CHƯƠNG 272: KHỞI HÀNH ĐI TRƯỜNG SĂN
Dịch giả: Luna Wong
Thẩm Vân Sơ lui xuống, nhưng lời nàng đã nói, lại ở trong đầu Vu thị không thể xóa nhòa.
Lâm Hoa vẫn sắc mặt tái nhợt quỳ trên mặt đất, thật lâu không dám nói chuyện.
Một lát sau, Vu thị rốt cục đưa mắt rơi vào trên người của nàng: “Lâm Hoa, bên cạnh ta cũng không có bao nhiêu người có thể dùng được, đối với ngươi có thể nói là tín nhiệm đến cực điểm, ngươi sẽ không cô phụ kỳ vọng của ta đối với ngươi chứ?”
Thanh âm của Lâm Hoa kiên định mở miệng vội vã nói rằng: “Phu nhân, Lâm Hoa nguyện ý thề sống chết thuần phục người, tuyệt đối sẽ không sinh ra chút lòng phản bội nào, còn thỉnh phu nhân tin tưởng nô tỳ.”
“Đứng lên đi, quỳ lâu như vậy, đầu gối có đau không?”
“Làm phiền phu nhân quan tâm, nô tỳ thân phận ti tiện, quỳ nhiều hơn nữa nhất thời chỉ chốc lát không có gì đáng ngại.”
Vu thị giơ tay lên gọi nàng qua đây, cẩn thận quan sát thần sắc của Lâm Hoa: “Trước đây có Chương ma ma ở luôn luôn ở trước mặt của ta nói các ngươi làm việc không chu toàn toàn, nhưng nàng đã không còn nữa, ta mới hiểu, ngươi làm việc nơi chốn để người cảm thấy tri kỷ, là một nhân tài hiếm có.”
“Nô tỳ không dám nhận.”
“Trước đây ngươi chỉ là một nha hoàn nhị đẳng, thân phận tự nhiên thấp một ít, nhưng hôm nay ngươi là đại nha hoàn bên cạnh ta, sau khi đi ra ngoài, còn có mặt mũi hơn cả những các tiểu thư đi ra từ tiểu hộ, tự nhiên không thể không xem mình là gì giống như trước nữa.”
Nét mặt của Lâm Hoa một mảnh thụ sủng nhược kinh: “Phu nhân làm sao có thể nói như thế, nô tỳ trăm triệu lần không nhận nổi.”
“Ta nói ngươi nhận nổi, ngươi dĩ nhiên là nhận nổi.” Vu thị vừa cười vừa nói, “Quay đầu lại liền đi trong khố phòng lấy hai khúc vải, tự làm cho bản thân vài thân xiêm y, ngoài ra đồ trang sức lần trước ta đưa cho ngươi, trong ngày thường nên mang thì cũng mang đi, đừng cả ngày mặt mộc đối diện với trời đất, hiện tuổi như hoa, chính là lúc nên ăn diện cho đẹp, như vậy mới sẽ không phụ cảnh xuân tươi đẹp.”
“Phu nhân. . .” Lâm Hoa một mảnh kinh sợ, muốn lần thứ hai quỳ xuống hầu hạ.
Vu thị đỡ cánh tay của nàng, không để cho nàng quỳ xuống hành lễ: “Ngươi theo ta an tâm làm việc, sau này ta tự nhiên sẽ không bạc đãi ngươi.”
“Phu nhân là chủ tử của nô t, nô tỳ tự nhiên sẽ dốc hết toàn lực vì chủ tử.”
“Được, đã như thế, có một số việc ta liền muốn phân phó ngươi đi làm.”
“Thỉnh chủ tử phân phó.”
Vu thị hơi cúi đầu, ở bên tai Lâm Hoa nhẹ giọng nói vài câu.
Lâm Hoa không tự chủ được mở to hai mắt nhìn, trong ánh mắt hiện lên một tia vẻ kinh hãi: “Phu nhân. . .”
Dáng tươi cười trên mặt của Vu thị hơi trở thành nhạt: “Đây chính là công việc nghiêm chỉnh đầu tiên ta giao cho ngươi, sẽ không phải ngươi làm không được chứ?”
Lâm Hoa âm thầm cắn răng: “Thỉnh phu nhân yên tâm, nô tỳ nhất định làm cho thỏa đáng chuyện này.”
“Vậy là tốt rồi! Đi xuống trước nghỉ ngơi đi, nếu đại công tử trở về, để hắn tới gặp ta, ta có một số việc muốn tìm hắn.”
“Vâng.”
Bookwaves.com.vn
Đối với Thẩm gia bốn bề sóng dậy, Hứa Vân Noãn hết thảy không biết chuyện, nàng thật cao hứng chuẩn bị đồ, trước khi đi, còn đến ruộng xem hoa mầu của mình, căn dặn người cẩn thận chăm sóc, lúc này mới hưng cao thải liệt chuẩn bị theo Mục Thiên Trù và Mục Trần Tiêu cùng đi.
Đế vương xuất hành, thanh thế tự nhiên là hạo hạo đãng đãng.
Mục Thiên Trù và Mục Trần Tiêu lái một chiếc xe ngựa, Hứa Vân Noãn vốn cho là một mình mình sẽ có chút cô đơn, nhưng không nghĩ, Đào Bảo Nhi vui mừng tìm tới.
Vừa thấy được Hứa Vân Noãn, nhãn thần của Đào Bảo Nhi liền trở nên tinh lượng, một đường chạy bước nhỏ chạy tới bắt được ống tay áo của nàng, lúc này mới lộ ra một nụ cười thật to: “Gặp qua Hứa tỷ tỷ.”
“Sao chỉ có một mình ngươi tới? Hàn phu nhân đâu?”
“Mẫu thân còn ở phía sau đó, ta nghe nói Hứa tỷ tỷ ở phía trước, nên nhanh chóng chạy tới.”
Cước bộ của Hàn phu nhân hơi lộ ra vội vội vàng vàng tìm tới, thấy Đào Bảo Nhi trốn ở bên người Hứa Vân Noãn, giơ tay lên liền chỉ một cái ở mi tâm của nàng: “Ngươi xú nha đầu này, mẫu thân nói bao nhiêu lần, ở ngoài phải trầm ổn đoan trang, ngươi ngược lại, nghe được Hứa tỷ tỷ ngươi ở chỗ này, một đường chạy tới, không biết chọc cho bao nhiêu người chê cười.”
Đào Bảo Nhi vội vã thè lưỡi: “Mẫu thân chớ chỉ ta, ở trước mặt Hứa tỷ tỷ mất mặt biết bao nha.”
“Ngươi còn biết sĩ diện, vậy mới vừa rồi sao không nghe lời của mẫu thân?”
“Người khác thích nghĩ như thế nào thì cứ nghĩ như thế đó đi, ta cũng chả quan tâm, nhưng ta quan tâm Hứa tỷ tỷ, tự nhiên không muốn mất mặt ở trước mặt nàng.”
“Nếu luận ngụy biện, không ai nói qua ngươi.” Hàn phu nhân quay Đào Bảo Nhi giận nửa ngày, có thể nhìn khuôn mặt cười hì hì của nàng, cuối cùng vẫn là không nhịn được lộ ra một tia tiếu ý, “Vân Noãn, Bảo nhi bướng bỉnh, chỉ có ở bên cạnh ngươi mới có thể nghe lọt tai, dọc theo con đường này để nàng bồi ngươi được không?”
Hứa Vân Noãn cười gật đầu: “Vân Noãn cầu còn không được.”
Đào Bảo Nhi ở một bên cao hứng nhảy giơ chân, nhãn thần nhìn Hứa Vân Noãn càng thân cận.
Hàn phu nhân rất bất đắc dĩ, đối Hứa Vân Noãn tự nhiên là yên tâm một trăm phần, đơn độc lôi kéo Đào Bảo Nhi lần nữa căn dặn: “Nhất định phải nghe lời của Hứa tỷ tỷ ngươi, không thể bướng bỉnh, lại càng không nên thêm phiền phức cho tỷ tỷ ngươi.”
Bookwaves.com.vn
“Mẫu thân yên tâm đi.” Đào Bảo Nhi rầm rì hai tiếng, gương mặt có chút hơi phiếm hồng.
Mẫu thân ở trước mặt Hứa tỷ tỷ căn dặn nàng như vậy, khiến cho nàng như là một tiểu hài không hiểu chuyện vậy, thực sự quá mất mặt.
Hứa Vân Noãn kéo lại tay của Đào Bảo Nhi: “Hàn phu nhân yên tâm, ta nhất định sẽ chiếu cố tốt cho Bảo nhi.”
“Được.”
Đợi Hàn phu nhân ly khai, Đào Bảo Nhi vui vẻ liền lôi kéo Hứa Vân Noãn lên xe ngựa, dọc theo đường đi kỷ kỷ tra tra, khoái hoạt phảng phất là một con bách linh điểu.
“Hứa tỷ tỷ, xe ngựa của ngươi thiết kế cũng quá tinh xảo.”
Hứa Vân Noãn thường xuyên ngồi chiếc xe ngựa này ra ngoài, bởi vậy trên xe ngựa rất nhiều chỗ đều sửa qua, cố gắng để Hứa Vân Noãn ngồi càng thêm thư thích.
Lúc này Đào Bảo Nhi như là đang tìm bảo, nhìn ở đây, nhìn ở kia, trong ánh mắt tràn đầy hiếu kỳ, để người nhìn, không khỏi cũng theo cao hứng theo.
“Chiếc xe ngựa này cải biến rất nhiều địa chỗ, gia tăng không ít ám cách, điểm tâm, nước trà, đồ chơi giải buồn đầy đủ mọi thứ, ngươi từ từ tìm kiếm là được.”
Nghe được Hứa Vân Noãn nói như vậy, Đào Bảo Nhi mới chính thức động thủ, kéo ra một ám cách, đúng dịp thấy bát bảo tô vừa làm bên trong: “Hứa tỷ tỷ mau xem!”
Hứa Vân Noãn bưng điểm tâm tinh xảo ra, mở lớp giầy dầu bên trên, cầm lấy một khối nhét vào trong miệng Đào Bảo Nhi: “Xem ra thủ khí của ngươi không tệ, đây chính là điểm tâm Hà sư phụ của Nghênh Khách hiên mới làm, Đinh thẩm cố ý để người đưa tới, ta còn chưa ăn thử nữa đó.”
“Vậy tỷ tỷ cũng nhanh chóng nếm thử, mùi vị rất ngon.”
Nhị Hắc vẫn an tĩnh ghé vào thùng xe từ từ dời đến bên cạnh Hứa Vân Noãn, ngay lúc Đào Bảo Nhi vươn tay ra trước đưa điểm tâm, ngẩng đầu liền ngậm mất khối điểm tâm đó.
Đào Bảo Nhi mắt choáng váng, lăng lăng giơ tay bất động, một lát sau khi mới xấu hổ hô lên tiếng: “Nhị Hắc, đó là ta cho Hứa tỷ tỷ, ngươi mau nhổ ra cho ta!”
Hứa Vân Noãn nhịn không được cười ra tiếng.
“Hứa tỷ tỷ, ngươi phải chủ trì công đạo cho ta, mau nói Nhị Hắc.”
“Được, Nhị Hắc, ngươi quá xấu rồi.”
“Ngao ô ô!”
“Hứa tỷ tỷ, Nhị Hắc phản bác ngươi.”
“Con chó hư hỏng!”
“Ngao ô ô!”