CHƯƠNG 275: NGÃ KHÔNG CHẾT TÍNH LÀ TA THUA
Dịch giả: Luna Wong
Tiểu thư kia hơi giễu cợt nói ra khỏi miệng, lập tức chọc cho mấy người khác bên người nàng xuy cười ra tiếng theo: “Đúng vậy, săn bắn sắp bắt đầu rồi, chúng ta không có thời gian chậm rãi đi lại ở chỗ này, vẫn là nhanh chóng ra phía trước đi, hà tất lãng phí thời gian?”
Thẩm Vân Sơ nhìn thần sắc bình thản của Hứa Vân Noãn, trong lòng không rõ chận một cơn tức: “Hứa cô nương cũng không đáp lời, là xem thường nói chuyện với chúng ta?”
Hứa Vân Noãn nhìn khiêu khích trong ánh mắt của Thẩm Vân Sơ, bỗng nhiên cười một tiếng: “Thẩm tiểu thư đều nhìn ra ta xem thường nói chuyện với ngươi, sao còn bám sát không tha, chẳng lẽ cứ muốn ta nói cho rõ mới biết thu liễm sao?”
Lời vừa nói ra, sắc mặt của Thẩm Vân Sơ nhất thời cực kỳ khó coi.
“Ngươi là thân phận gì, dám nói chuyện như thế với đại tiểu thư của Thẩm gia, đơn giản là vô pháp vô thiên!”
“Vân Sơ, Hứa Vân Noãn này căn bản không biết trời cao đất rộng, ta tới giúp ngươi giáo huấn nàng một chút!”
Lúc tiểu thư đi theo bên người Thẩm Vân Sơ kia nói chuyện liền rút mã tiên ra, quay Hứa Vân Noãn liền quất một roi.
Mi tâm của Thẩm Vân Sơ vừa nhíu, tựa hồ là không đồng ý, lại không nói ra lời ngăn cản gì.
Đào Bảo Nhi kinh hô một tiếng, theo bản năng liền che ở trước mặt của Hứa Vân Noãn, muốn giúp nàng đỡ một roi rồi, nàng sợ, không khỏi nhắm hai mắt lại.
Hứa Vân Noãn hơi sửng sờ, trong lòng xẹt qua một tia ấm áp.
Nàng tiến lên một bước, một tay ôm Đào Bảo Nhi vào trong ngực, tay kia trực tiếp cầm roi đang quất tới, chợt cố sức, liền kéo vị tiểu thư quất roi kia xuống ngựa!
“A!”
Giúp đỡ Thẩm Vân Sơ đánh người chính là nữ nhi của ngũ phẩm điển nghi quan Vương gia Vương Tùng Tiếu, trong ngày thường nàng muốn tiếp xúc với Thẩm Vân Sơ, căn bản tìm không được cơ hội gì, nhưng không nghĩ tới hôm nay sau khi gặp nhau, Thẩm Vân Sơ lại có lời thân cận với nàng, cực kỳ khách khí, cho nên nàng liền hoan thiên hỉ địa đi theo bên người Thẩm Vân Sơ.
Thân là từ ngũ phẩm quan viên chi nữ, nàng căn bản không có cơ hội được mời tham gia yến hội các loại, vì vậy đối với một ít gút mắt của Hứa Vân Noãn và Thẩm gia, hiểu không rõ ràng lắm, cho nên mới đỉnh đạc tiến lên giúp Thẩm Vân Sơ xuất đầu.
Vương Tùng Tiếu không hề phòng bị hung hăng ngã xuống đất, nhất thời cảm thấy ngũ tạng lục phủ đều dời vị, nàng vừa muốn chống đỡ bò dậy, chợt nghe một trận tiếng rít, ngay sau đó một đạo hắc ảnh chợt nhào tới trước gót chân nàng, móng rất nặng vuốt trực tiếp đặt tại bả vai của nàng, gắt gao áp nàng trên mặt đất, sắc bén răng nanh dính huyết sắc đỏ tươi trực tiếp để ở cổ của nàng!
“A! Cứu mạng! Có sói!”
Mới vừa rồi biến cố phát sinh quá nhanh, lúc này đám người Thẩm Vân Sơ mới phục hồi lại tinh thần.
“Hứa Vân Noãn, ngươi dĩ nhiên dung túng chó dữ bên người đả thương người!”
Bookwaves.com.vn
Hứa Vân Noãn nâng đôi mắt lên, nhãn thần lạnh lùng nhìn Thẩm Vân Sơ: “Lời này cũng không thể nói lung tung, nào có cái gì chó dữ đả thương người, rõ ràng là trung khuyển hộ chủ. Nhị Hắc nhà của chúng ta bất quá là bảo hộ chủ tử là ta thôi, giống như là vị tiểu thư này vừa nãy vội vả nhảy ra che chở Thẩm tiểu thư vậy, không phải cùng một đạo lý sao?”
“Cái gì cùng một cái đạo lý, nếu dựa theo ngươi nói, chẳng phải là tỉ dụ Vương gia tiểu thư thành chó sao?” Những người khác theo bên người Thẩm Vân Sơ mở miệng nói rằng.
“Ngươi tổng kết trái lại sâu sắc, chỉ là ta cũng không có chỉ mặt gọi tên, lại hết lần này tới lần khác ngươi sốt ruột thay Vương gia tiểu thư dò số chỗ ngồi, xem ra trong ngày thường không ít ghen ghét nàng?”
“Ngươi bớt nói bậy!”
Hứa Vân Noãn lười nói lời vô ích với đám chó săn này, ánh mắt thẳng tắp rơi vào trên người của Thẩm Vân Sơ: “Thẩm tiểu thư, vị Vương tiểu thư này là vì xuất đầu cho ngươi mới rơi xuống hoàn cảnh hôm nay, lẽ nào ngươi không xuống ngựa giúp nàng một tay sao?”
Sắc mặt của Thẩm Vân Sơ khó coi tới cực điểm: “Hứa Vân Noãn ngươi không nên quá quá phận, mau để chó của ngươi buông Vương gia tiểu thư ra, nếu nó thương tổn tới Vương tiểu thư, nhất định sẽ bị hung hăng đánh chết!”
“Nhị Hắc nhà của chúng ta nhu thuận nhất, chưa từng đả thương người nào, hôm nay bất quá là vui đùa với Vương gia tiểu thư mà thôi. Thẩm tiểu thư tự mình xuống ngựa, đỡ Vương gia tiểu thư dậy là được, hà tất khẩn trương hề hề như vậy? Hay là nói Vương tiểu thư xuất đầu cho ngươi, nhưng ngươi lại muốn không để ý tới nàng sao? Ta nghe nói tiểu thư của Thẩm gia từ trước tâm địa lương thiện, cũng sẽ không làm ra việc vong ân phụ nghĩa như thế chứ?”
Lửa giận trong lòng Thẩm Vân Sơ càng tụ càng nhiều, trên mặt mũi xinh đẹp ngưng kết thành một mảnh trong suốt: “Hứa Vân Noãn, không biết nói thì im lặng, cái gì gọi là vong ân phụ nghĩa?”
Bookwaves.com.vn
“Lẽ nào ta không cẩn thận đạp phải chỗ đau của Thẩm tiểu thư sao, vậy thật là xin lỗi, dù sao ta xuất thân từ hương dã, không được giáo dục cái gì, ăn nói lại thích trực lai trực khứ, Thẩm tiểu thư khoan dung thiện lương như vậy, cũng sẽ không để ý chứ?”
Thẩm Vân Sơ âm thầm cắn răng, tung người xuống ngựa đi tới bên người Vương gia tiểu thư.
Nhị Hắc hơi hướng về phía trước đảo mí mắt, đôi mắt đen chặt chẽ nhìn chằm chằm Thẩm Vân Sơ, nó vừa cắn chết một con thỏ, nên trên răng nanh còn dính máu, lúc này từ trong cổ họng phát sinh thanh âm ô ô, phảng phất tùy thời cũng sẽ nhào qua, cắn đứt cổ họng của Thẩm Vân Sơ.
Thẩm Vân Sơ kinh hồn táng đảm, dưới ánh nhìn kỹ của mọi người, lại không muốn bản thân lộ ra khiếp sợ.
Nàng cưỡng bách bản thân đi ra phía trước, làm bộ như không có chuyện gì xảy ra, cầm tay của Vương Tùng Tiểu: “Vương tiểu thư, mau đứng đứng dậy.”
Vương Tùng Tiếu sợ hãi, chặt chẽ nắm cánh tay của Thẩm Vân Sơ, phảng phất như là bắt được một cái phao cứu mạng.
Trong lúc nhất thời Thẩm Vân Sơ không có phòng bị, bị nàng lạp lảo đảo một bước, thiếu chút nữa té xuống đất.
Nhị Hắc chợt đánh ra phía trước, hàm răng sắc bén quét qua cổ tay của Thẩm Vân Sơ, chợt khép lại.
“A!” Thẩm Vân Sơ sợ đến kinh hô một tiếng, theo bản năng hất Vương gia tiểu thư ra ngoài.
Vương Tùng Tiếu còn chưa kịp đứng dậy, lần thứ hai ngã trên mặt đất.
Hứa Vân Noãn giật giật đầu ngón chân, chợt đá hòn đá tầm trung dưới chân đến bên thân Vương Tùng Tiếu.
Sau eo của Vương Tùng Tiếu nặng nề mà ngã ở trên tảng đá, hét thảm một tiếng, liền đau nằm trên mặt đất không dám nhúc nhích.
Nhị Hắc đi tới bên người Hứa Vân Noãn, khéo léo nằm trên đất.
Hứa Vân Noãn lấy khăn tay ra, cẩn thận giúp vết máu lau bên mép nó: “Sau này phải chú ý những thứ này, những thứ bẩn thúi này nghìn vạn lần không thể cho vào miệng!”
“Ngao ô.”
Nhị Hắc dễ dàng ngẩng đầu, cọ cánh tay của Hứa Vân Noãn, hơi híp mắt lại, dáng dấp cực kỳ thỏa mãn.
Thẩm Vân Sơ ôm cánh tay của mình lòng còn sợ hãi, viền mắt không tự chủ được đỏ lên, lòng nàng tràn đầy lửa giận, hận không thể đem Hứa Vân Noãn bầm thây vạn đoạn: “Ngươi thật quá đáng!”
“Thẩm tiểu thư, quá phận là ngươi mới đúng, ngươi vừa làm Vương gia tiểu thư té xuống đất, ta thấy nàng hình như trực tiếp đập vào tảng đá, còn thương tổn tới thắt lưng, phải biết rằng đây nếu thương tổn tới thắt lưng, sẽ liệt đó. Vương gia tiểu thư này tuổi như đóa hoa, nếu vì thế mà nằm một chỗ, vậy thì lỗi hơi bị to đó nha.”
Vương Tùng Tiếu vốn có đau đến không dám nhúc nhích, nghe được Hứa Vân Noãn nói, trong ánh mắt tràn đầy vẻ hoảng sợ, nhất thời không quan tâm hô lên: “Mau gọi người tới! Mau tìm người tới cứu ta!”