Quốc Sắc Kiều Phi


CHƯƠNG 274: CÓ NGƯỜI ĐẾN TÌM TRA

Dịch giả: Luna Wong – hôm nay game Áo Cưới Giấy 4 đã ra mắt luôn, ta vui quá nên sẽ bão mỗi truyện ta up một chương để chia sẻ niềm vui với mọi người hen

Đoạn đường này đều ngồi xe ngựa chạy nhanh chạy chậm, Đào Bảo Nhi nhìn rất hưng phấn, nhưng trong thoáng đi tới doanh trướng an tĩnh lại, sự mệt mỏi vây quanh mí mắt.

Hứa Vân Noãn nhìn thấy dáng dấp ngồi đều có thể ngủ gà ngủ gật của nàng, không khỏi nhẹ nhàng cười, động tác lưu loát sửa sang xong giường chiếu, lại lấy ra một tấm da Mục Trần Tiêu đơn độc dự bị cho nàng cẩn thận trải ra, sau đó vỗ vỗ.

“Bảo nhi muội muội, mau lại đây nghỉ ngơi.”

Đào Bảo Nhi ở một bên nhìn lại giúp không được gì, lúc này trong ánh mắt có chút quẫn bách, nàng nghĩ trong ngày thường nên học thêm những chuyện này: “Hứa tỷ tỷ, ngươi thật lợi hại.”

Hứa Vân Noãn xoa xoa tóc của nàng, giúp đỡ nàng lấy châu sai trên búi tóc xuống: “Biết tự thay quần áo không?”

Đào Bảo Nhi liên tục gật đầu, khuôn mặt nhỏ nhắn xấu hổ đến đỏ bừng: “Cái này ta vẫn là biết.”

“Vậy tự thay y phục, ta để người đi xem thử xem có nước nóng hay không, mang chút nước nóng đến ngâm chân, ngày hôm nay sớm nghỉ ngơi một chút, ngày mai chúng ta lại ra ngoài chơi đùa.”

“Phiền phức Hứa tỷ tỷ.”

“Không cần khách khí như vậy.”

Mộ Vũ và Hàn Yên lần đầu tiên đến chỗ như vậy, trong lúc nhất thời có chút luống cuống chân ta, cũng may có thị nữ Hàn phu nhân phái tới chỉ dẫn, rất nhanh liền mang nước nóng trở về.

Đào Bảo Nhi đơn giản rửa mặt một chút, thay đổi thân xiêm y liền nằm ở trên giường, không bao lâu liền tựa sát Hứa Vân Noãn ngủ mất.

Nghe được tiếng hít thở từ từ bình ổn của Đào Bảo Nhi bên người, Hứa Vân Noãn mở mắt, nhãn thần trong trẻo, không hề buồn ngủ.

Khu vực săn bắn hoàng gia, sát Đông Hoài sơn, bọc hết toàn bộ đỉnh núi đều, sơn mạch kéo dài sang phía đông hơn mười dặm, mà sơn mạch phía tây còn lại là một đoạn nhai.

Đoạn nhai này thẳng xuống phía dưới, phảng phất là trên trời dùng đại đao chặt đứt vậy, nhìn có chút thần kỳ, bởi vậy được một danh hào Thần Đoạn sơn cốc.

Kinh thành, nàng cũng từng tới, thậm chí còn từng xuống Thần Đoạn sơn cốc, ở đó tìm được một vị thuốc cuối cùng giúp nàng khứ trừ dấu vết.

Vì hái thuốc, nhị gia gia ngã là bị thương chân, dưỡng hai ba tháng mới lành.

Thần Đoạn sơn cốc nhìn dọa người, nhưng trên thực tế cảnh sắc phía dưới sơn cốc lại vô cùng đẹp, còn có một thủy đàm thật to, thủy đàm sâu đậm, đại gia gia còn từng ở trong đầm nước đó bắt cá cho nàng.

Nghĩ đến nơi này, khóe môi của Hứa Vân Noãn không khỏi lộ ra một tiếu ý hoài niệm: Cũng không biết cảnh sắc phía dưới Thần Đoạn sơn cốc có thay đổi không . . .

Hứa Vân Noãn suy nghĩ tâm sự thật lâu, mãi cho đến sắp tiếp cận giờ tý, mới mơ mơ màng màng ngủ.

Bookwaves.com.vn

Ngày thứ hai lúc tỉnh lại, sắc trời vừa mới sáng lên, Đào Bảo Nhi y ôi bên cạnh nàng, co ro thân thể, ngủ đến gương mặt hồng phác phác, nhìn có chút say xưa.

Hứa Vân Noãn nhìn bộ dáng như vậy của nàng, trong mắt lóe lên ngưỡng mộ nhàn nhạt: Có thể được người cưng chìu thành hình dạng không buồn không lo như vậy, thật sự cực kỳ may mắn.

Hứa Vân Noãn thức dậy không lâu sau, Đào Bảo Nhi liền giùng giằng tỉnh lại, thấy Hứa Vân Noãn, lộ ra một tiếu ý cực kỳ rực rỡ: “Hứa tỷ tỷ tảo.”

“Bảo nhi muội muội sớm, mau thức dậy thay quần áo đi, chờ chút nữa chúng ta cũng đến khu vực săn bắn coi trộm một chút.”

“Được.”

Mục Trần Tiêu thức dậy rất sớm, đi tới khu vực săn bắn, rất nhiều quy củ không thể không tuân thủ.

Hứa Vân Noãn cùng đám nữ quyến có thể từ từ kéo dài một chút, nhưng các loại quan viên như bọn họ đều phải thật sớm tụ tập lại, đi vào xem đế vương khai cung trục lộc.

(Luna: Vua sẽ săn hươu trước xem như lễ khai mạc buổi bắn cung)

Hoàng thượng mặc một thân áo giáp thủ công tinh mỹ, bên người theo một thân nhuệ khí khó đỡ là Đoan vương Ninh Từ, so sánh hai bên, mới phát giác đế vương đã tóc hoa râm.

Đoan vương tự mình đưa cung tiễn tới trong tay hoàng thượng: “Thỉnh phụ hoàng khai cung.”

Hoàng thượng nhìn Đoan vương cùng với mấy hoàng tử bên người, trong thần sắc hiện lên vẻ hài lòng: “Hôm nay các ngươi cần phải đại triển thân thủ, không nên thấp hơn triều thần và công tử các nhà, hôm nay nếu người nào có thể đoạt thứ nhất, trẫm nhất định trọng trọng có thưởng.”

“Đa tạ hoàng thượng!”

Bầu không khí trong khu vực săn bắn náo nhiệt, Hứa Vân Noãn và Đào Bảo Nhi đổi một thân kỵ trang nhẹ nhàng, mang theo Nhị Hắc, từ từ đi lại trong khu vực săn bắn.

Đào Bảo Nhi chưa từng thấy cảnh sắc mênh mông như vậy, không khỏi nhìn phải nhìn trái, vẻ mặt đều là tân kỳ: “Hứa tỷ tỷ, ngươi có thể kéo cung săn được con mồi không?”

“Dĩ nhiên, ta cũng theo nhị gia gia học qua kỹ xảo săn bắn, chỉ là vẫn là kém hơn Nhị Hắc chút, Nhị Hắc là cao thủ săn mồi, chỉ cần hình thể không lớn hơn nó, đều vô tư.”

Nhất thời Đào Bảo Nhi đầy mặt mong đợi nhìn về phía Nhị Hắc: “Nhị Hắc, ngươi có muốn chạy một chuyến thử thân thủ không?”

Bookwaves.com.vn

Nhị Hắc miễn cưỡng quét Đào Bảo Nhi một vòng, vẫn là dáng dấp hờ hững, từ từ ở hai bên trái phải của Hứa Vân Noãn đi thong thả bước chân, theo bước đi của nó, một thân da lông bóng loáng nổi lên một chút quang mang, chọc cho Hứa Vân Noãn không khỏi đưa tay vuốt hai cái trên lưng nó, thuận hoạt mềm mại có chút để người cảm thấy mỹ mãn.

Hứa Vân Noãn đang đi tới, chợt nghe một trận tiếng vó ngựa, quay đầu đi, liền thấy được Thẩm Cửu Mạch cưỡi ngựa rất nhanh chạy tới.

“Hứa cô nương! Đào tiểu thư!”

Đi tới bên người Hứa Vân Noãn, Thẩm Cửu Mạch vội vã tung người xuống ngựa, nét mặt mang theo tiếu ý thân cận.

“Sao Thẩm công tử không đi tham gia vây săn?”

“Đang muốn đi đây, thấy Hứa cô nương ở đây, nên cố ý đến đây chào hỏi, đúng rồi, Hứa cô nương có thích da chồn bạc không?”

“Chồn bạc?”

“Không sai, ta từ chỗ mẫu thân lấy được tin tức, nói là có người ở trong khu vực săn bắn phát hiện mấy con chồn bạc, ta đây liền đến đó săn cho cô nương, vào đông dùng da chồn bạc làm khăn choàng cổ, đẹp lại ấm.”

Nhãn thần của Hứa Vân Noãn nhẹ nhàng giật giật, lập tức cười gật đầu: “Như thế thì sớm cám ơn Thẩm công tử, chỉ là sao ta không nghe nói trong cánh rừng này có chồn bạc, Thẩm công tử không có nghe lầm tin tức xấu chứ?”

“Mẫu thân phái người tìm hiểu, sẽ không sai.” Thẩm Cửu Mạch nói có chút chần chờ, sợ mình ủng hộ Vu thị, sẽ làm Hứa Vân Noãn mất hứng trong lòng.

Hứa Vân Noãn lại rộng lượng cười: “Đã như thế, Thẩm công tử cũng mau đi đi, để tránh khỏi muộn mất, chồn bạc để cho người khác săn mất.”

“Được, chờ ta trở lại, nhất định săn được chồn bạc trước đưa cho cô nương.”

“Ân.”

Đợi được Thẩm Cửu Mạch lên ngựa bay đi, Hứa Vân Noãn nhìn bóng lưng của hắn, quang mang trong ánh mắt trở nên cực kỳ lãnh đạm.

Đào Bảo Nhi nhẹ giọng hỏi: “Hứa tỷ tỷ không thích vị Thẩm công tử này sao?”

“Ân, không thích.”

“Ta đây cũng không thích hắn, ta bồi Hứa tỷ tỷ cùng nhau ghét hắn.”

Hứa Vân Noãn nhìn thấy dáng dấp đầy mặt kiên định của Đào Bảo Nhi, không khỏi bật cười: “Tốt.”

Toàn Thẩm gia, có thể bớt tiếp xúc thì bớt tiếp xúc cho lành.

Hai người từ từ đi về phía trước, Mộ Vũ và Hàn Yên liền theo ở phía sau.

Thẩm Vân Sơ ngồi trên lưng ngựa, chung quanh có tiểu thư các nhà đi song song.

Lúc kinh qua Hứa Vân Noãn, Thẩm Vân Sơ ngừng ngựa.

Một tiểu thư bên người nàng mở miệng trào phúng: “Cư cao lâm hạ đã quên qua đây: “Hứa cô nương đến trang phục cưỡi ngựa đều thay rồi, sao lại đi bộ tới đây? Chẳng lẽ là cho tới bây giờ chưa có tiếp xúc qua ngựa, không biết nên khống chế thế nào?”


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui