Quốc Sắc Kiều Phi


CHƯƠNG 280: ĐỘNG NÀNG MỘT CÁI THỬ XEM?

Dịch giả: Luna Wong

Ngọc Xuân bị Hứa Vân Noãn dùng nhãn thần thấu triệt lòng người nhìn, không khỏi sinh ra một trận co rúm lại, lập tức lại cảm giác mình không cần phải khiếp đảm, phản chính Hứa Vân Noãn này sắp thành người chết, chẳng lẽ còn có thể nhảy ra sống sóng gì nữa sao?

Bất quá, trong lòng Ngọc Xuân ít nhiều vẫn có chút cố kỵ, muốn mau chóng hoàn thành chuyện chủ tử phân phó mới tốt, nàng nhìn hai danh hán tử theo bên người.

“Được rồi, bất quá là bị cho cắn sướt miếng giá, có cái gì quan trọng đâu, mau mang hai người này đến chỗ chủ tử phân phó đi.”

“Đã biết.”

Hai hán tử như cũ có chút không cam lòng, nhãn thần lưu luyến ở trên người Hứa Vân Noãn chốc lát, có lộ ra một dáng tươi cười tà tính: “Ngọc Xuân cô nương, phản chính hai nữ oa này đều phải chết, không bằng trước hết để cho huynh đệ chúng ta khoái hoạt? Ngươi không phải cực kỳ chán ghét các nàng sao? Huynh đệ chúng ta lăn qua lăn lại một lần, cho ngươi xuất một chút khí thế nào?”

Đào Bảo Nhi bị dọa đến không ngừng run, ôm thật chặt cánh tay của Hứa Vân Noãn co lại thành một đoàn.

Trong ánh mắt của Hứa Vân Noãn xẹt qua một tia ám quang, ngón tay xoa ống tay áo, từng chút từng chút rút ngân châm giấu ở trong ống tay áo ra, trong lòng tràn đầy sát ý lạnh như băng.

Ngọc Xuân tựa hồ động tâm với lời đề nghị này, bất quá cuối cùng vẫn lắc đầu một cái: “Dựa theo chủ tử phân phó là được, chủ tử nói không được trì hoãn canh giờ, đừng quên đây là địa phương nào!”

“Được rồi, ai bảo đây đang ở chung quanh khu vực săn bắn chứ, nếu trong ngày thường bắt được cô nương tươi mới như vậy, hai huynh đệ chúng ta sẽ không bỏ qua, ha ha ha.”

Hai người tuy rằng bỏ tâm tư, bất quá ánh mắt như cũ một tấc một tấc không ngừng quan sát trên người Hứa Vân Noãn và Đào Bảo Nhi, ánh mắt dính nị, tham lam kia, để ngực của Hứa Vân Noãn nhịn không được ác tâm trận trận.

Bất quá đồng thời cũng thở phào nhẹ nhõm, dù sao đối mặt có ba người, mà nàng còn phải bảo vệ Đào Bảo Nhi, mà trên người bị hạ độc, không có khí lực, nếu trong lúc nhất thời xử lý không tốt, nói không chính xác thực sự sẽ chết ở chỗ này.

Hai danh hán tử tuy rằng tiếc nuối trong lòng, bất quá lại động, trực tiếp đi tới, một tay xách Hứa Vân Noãn và Đào Bảo Nhi từ dưới đất lên: “Nhanh chóng ngoan ngoãn đi ra phía ngoài, chớ chờ lão tử động thủ, đến lúc đó trên khuôn mặt nhỏ nhắn như hoa như ngọc của các ngươi, cũng không biết sẽ lưu lại chút gì.”

Tên hán tử bị cắn bị thương kia vừa nói, còn vừa đưa tay muốn sờ mặt của Đào Bảo Nhi.

Hứa Vân Noãn mạnh giơ tay lên, đánh cánh tay của người kia qua một bên: “Đừng động nàng!”

Tên hán tử kia vốn là bởi vì bị Nhị Hắc cắn bị thương mà tâm tồn tức giận, vừa đạp Hứa Vân Noãn một cước như cũ cảm thấy chưa hết giận, lúc này bị Hứa Vân Noãn đánh vào tay, nhất thời nổi trận lôi đình: “Hay cho một tiểu tiện nhân như ngươi, ta không thu thập ngươi, ngươi cũng không biết trời cao đất rộng đúng không?”

“Hứa tỷ tỷ!”

Đào Bảo Nhi sợ trong lòng, cả người run rẩy, lời nói ra đều run.

Hứa Vân Noãn mắt lạnh nhìn tráng hán kia, trong ánh mắt tràn đầy sắc bén khí, không thấy chút sợ hãi nào: “Ngươi bị chó cắn một cái, chỉ là đau một hồi, nhưng nếu ngươi còn dám động Đào Bảo Nhi một cái ta sẽ phế bỏ cái tay này của ngươi!”

“Tốt lắm, lão tử muốn xem ngươi có bao nhiêu bản lĩnh!”

Bookwaves.com.vn

Tên hán tử kia nói chuyện, trực tiếp đưa tay chộp hướng Đào Bảo Nhi.

Đào Bảo Nhi nhắm mắt lại thật chặt, muốn phản kháng, lại sợ đến động đều không thể động đậy.

Lãnh mang hiện lên trong ánh mắt của Hứa Vân Noãn, bóp thật chặt ngân châm trong tay, trên cây kim thối độc, mặc dù không đủ để trí mạng, thế nhưng phế bỏ một cái tay của hắn chắc là không có vấn đề.

Ngay lúc chỉ mành treo chuông chi, đại môn nhà đá đột nhiên bị đẩy ra, lại là một nam tử đi đến: “Mau mang người ly khai, con chó mực kia không có bị ngã chết, lúc này đang mang người tìm tới rồi!”

Nhãn thần của Hứa Vân Noãn sáng ngời, khứu giác của Nhị Hắc cực kỳ linh mẫn, nhất định có thể tìm được các nàng.

Trong lòng Ngọc Xuân quýnh lên: “Nhanh chóng vẩy thuốc ở chung quanh, đừng để con chó mực kia đuổi theo, hai người các ngươi lập tức mang người lên núi, dựa theo phân phó của chủ tử, xử lý các nàng!”

“Vâng.”

Ngọc Xuân và hai danh hán tử không ngừng mang Hứa Vân Noãn và Đào Bảo Nhi đi lên trên núi.

Sơn đạo gồ ghề, cánh rừng rậm rạp, tuổi Bảo nhi còn nhỏ, dù cho Hứa Vân Noãn cực chú ý che chở, cũng bị cành hoa làm thương mặt.

“Nhanh lên một chút! Còn rề rà nữa, lão tử đập gãy chân của hai người các ngươi!”

Hứa Vân Noãn ngước mắt nhìn về phía trước, cánh rừng càng chạy càng mật, dù cho sắc trời đã bắt đầu sáng lên, trong rừng cây như trước đen kịt.

Ngọc Xuân tựa hồ là sốt ruột, không ngừng cau mày thúc giục: “Đi nhanh một chút, chớ rề rà!”

Bookwaves.com.vn

Dưới chân núi đã có ánh lửa sáng lên, mơ hồ tựa hồ có tiếng chó sủa truyền đến.

Mấy hán tử xua Hứa Vân Noãn và Đào Bảo Nhi như xua vịt cũng nóng nảy, từ hai bên trái phải bẻ một nhánh cây trực tiếp quất vào trên vai của Hứa Vân Noãn: “Đều nhanh một chút cho lão tử!”

Hứa Vân Noãn cứng rắn bị đánh một cái, ánh sáng lạnh trong ánh mắt hầu như muốn dật ra: Đau của ngày hôm nay, nàng tất nhiên sẽ trả thù lại!

Mà lúc này dưới chân núi, Mục Trần Tiêu nhanh chóng chuyển động xe lăn, nhưng xe lăn vẫn là chết chết cắm ở trên một tảng đá lớn, cũng khó mà tiến thêm nữa.

Ánh mắt hắn đỏ bừng, chợt một quyền nện lên trên tay vịn của xe lăn, lãnh ý và thô bạo quanh thân không ngừng xông tới lên ngực, để hắn chỉ cảm thấy cổ họng dâng lên trận trận tinh điềm.

Úc Khoảnh vội vã và đám người Hàm Chương nâng xe lăn của Mục Trần Tiêu lên: “Công tử chớ gấp, cô nãi nãi cát nhân thiên tướng, nhất định sẽ không có chuyện gì.”

Mục Trần Tiêu gắt gao cắn răng: “Tiếp tục lên núi!”

Đoan vương lãnh dung, nhìn về phía Nhị Hắc trước mặt vừa chạy, vừa chảy máu.

Trên đùi rách một miếng da to, mỗi lần động một cái, đều có tiên huyết dũng mãnh tiến ra, nhưng Nhị Hắc lại không có chút ý muốn dừng lại nào, không ngừng dẫn theo chó săn trong khu vực săn bắn bay nhanh về phía trước.

“Trần Tiêu, ngươi nhất định phải ổn định, ta mang người đi trước một bước, ngươi từ từ theo sau.”

“Được, Đoan vương điện hạ, nhất định phải bảo vệ cô nãi nãi bình an!” Mục Trần Tiêu ngẩng đầu lên, trong ánh mắt hầu như mang vẻ cầu xin.

“Yên tâm!”

Đoan vương nặng nề gật đầu, nhìn ánh mắt của Mục Trần Tiêu, chỉ cảm thấy kinh hãi không thôi: Hắn từng thấy Mục Trần Tiêu thất thố, đó là khi biết kỵ binh Tây Khương hành hạ đến chết mấy trăm dân chúng vô tội, nhưng ngày đó hắn như trước duy trì lãnh tĩnh, hôm nay lại đến tâm tình của mình đều không khống chế nổi.

Nếu ngày hôm nay vô pháp mang Hứa Vân Noãn lành lặng trở về, chỉ sợ vị huynh đệ này của hắn nhất định sẽ rơi vào điên cuồng.

Mục Trần Tiêu nắm thật chặt quyền tâm, nhưng ngón tay như cũ không cầm được run: “Ta nên phái thêm nhân thủ bảo hộ cô nãi nãi. . .”

Úc Khoảnh tự trách trong lòng: “Đều do thuộc hạ, thuộc hạ không nên quay về doanh trướng của mình nghỉ ngơi, nên ở ngoài doanh trướng coi chừng cô nãi nãi.”

Vốn tưởng rằng doanh trướng của cô nãi nãi cũng không tính xa xôi, chung quanh còn có hộ vệ tuần tra, cũng sẽ không ra sai lầm gì mới đúng, nhưng không nghĩ tới, trong nháy mắt liền tìm không được người.

Mộ Vũ và Hàn Yên đầy mặt lệ: “Đều do hai nô tỳ, chúng ta làm sao có thể ngủ được như chết vậy? Cô nãi nãi xảy ra chuyện đều không có nghe được chút động tĩnh nào, nếu không phải Nhị Hắc chạy về, chúng ta còn không biết cô nãi nãi bị người bắt đi.”

Nghĩ đến dáng dấp Nhị Hắc bị thương đùi chạy về, Mộ Vũ và Hàn Yên tát trên mặt mình một cái: Các nàng làm sao có thể sơ ý đại ý như vậy?


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui