CHƯƠNG 279: CÔ NÃI NÃI XẢY RA CHUYỆN RỒI
Dịch giả: Luna Wong
Chống lại nhãn thần hàm tiếu của hiền phi, Hứa Vân Noãn há miệng, sau cùng không có cự tuyệt: “Đa tạ hiền phi nương nương ban thưởng, lần sau có cơ hội vào cung, Vân Noãn nhất định đeo những đồ trang sức này, cho nương nương xem thử.”
“Được, ta thích tiểu cô nương tính tình thoải mái giống như ngươi vậy, hai ngày này trong khu vực săn bắn người đến người đi, một mình ngươi ở chung quanh chơi đùa một chút là được, không cần đi quá xa, để tránh khỏi Vệ quốc công và Mục tướng quân bọn họ lo lắng.”
Hứa Vân Noãn ngẩng đầu lên, hiền phi nương nương đây là đang nhắc nhở bản thân?
“Đa tạ nương nương nhắc nhở, ta từ nhỏ sinh hoạt ở hương dã, cảnh sắc trong rừng núi như thế này, sớm đã nhìn quen, tự nhiên sẽ không đi loạn.”
“Vậy là tốt rồi, ngươi cũng biết, Đoan vương và Mục tướng quân có quan hệ vô cùng tốt, hai người bọn họ cùng sinh sát ở trên chiến trường, tình cảm huynh đệ tất nhiên không bình thường, nếu ngươi có gì cần giúp đỡ, tìm không được Mục tướng quân, cũng có thể đi tìm Đoan vương.”
“Vâng, đa tạ hảo ý của hiền phi nương nương và Đoan vương điện hạ.”
Hiền phi đi về phía trước hai bước, đưa tay ra nhẹ nhàng mà giúp Hứa Vân Noãn chỉnh lại châu sai cắm trên tóc, trong ánh mắt đã có tâm tình hoảng động cực kỳ phức tạp: “Tính tình như ngươi vậy , quả thật chọc người yêu thích.”
Cùng. . . Ngưng tỷ tỷ giống nhau như đúc. . .
Hứa Vân Noãn không khỏi sững sờ ở tại chỗ, ánh mắt của hiền phi nhìn phía nàng cực kỳ nhu hòa, để người không đành lòng cự tuyệt.
“Được rồi, canh giờ không còn sớm, ngươi cũng sớm quay về trong doanh trướng nghỉ ngơi đi, ta còn đi bồi hoàng thượng.”
“Cung tiễn hiền phi nương nương.”
Hiền phi mang theo cung nữ ly khai, Hứa Vân Noãn đứng tại chỗ sửng sốt một lúc lâu, mới nắm thật chặt phi phong trên người, về tới doanh trướng.
Một đêm này Hứa Vân Noãn lăn qua lộn lại, có chút ngủ không được, không ngừng hồi tưởng lại tình hình hiền phi nói chuyện với nàng.
Nàng có cảm quan cực kỳ nhạy cảm với người khác, nàng rõ ràng có thể nhận thấy được hiền phi đối với nàng không có chút nào ác ý, thậm chí còn có chút thân cận.
Nhưng là loại thân cận này từ đâu mà đến nhỉ? Nàng và hiền phi cũng bất quá lần trước gặp qua một lần, tại sao hiền phi lại đối xử với nàng khác như thế?
Hứa Vân Noãn mơ mơ màng màng, vẫn ngủ không quá ngon, đến sau nửa đêm mới miễn cưỡng ngủ.
Trong lúc nửa mê nửa tỉnh , tựa hồ nhận thấy được Đào Bảo Nhi đứng dậy, không khỏi có chút mê man mở mắt: “Bảo nhi muội muội?”
Đào Bảo Nhi thấy thần sắc của Hứa Vân Noãn quyện đãi, liền vội vàng nói: “Hứa tỷ tỷ ngủ thêm một hồi đi, Ngọc Xuân bên cạnh mẫu thân ta tới tìm ta, nói là mẫu thân gọi ta có chuyện đi qua một chuyến, ta đi nhìn một cái, chờ một lát trở lại tìm Hứa tỷ tỷ.”
Hứa Vân Noãn mở mắt, ngọn đèn dầu trong phòng vẫn cháy, nói rõ sắc trời bên ngoài chưa sáng, nàng ngồi dậy, phủ thêm xiêm y “Trời còn mờ tối, Hàn phu nhân tới tìm ngươi, chẳng lẽ là có chuyện gì gấp? Ta bồi ngươi cùng qua đó xem thử.”
“Hứa tỷ tỷ, ta thấy ngươi như là chưa tỉnh ngủ, ngươi vẫn là ngủ thêm một hồi đi, một mình ta không cần gấp gáp, phản chính cũng ở cách vách.”
“Không có việc gì.”
Hứa Vân Noãn mặc xiêm y, bồi Đào Bảo Nhi đi ra phía ngoài, bước gần ra ngoài, Mộ Vũ và Hàn Yên như cũ tựa ở trên nhuyễn tháp ngủ, Hứa Vân Noãn và Đào Bảo Nhi đều không có lên tiếng, để tránh làm cho các nàng thức dậy cùng lăn qua lăn lại.
Bookwaves.com.vn
Hai người xốc cửa trướng bồng lên đi ra ngoài, bên ngoài vẫn là tinh đấu đầy trời, Ngọc Xuân đang đứng ở cách cửa trướng bồng không xa.
Gió lạnh buổi tối thổi tới, trong lòng Hứa Vân Noãn không khỏi run lên, nắm chặt tay của Đào Bảo Nhi: “Chờ một chút.”
“Làm sao vậy, Hứa tỷ tỷ?”
Hứa Vân Noãn lôi kéo tay của Đào Bảo Nhi lui về phía sau hai bước, Ngọc Xuân này nếu là đứng ở cửa lều gọi người, Mộ Vũ và Hàn Yên làm sao có thể còn ngủ say như vậy?
Không thích hợp!
Hứa Vân Noãn phản ứng cực nhanh, bất quá Ngọc Xuân tựa hồ sớm có chuẩn bị, vung tay áo một cái, hất bột phấn qua đây.
Hứa Vân Noãn và Đào Bảo Nhi còn chưa kịp phản kháng, trước mắt tối sầm ngã trên mặt đất.
Không biết qua bao lâu, Hứa Vân Noãn vừa mơ hồ có ý thức, cũng cảm giác cánh tay bị người nắm chặt, móng tay của đối phương tựa hồ rơi vào trong thịt nàng, đau dữ dội.
Nàng cường chống mở mắt, chỉ cảm thấy hoa mắt, ngay sau đó bị người hung hăng ném ngã trên mặt đất.
Nơi này là một phòng nhỏ bằng đá, mặt đất tràn đầy đá cứng rắn lạnh như băng, lần này Hứa Vân Noãn té kết kết thật thật, đau đến nàng trong một sát na mồ hôi lạnh nhễ nhại.
Hứa Vân Noãn quỳ rạp trên mặt đất một lúc lâu không thể đứng dậy, tư tự thoáng thanh tỉnh một ít, vội vã mở mắt chung quanh kiểm tra: “Bảo nhi. . .”
“Đều lúc này rồi, Hứa cô nương còn quải niệm Đào Bảo Nhi, xem ra cảm tình không giống như làm bộ.” Một đạo thanh âm châm chọc vang lên.
Hứa Vân Noãn quay đầu, mới nhìn rõ mình lúc này chánh xử ở trong một nhà đá nhỏ đen kịt, trên mặt đất trải một chút rơm rạ khô vàng, Đào Bảo Nhi đang nằm ở trên rơm rạ, vừa mơ mơ màng màng mở mắt.
Bookwaves.com.vn
“Hứa tỷ tỷ. . .” Đào Bảo Nhi ngồi dậy, thấy được tình huống chung quanh, không khỏi sợ run cả người, vội vã tiến tới bên người Hứa Vân Noãn.
Thị nữ Ngọc Xuân đang đứng ở một bên, lời châm chọc Hứa Vân Noãn mới vừa rồi, là nàng nói.
Mà đứng ở bên cạnh Ngọc Xuân là hai hán tử người cao mã đại, một người trong đó đang không ngừng giũ tay, trên tay có một vết thương bị rách thật dài, đang không ngừng chảy máu.
“Con chó súc sinh kia, cũng dám cắn ta!”
“Được rồi, đều nói cho ngươi biết bên người Hứa Vân Noãn có nuôi một con cho tốt rồi, bao ngươi phòng bị một chút, ngươi còn bị nó cắn, vậy có thể trách ai?”
Hán tử bị cắn đứng dậy, giơ tay lên hung hăng một cái tát vào trên mặt của Hứa Vân Noãn.
Hứa Vân Noãn bị đánh cổ họng kêu một tiếng, có lòng muốn muốn phản kháng, cả người lại mềm nhũn căn bản không dùng được khí lực.
Đào Bảo Nhi kinh hô một tiếng, vội vã nhào tới bên người Hứa Vân Noãn: “Không được các ngươi khi dễ Hứa tỷ tỷ! Ngọc Xuân, sao ngươi lại giúp đỡ người xấu?”
Ngọc Xuân chống lại ánh mắt lên án của Đào Bảo Nhi, không khỏi nhẹ nhàng cười: “Tiểu thư sốt ruột? Vốn không muốn bắt luôn ngươi, nhưng ai bảo ngươi và Hứa Vân Noãn luôn luôn như hình với bóng, không có biện pháp, không thể làm gì khác hơn là xin lỗi.”
Mắt của Đào Bảo Nhi đều đỏ: “Ban đầu là mẫu thân ta cứu ngươi, mới để ngươi không lưu lạc phong trần, mẫu thân ta vẫn vô cùng tốt với ngươi, sao ngươi lại phản bội nàng?”
“A, phản chính hôm nay hai người các ngươi cũng trốn không thoát được, nói cho ngươi biết cũng không sao, cái gì lưu lạc phong trần, bất quá là diễn hí mà thôi, Hàn phu nhân hết lần này tới lần khác lại tin, ta đây có thể có biện pháp nào?”
Hứa Vân Noãn xoay đầu lại, ánh mắt thanh lãnh nhìn chằm chằm Ngọc Xuân: “Nếu hai chúng ta đều phải chết, vậy có thể để chúng ta làm con quỷ minh bạch, đến tột cùng là ai sai sử ngươi làm như vậy?”
“Mới vừa rồi tư vị ngã trên đá thế nào?” Ngọc Xuân không có trực tiếp trả lời, mà là tiếu ý mơ hồ nói rằng.
Ngã trên tảng đá?
Đào Bảo Nhi trợn to hai mắt: “Là Vương gia tiểu thư kia!” Nàng cũng là bởi vì nổi lên xung đột với Hứa tỷ tỷ mới ngã trên tảng đá, đây là nàng trả thù?
Hứa Vân Noãn hơi hé mắt, mâu quang cực kỳ lãnh tĩnh: “Vương Tùng Tiếu còn không có lá gan lớn như vậy, huống chi nơi này chính là khu vực săn bắn, không có năng lực kia, ai dám tùy ý động thủ ở chỗ này? Là Vu thị phái ngươi tới?”
Nhãn thần của Ngọc Xuân chợt nhoáng lên, lập tức như không có chuyện gì xảy ra cười nói: “Ngươi bất quá là một hương dã nha đầu xuất thân ti tiện, lại dám ra tay tổn thương tiểu thư nhà ta, quả thực đó là chán sống rồi, Vương gia chúng ta tự nhiên muốn trả thù. Về phần Vu thị ngươi nói, là người phương nào?”
Ánh mắt của Hứa Vân Noãn thanh lãnh nhìn Ngọc Xuân, quang mang trong ánh mắt phảng phất có thể thấu triệt nhân tâm.