mỗi tiếng nói cử động đều đại biểu cho thể diện của Mục gia chúng ta, y phục này đừng nói là năm ngoái, coi như là mới làm, chỉ cần đã từng mặc mấy lần cũng phải thay đổi, ngươi nhìn thử Thôi công tử xem, ở điểm này làm vô cùng tốt.”
Nhắc tới Thôi Diễm, trong lòng Mục Trần Tiêu liền sinh ra vài phần chú ý: “Cô nãi nãi trong ngày thường cực ít nhiều lần nhắc tới một người, nhưng trong khoảng thời gian gần đây đã nhiều lần nhắc tới vị Thôi công tử kia, nghĩ đến đúng là cực kỳ thưởng thức hắn.”
Hứa Vân Noãn bỗng nhiên cười ra tiếng, trong mắt tiếu ý minh xán xán, rơi ở trong mắt Mục Trần Tiêu, lại làm cho đáy lòng hắn không ngừng lạnh.
“Nhắc tới vị Thôi công tử này, tôn nhi ngày khác phải nhắc nhở hắn một chút.”
“Nhắc nhở cái gì?”
“Bảo hắn tốt nhất bảo trì thỏa đáng cự ly với vị Tần cô nương kia.”
“Cô nãi nãi nói là Tần U Tố?”
“Không sai, những ngày qua, mỗi lần nhớ tới Tần U Tố, trong lòng có cảm giác, kinh diễm vị Thôi công tử kia nghe nói là một người háo nhan sắc, như vậy sớm chiều ở chung với Tần U Tố, ta rất sợ hắn động tâm tư không nên có, cuối cùng nghìn vạn lần đừng làm rộn ra chê cười gì.”
Tần U Tố là một nam nhân hàng thật giá thật!
“Cô nãi nãi là lo lắng Thôi công tử sẽ thích Tần U Tố?”
“Đúng vậy, Thôi công tử hiện tại là bảo bối của Bác Lăng hầu phủ, nếu hắn thực sự thích Tần U Tố, vậy sẽ tương đương với kết thù. Vị Bác lăng lão hầu gia kia còn không mang theo đại mã đao trực tiếp giết đến Mục gia chúng ta sao?”
“Mới vừa rồi cô nãi nãi cũng là bởi vì nghĩ tới cái này mới cười sao?”
“Đúng vậy, tôn nhi cho rằng ta cười vì cái gì?”
“Không có gì, quay đầu lại ta sẽ nhớ kỹ nhắc nhở Thôi công tử một chút.”
Khẩu khí đang treo trong lòng của Mục Trần Tiêu từ từ để xuống, nhìn thần sắc của cô nãi nãi nhắc tới Thôi Diễm, không giống như có ý với hắn, như vậy hắn cũng liền có thể yên tâm chút ít.
Mục Thiên Trù biết được tin tức Mục Trần Tiêu và Hứa Vân Noãn đều muốn đi tham gia săn xuân, trong lòng hết sức cao hứng.
Chu quản gia nhìn khuôn mặt tươi cười của hắn, không khỏi nói rằng: “Tính tình của công tử bây giờ càng ngày càng rộng rãi, trong lòng lão thái gia cũng thở phào.”
Bookwaves.com.vn
“Còn phải nói sao? Trước đây thấy Trần Tiêu cả ngày trầm mặc không nói, ta thật sợ hắn phong bế bản thân, hôm nay hắn còn nguyện ý tiếp xúc bên ngoài, ta cảm giác mình đều có thể sống lâu thêm mấy năm.”
“Đây ý nhiều có công của cô nãi nãi.”
“Đúng nha, Vân Noãn chính là bảo bối ba vị lão gia tử đưa đến Mục gia tới, đã là bảo bối, vậy cần phải bảo vệ thật tốt, lúc này đây nhân thủ đi tham gia săn xuân phải lựa chọn cẩn thận, hàng năm khu vực săn bắn đa đa thiểu thiểu đều gặp phải sự kiện lưu tiễn đả thương người, hôm nay Thẩm gia và Chu gia đều nhìn chằm chằm Mục gia chúng ta, nên cẩn thận hơn cũng không quá đáng.”
“Lão nô đã biết, nhất định cẩn thận an bài.”
Nghe nói sắp đi tham gia săn xuân, trong lòng Mộ Vũ và Hàn Yên cực kỳ cao hứng, hôm nay khí trời thích hợp, bên ngoài nơi nơi đều là mỹ cảnh, có thể theo tiểu thư nhà mình thưởng thức vài lần, là phúc khí khó được.
Tần Oanh Tư giúp đỡ Mộ Vũ và Hàn Yên cùng nhau chuẩn bị đồ cho Hứa Vân Noãn, nàng ở bên ngoài vào nam ra bắc kiến thức không ít, chuẩn bị đồ cũng chu toàn, từ từ thu được tán thành của Mộ Vũ và Hàn Yên.
Có phải thật lòng nghĩ cho tiểu thư nhà mình hay không, điểm này bọn họ vẫn có thể nhận ra được, bởi vậy trong ngày thường thời gian nói chuyện với Tần Oanh Tư cũng nhu hòa rất nhiều.
Tần Oanh Tư nhìn ở trong mắt, trong lòng tràn đầy cảm khái: Cô nãi nãi thiện tâm, thị nữ bên người nàng cũng đều là hạng người tâm địa nhu hòa, nếu đặt ở bên ngoài, làm sao có thể không nghĩ đến chỗ xấu xa khó dò, liền tiếp nhận nàng vào phủ?
Nhị Hắc tựa hồ cũng cảm nhận được bầu không khí vui sướng, cả ngày chạy tới chạy lui, luôn luôn thích dính bên người Hứa Vân Noãn, rất sợ nàng đột nhiên ly khai, không mang mình theo.
Hứa Vân Noãn bị dính đến không có cách, chỉ có đi đến đâu đều mang theo cái đuôi to là Nhị Hắc này, trong ngày thường Mục Trần Tiêu muốn nói hai câu với nàng, Nhị Hắc sẽ xông lại, hai chân đặt ở trên người của Hứa Vân Noãn, sau đó lắc đầu, chọc cho Hứa Vân Noãn cười không ngừng.
Vài lần như thế, trong lòng Mục Trần Tiêu oán niệm Nhị Hắc càng ngày càng sâu, hôm nay ánh mắt nhìn nó cũng sẽ lãnh đạm rất nhiều.
Úc Khoảnh nhận thấy được thần sắc của công tử nhà mình, ở trong lòng âm thầm lau mồ hôi lạnh thay Nhị Hắc, nhưng Nhị Hắc lại vô tri vô giác, tựa hồ là biết chỉ cần ỷ vào Hứa Vân Noãn, nó có thể ở trong phủ hoành hành vô kỵ, bởi vậy không đặt Mục Trần Tiêu trong mắt chút nào.