Quốc Sắc Kiều Phi


CHƯƠNG 281: TUYỆT ĐỊA PHẢN KÍCH

Dịch giả: Luna Wong

Càng đi vào sâu bên trong rừng núi, cây cối càng rậm rạp, lại thêm hôm nay cũng không biết xảy ra chuyện gì, trong rừng bắt đầu có khói.

Mục Trần Tiêu càng đi vào, trong lòng càng lo lắng, hắn quay đầu nhìn về phía Úc Khoảnh: “Khinh công của ngươi tốt, mau ra phía trước tìm, không cần ở bên cạnh ta canh chừng, tùy ý tìm hai hộ vệ, đưa ta lên núi là được.”

“Nhưng công tử an nguy của người. . .”

“Nhanh đi!”

Thanh âm của Mục Trần Tiêu phảng phất là từ trong cổ họng chen ra ngoài, mang theo một cổ run khó có thể tự kiềm chế.

Úc Khoảnh cắn cắn răng, tiện tay đưa hai danh hộ vệ tới, sau đó cũng không đoái hoài tới nói cái gì nữa, trực tiếp xoay người đi tới chỗ sâu bên trong cánh rừng.

Rốt cục, Nhị Hắc ngừng lại ở một cái nhà đá nhà, không ngừng đảo quanh tại chỗ, trong cổ họng phát sinh trận trận tiếng kêu rên thê lương: “Ngao ô. . . Ngao ô. . .”

Đoan vương bước nhanh tiến lên đây, rất nóng ruột nói: “Đây là thế nào? Nhưng tìm được đầu mối gì?”

Hộ vệ liền vội vàng tiến lên hồi bẩm: “Điện hạ mới vừa rồi chúng thuộc hạ điều tra qua bốn phía, nên có người dừng lại ở chỗ này, hơn nữa chung quanh vẩy đầy thuốc bột, có thể nhiễu loạn khứu giác của chó săn, nên là có người cố ý làm thế.”

“Chó săn không dùng được, vậy phái hết nhân thủ ra, dù cho một tấc một tấc lúc soát ra trước, cũng nhất định không buông tha chút đầu mối nào.”

“Vâng.”

Rất nhanh liền có hộ vệ tiến lên hồi bẩm: “Điện hạ, đã tìm được một chút tung tích, tặc tử mang theo Hứa cô nương và Đào tiểu thư một đường hướng tây đi ra đoạn nhai phía trước.”

“Đoạn nhai?” Nhãn thần của Đoan vương chợt co rụt lại, mi tâm nhíu lại thật chặt, “Mau xuất phát đến chỗ đoạn nhai!”

Tặc tử không có cách nào mang Hứa Vân Noãn và Đào Bảo Nhi ra khỏi khu vực săn bắn, như vậy khả năng duy nhất đó là giết người diệt khẩu, mà đoạn nhai chỉ cần nhẹ nhàng đẩy, liền đủ để lấy mạng người ta.

Một bên kia, Hứa Vân Noãn không ngừng bị xua đuổi nhanh chóng đi lên trên núi, nhìn càng ngày càng gần vách núi, nhãn thần không ngừng lóe ra.

Đào Bảo Nhi càng sợ, nàng nắm thật chặt tay của Hứa Vân Noãn, ngón tay không ngừng cố sức, bóp đau cánh tay của Hứa Vân Noãn.

Hứa Vân Noãn chỉ là nhẹ nhàng vỗ vỗ sau lưng của nàng, cũng không nói gì.

Đột nhiên nhãn thần của Hứa Vân Noãn quét qua một bụi cỏ tùng trong rừng núi, trong lòng nhất thời sáng một cái, dưới chân nàng vừa trợt, trực tiếp ngã trên mặt đất.

Sắc mặt của Ngọc Xuân càng ngày càng khó coi, nhịn không được tiến lên một cước đá vào trên cánh tay của Hứa Vân Noãn: “Rề rà cái gì đó? Còn không mau lăn đứng lên đi lên trên núi?”

Bookwaves.com.vn

Hứa Vân Noãn không có lên tiếng, ngón tay dưới ống tay áo lại từ trong bụi cỏ túm một gốc lá cây cây xanh biếc.

Hứa Vân Noãn ho khan, nhịn không được lấy tay bụm miệng, không dấu vết nhét mấy cái lá cây vào trong miệng, có bụi cỏ thuốc này, có thể khôi phục khí lực của nàng. Có khí lực, nàng mới có cơ hội sống sót.

Đào Bảo Nhi tựa hồ đã nhận ra động tác của nàng, gắt gao cắn mối, một chút thanh âm cũng không có phát ra ngoài.

Hứa Vân Noãn thật chặt kéo lại tay của Đào Bảo Nhi: “Đừng sợ.”

Đào Bảo Nhi gật đầu, giơ ống tay áo lên lau sạch nước mắt: Nàng không muốn khóc như vậy, cũng không muốn để cho mình kéo chân sau của Hứa tỷ tỷ, nhưng nàng chính là không khống chế được.

Hứa Vân Noãn cảm giác được khí lực trong thân thể dần dần khôi phục, trong ánh mắt ánh mắt càng phát kiên định, kiên quyết.

Rất nhanh, đoạn nhai gần trong gang tấc.

Hứa Vân Noãn quay đầu nhìn về phía Ngọc Xuân sắc mặt buông lỏng: “Ngươi đưa chúng ta tới nơi này, là muốn đẩy chúng ta xuống sườn núi hủy thi diệt tích?”

Mắt thấy sự tình gần thành công, tâm tình của Ngọc Xuân tựa hồ khá hơn nhiều: “Hứa cô nương nói cái gì đó? Các ngươi sẽ rơi xuống vách núi, chỉ bất quá lại không phải chúng ta đẩy, mà là tự ngươi trượt chân ngã xuống, sau đó thuận lợi kéo luôn Đào tiểu thư xuống phía dưới.”

“Nếu đều phải giết chết chúng ta, còn tìm những thứ đường hoàng này để mượn cớ làm cái gì?”

“Nếu phải kiếm cớ, tự nhiên là có chỗ dùng của chúng ta. Trước Đào tiểu thư nói không sai, Hàn phu nhân vô cùng tốt với ta, ta ở bên người nàng còn chưa ngây ngô đủ, chờ xử lý xong các ngươi, ta sẽ trở lại bên người Hàn phu nhân, trước nàng cực kỳ tín nhiệm ta, nghĩ đến sau này sẽ càng thêm cậy vào có thừa.”

Đào Bảo Nhi tức giận không thôi, đỏ mắt quát: “Ngươi nói bậy, ngươi hại chết ta, mẫu thân tuyệt đối sẽ không tín nhiệm ngươi nữa.”

“Tính tình của Đào tiểu thư thật đúng là đơn thuần, mỗi lần thấy ngươi vờ ngớ ngẩn như vậy, Hàn phu nhân còn ở bên cạnh cưng chìu, túng sủng, trong lòng ta đây đã cảm thấy không thoải mái. Các ngươi thật là ta giết, nhưng Hàn phu nhân làm sao biết được, hai người các ngươi đã chết, ở trước mặt Hàn phu nhân, cũng ta muốn nói thế nào thì nói thế đó.”

“Ngươi. . . Ngươi quá ghê tởm!”

Bookwaves.com.vn

“Ha ha, ” thấy Đào Bảo Nhi tức giận đến vẻ mặt đỏ bừng, tâm tình của Ngọc Xuân càng tốt lên, “Ta ghê tởm, nhưng ai có thể biết được? Nếu Đào tiểu thư giận, vậy thì xuống đó cáo trạng đi.”

Hứa Vân Noãn nắm chặt tay của Đào Bảo Nhi, ánh mắt bình thản nhìn Ngọc Xuân: “Xem ra hôm nay hai chúng ta là không sống nổi, trước khi chết ngươi có thể nói thẳng ra luôn hay không, đến tột cùng là ai phái ngươi tới?”

Nhãn thần của Ngọc Xuân lóe lóe, từ từ đến gần Đào Bảo Nhi: “Bảo nhi tiểu thư, khối ngọc bội bên hông kia của ngươi ta cực kỳ thích, nếu ngươi đưa cho ta, ta liền nói thật với Hứa Vân Noãn, thế nào?”

Đào Bảo Nhi theo bản năng cầm ngọc bội bên hông, ngọc bội kia là cha cùng nương nàng chuyên môn chuẩn bị cho nàng vào ngày nàng được một trăm ngày, bên trên còn có khắc tên của nàng, hy vọng sau này nàng có thể sống lâu trăm tuổi. Lúc nhỏ nàng đeo ở cổ, dần dần trưởng thành rồi, liền treo ở bên hông, hầu như chưa bao giờ rời khỏi người.

Đào Bảo Nhi nhìn về phía Hứa Vân Noãn, cắn răng lấy ngọc bội bên hông xuống: “Ngươi nói cho Hứa tỷ tỷ trước, ta sẽ ném ngọc bội cho ngươi.”

Ngọc Xuân cười cười, chống lại ánh mắt của Hứa Vân Noãn: “Hứa cô nương trước đó không phải đã đoán được rồi sao?”

Hứa Vân Noãn bật cười một tiếng, lãnh ý trong ánh mắt hầu như ngưng kết thành thực chất: “Quả nhiên là Vu thị. . .”

“Đào tiểu thư, ta đều nói cho Hứa tỷ tỷ của ngươi biết rồi, mau đưa ngọc bội đến đây đi.”

Đào Bảo Nhi cắn răng, hơi nhích người ra trước, ném ngọc bội ra ngoài, chỉ là trong nháy mắt ngọc bội rời tay, Hứa Vân Noãn hơi kéo nàng một cái, nàng không có chưởng khống tốt lực đạo, ngọc bội trực tiếp rơi trên mặt đất cách Ngọc Xuân ba bước xa.

Ngọc Xuân hừ một tiếng, tiến lên hai bước cúi đầu liền đi nhặt.

Đúng lúc này, Hứa Vân Noãn đột nhiên làm khó dễ, trường tiên bên hông bị rút ra, mạnh vung lên, ba một chút quất vào trên mặt của Ngọc Xuân.

Một roi này dùng mười phần khí lực, lại thêm roi được cải biến đặc thù, lần này hầu như ở gò má của Ngọc Xuân cuốn một vòng máu thịt.

Ngọc Xuân chợt che mặt, đau to tiếng kêu rên: “A! Mặt của ta!”

Hán hán tử đi theo bên người Ngọc Xuân nhất thời đổi sắc mặt, trước bóng đêm hắc chìm, hơn nữa trong cánh rừng hôn ám, bọn họ không phát hiện bên hông Hứa Vân Noãn còn quấn trường tiên.

“Tiện nhân! Chết đã đến nơi còn dám lăn qua lăn lại!”

Hai danh hán tử nhất thời đánh tới phía Hứa Vân Noãn, ánh mắt của Hứa Vân Noãn trầm tĩnh như nước, trường tiên trong tay không lưu tình chút nào quăng về phía hai người kia!

Hai người phân minh cố tình phòng bị, lại không nghĩ rằng khí lực một roi này của Hứa Vân Noãn lại to lớn như thế, một chút liền rút ra một vết máu ở trên người bọn họ.

“Tiểu tiện nhân này, không phải là bị đút thuốc sao? Sao khí lực còn đủ như vậy?”


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui