Quốc Sắc Kiều Phi


CHƯƠNG 277: AI KHÓC NGƯỜI ĐÓ CÓ LÝ?

Dịch giả: Luna Wong – mọi người nên đăng ký thành viên rồi bấm vào theo dõi truyện nhé. Vì ngoài up chương theo lịch ra lâu lâu ta cũng sẽ bão chương. Chỉ có theo dõi truyện mới đỡ phải bỏ sót chương thôi.

Lời này của Hứa Vân Noãn là vừa đấm vừa đá, hầu như kéo mặt mũi của Thẩm Vân Sơ và hai vị tiểu thư bên người nàng xuống đạp trên mặt đất vậy.

Mấy người lúc nào bị ủy khuất như vậy, trong lúc nhất thời tức giận đến ngực không ngừng phập phồng, càng muốn nín khóc, nước mắt càng là không ngừng được.

Hứa Vân Noãn nhướng cao đuôi lông mày, có hàm ý nói rằng: “Các ngươi từng người đều khóc, có vẻ như là ta khi dễ các ngươi vậy! Tam hoàng tử điện hạ, mới vừa rồi ngươi nhìn thấy rồi đó, ta cũng không có khi dễ các nàng, là các nàng tự khóc lên. Cho nên nói nước mắt này cũng là có thật có giả, có vài người nhìn khóc thê thảm, nhưng trên thực tế, lại là hạng người hoành hành ương ngạnh.”

Thẩm Vân Sơ tức giận đến cả người run, sâu đậm hít hai cái, rồi mới miễn cưỡng ổn định lại tâm tình, nàng lấy khăn tay ra lau khô nước mắt trên mặt: “Tam hoàng tử điện hạ, chúng ta hồ đồ, thêm phiền toái cho người rồi, ở chỗ này bồi lỗi với người.”

“Thẩm tiểu thư không cần khách khí như vậy.” Tam hoàng tử vừa nói, nhãn thần lại rơi vào trên người của Hứa Vân Noãn, hắn vẫn là lần đầu tiên nhìn thấy nữ tử nhanh mồm nhanh miệng như vậy.

Hứa Vân Noãn nhìn về phía tam hoàng tử: “Tam hoàng tử điện hạ, Thẩm tiểu thư đã nói, là nàng hồ đồ thêm phiền phức cho người, như vậy sự tình nên sáng tỏ rồi đi? Không có chút quan hệ gì với ta.”

“Hứa cô nương nhanh mồm nhanh miệng như vậy, thật sự để kẻ khác kính nể.”

“Tam hoàng tử điện hạ khen trật rồi, trước tiến cung dự tiệc, Chu phi nương nương cũng từng khen ta như vậy đó, thật làm người khác xấu hổ. Bất quá ta cũng chỉ là nói tình hình thực tế mà thôi, dù sao ta cũng không có thân phận tôn quý gì, trong ngày thường luôn là nắm thịt tùy ý người ngoài nhào nặn, nếu nói không rõ chuyện gì xảy ra, vậy coi như thật bị người khi dễ đến chết, cũng không biết đến nơi nào giải oan.”

Tam hoàng tử nhất thời cảm thấy có chút đau đầu, cái miệng này của Hứa Vân Noãn thật đúng là quá biết nói.

Hắn nhìn về phía Thẩm Vân Sơ vành mắt đỏ bừng, vốn là có ý định muốn giúp Thẩm Vân Sơ nói chuyện, sau đó từ chỗ nàng thu hoạch chút hảo cảm, nhưng hôm nay xem ra, chỉ sợ là không giúp được.

“Thẩm tiểu thư về trước thu thập một chút đi, lúc này Trần thái y hẳn là đến rồi, chúng ta cùng đi nghe xem tình huống của Vương gia tiểu thư.”

Thẩm Vân Sơ liền vội vàng gật đầu: “Được.”

Thẩm Vân Sơ hơi cúi đầu, theo bước chân của tam hoàng tử ly khai, hai vị tiểu thư đi theo bên người Thẩm Vân Sơ, nhịn không được âm thầm trừng Hứa Vân Noãn một mắt.

Hứa Vân Noãn lại không có chút tức giận nào, ngược lại vung khóe môi lên, quay các nàng lộ ra một nụ cười sáng lạn, hai vị tiểu thư trong một sát na như nuốt con ruồi, âm thầm mài răng ly khai.

Đợi được thân ảnh của bọn họ không nhìn thấy nữa, Đào Bảo Nhi mới nhào vào trong lòng Hứa Vân Noãn, ôm chặt lấy hông của nàng: “Hứa tỷ tỷ, mới vừa rồi làm ta sợ muốn chết!”

Hứa Vân Noãn vuốt vuốt tóc của nàng, giúp nàng chỉnh lý sợi tóc có chút tán loạn ra phía sau: “Nếu sợ như vậy, mới vừa rồi còn nhào tới giúp ta cản roi?”

“Lúc đó cũng là sợ, nhưng ta lại không muốn để cho Hứa tỷ tỷ bị tổn thương, nên cũng không suy nghĩ nhiều như vậy. Bất quá Hứa tỷ tỷ thật lợi hại, ngươi chỉ một cái liền lập túc túm Vương gia tiểu thư xuống, còn nói tới các nàng á khẩu không trả lời được!” Trong ánh mắt của Đào Bảo Nhi tràn đầy quang mang sùng bái.

Bookwaves.com.vn

Hứa Vân Noãn không khỏi cười khẽ một tiếng: “Đây có cái gì? Bất quá là múa mép khua môi mà thôi, cũng là mấy người các nàng thiếu kiên nhẫn, ở chỗ này đã dám khiêu khích, chung quanh nhiều người nhìn như vậy, các nàng không dám đổi trắng thay đen, nếu tìm một nơi núi rừng nhỏ không người, sự tình còn có phải là như vậy kết quả hay không, không nhất định.”

Đào Bảo Nhi vỗ vỗ ngực: “Hứa tỷ tỷ, chúng ta đây cũng chỉ đi chung quanh đây thôi, kiên quyết không được đến chỗ không người, đỡ phải các nàng trở lại tìm phiền toái.”

“Yên tâm đi, lúc này đây bọn họ được giáo huấn rồi, tất nhiên phải không dám đến gây chuyện nữa.”

Hơn nữa, nếu thật sự vào trong rừng vắng, Vương gia tiểu thư kia không chỉ là đơn giản ngã một cái thôi đâu.

Hứa Vân Noãn sờ sờ roi quấn vòng quanh bên hông, trong mắt lóe lên một tia cực kỳ lạnh lùng quang mang.

Đào Bảo Nhi ngồi xổm xuống, rất sùng bái sờ sờ đầu Nhị Hắc: “Nhị Hắc cũng rất lợi hại, ngày hôm nay bảo vệ ta và Hứa tỷ tỷ.”

Nhìn dáng dấp của Đào Bảo Nhi, Nhị Hắc miễn vi kỳ nan ngẩng đầu cà cà lòng bàn tay của nàng.

Đào Bảo Nhi lập tức đầy mắt kinh hỉ, tiến lên ôm lấy đầu Nhị Hắc liền không buông tay: “Nhị Hắc hiện tại cũng thích ta.”

Nhị Hắc yên lặng liếc mắt, giãy ra run da lông lên, cắn thỏ ném ở một bên sang, đặt ở bên chân của Hứa Vân Noãn.

Hứa Vân Noãn xốc thỏ lên, sờ sờ lỗ tai Nhị Hắc: “Như thế này chúng ta liền nướng thịt thỏ, hôm nay khao Nhị Hắc.”

“Ngao ô.”

Bookwaves.com.vn

Nghe nói Hứa Vân Noãn bên này xảy ra chút chuyện, Mục Trần Tiêu khẩn chạy tới tìm, nhìn thấy Hứa Vân Noãn nhóm lửa, đang chậm rãi nướng thỏ, một hơi thở nặng nề nới lỏng: “Cô nãi nãi.”

Trong ánh mắt của Hứa Vân Noãn lập tức tràn ngập tiếu ý: “Trần Tiêu tới đây, mau qua đây nếm thử, thỏ này sắp chín rồi.”

“Cô nãi nãi không có sao chứ?”

“Ta có thể có chuyện gì, yên tâm đi, dựa theo trước ngươi nói, có người đến tìm phiền toái, gạt ngã trước nói sau.” Hứa Vân Noãn vừa nói, vừa hướng Mục Trần Tiêu nháy mắt một cái, dáng dấp rất nghịch ngợm.

Khóe môi của Mục Trần Tiêu không tự chủ được lộ ra một tia tiếu ý: “Cô nãi nãi không có việc gì là tốt rồi.”

Mùi thơm của thỏ nướng đã tràn ra, Đào Bảo Nhi ngồi ở một bên không ngừng chảy nước bọt, Hứa Vân Noãn phân cho nàng một cái đùi thỏ, Đào Bảo Nhi nhất thời nho nhỏ kinh hô một tiếng, sau đó cầm đùi thỏ, vừa nuốt nước bọt, vừa nho nhỏ thổi, muốn cho nó mau nguội, tiện nàng ăn thử.

Hứa Vân Noãn cắt thịt còn dư lại, giao cho Nhị Hắc ở một bên đã sớm chờ không kịp.

“Tôn nhi, ngươi mới vừa rồi tiến nhập khu vực săn bắn chưa?”

“Ân, đi xem rồi.”

“Vậy ngươi có nghe nói trong khu vực săn bắn xuất hiện chồn bạc không?”

“Chồn bạc? Chồn bạc cực kỳ hiếm thấy, trước chẳng bao giờ thấy trong khu vực săn bắn, cô nãi nãi nhìn thấy?”

“Ta cũng không nhìn thấy, thế nhưng nghe nói Thẩm Cửu Mạch nhìn thấy, còn muốn đi săn hai con nữa.”

“Cô nãi nãi gặp qua Thẩm Cửu Mạch?”

“Ngươi nói ta và người Trầm gia có phải cực kỳ hữu duyên hay không, mới đi ra nhìn thấy Thẩm Cửu Mạch, hắn tiến lên chào hỏi ta, nói là muốn săn hai con chồn bạc cho ta làm khăn choàng cổ. Sau đó lại gặp Thẩm Vân Sơ, há mồm đó là từ ngữ khiêu khích, sau đó còn bày dáng dấp ta khi dễ của nàng nữa, người Thẩm gia thật đúng là mỗi ngày đều không ngừng.”

Mục Trần Tiêu nhíu mày tâm thật chặt: “Cô nãi nãi không thích Thẩm gia, vậy sau này tránh không gặp.”

Hứa Vân Noãn cầm một con thỏ, lần thứ hai đặt ở trên lửa nướng: “Ta là muốn tránh không gặp, chỉ là có chút sự tình, không phải tránh thì có thể qua.”

Cũng không biết vì sao, sau khi biết Thẩm Cửu Mạch muốn săn chồn bạc trong cánh rừng, trong lòng của Hứa Vân Noãn luôn cảm thấy không thực tế, nhất là tin tức chồn bạc này còn là xuất từ trong miệng Vu thị nữa.

Vu thị hiện tại hẳn là hận bản thân tận xương đi, nàng có thể không muốn trả thù sao?


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui