CHƯƠNG 282: BỊ BUỘC NHẢY VỰC
Dịch giả: Luna Wong
Hứa Vân Noãn lần này đánh rất nặng, bất quá hai nam nhân đều là từng thấy máu tanh, nhịn đau, trực tiếp đoạt roi của Hứa Vân Noãn.
Hứa Vân Noãn cũng không có cùng bọn họ dây dưa, phát giác sau khi trường tiên bị tóm, quả quyết buông tay từ bỏ nó, sau đó từ dưới đất nhặt lên một cây mộc côn thô thô, quay tráng hán vọt tới trước mặt mình, liền hung hăng một gậy đập xuống.
Một côn này đập xuống, chấn đến cánh tay của Hứa Vân Noãn tê dại, hán tử kia đều chưa kịp giãy dụa một cái, liền bị một côn này trực tiếp đập cho ngã trên mặt đất, chảy ra máu, có một chút thậm chí văng lên mu bàn tay của Hứa Vân Noãn.
Ánh mắt nàng thanh lãnh, trong ánh mắt một mảnh trấn định, không có chút bối rối nào, phảng phất một màn trước mắt kích không dậy gợn sóng nào trong lòng nàng.
Đào Bảo Nhi gắt gao che miệng lại, dù cho cắn bể môi, cũng kiên cường không có phát sinh chút thanh âm nào, để tránh khỏi ảnh hưởng đến Hứa Vân Noãn.
Hứa Vân Noãn biểu hiện tàn nhẫn, rốt cục để hai danh hán tử còn dư lại coi trọng, bọn họ nhìn nhau một mắt, sau đó một trái một phải vọt tới chỗ của Hứa Vân Noãn.
(Luna: Nãy giờ có chỗ viết 2 có chỗ viết 3 nên ta luôn sửa lại thành 2, nhưng tới bây giờ đánh xong 1 người lại còn 2 người @@ thật xin lỗi mọi người)
Hứa Vân Noãn mạnh híp mắt lại, cước bộ hơi rút lui một chút, mộc côn trong tay bụp một cái đập ở trên người hán tử bên phải.
“Rắc!”
Khí lực dùng quá lớn, mộc côn răng rắc một tiếng gãy, động tác của Hứa Vân Noãn cũng bởi vậy bị ảnh hưởng.
Mắt thấy tráng hán bên trái kia sẽ đưa tay bắt lại Hứa Vân Noãn, Đào Bảo Nhi chợt tiến lên, thoáng cái kéo chân của tên tráng hán kia.
Nương cái này giảm xóc, Hứa Vân Noãn cầm nửa đoạn mộc côn gãy mất, quay bụng tên tráng hán kia đâm qua.
Sau khi mộc côn gãy mất , vốn là lộ ra một mặt gồ ghề không bằng phải, lần này trực tiếp đâm vào trong bụng tên tráng hán kia.
Ngọc Xuân gắt gao bưng kín mặt, vết máu không ngừng theo khe ngón tay nàng chảy xuống phía dưới, trong ánh mắt máu đỏ, tràn đầy hận ý với Hứa Vân Noãn: “Tiểu tiện nhân, ngươi quả thật không đơn giản.”
Giải quyết xong ba nam nhân có lực uy hiếp lớn nhất, Hứa Vân Noãn không ngừng thở hổn hển, trên trán đã ra một tầng mồ hôi lạnh.
“Ngươi chắc là cái đinh Vu thị chôn dấu ở bên người Hàn phu nhân nhiều năm đi, nếu ta dễ đối phó, Vu thị làm sao nỡ để ngươi bạo lộ?”
“A, ngươi cũng quả xem trọng bản thân.”
“Sự thực như vậy, lẽ nào ta nói sai?”
Ngọc Xuân cười lạnh một tiếng: “Ngươi cho là như vậy liền kết thúc?”
Bỗng nhiên trong cánh rừng truyền đến tiếng bước chân, ngay sau đó, mười mấy người che mặt nhanh chóng vây quanh.
Ngọc Xuân cười đến vui sướng lại đắc ý: “Vốn muốn để bọn ngươi ép xuống sườn núi còn chưa tính, nhưng không nghĩ tới, ngươi cũng dám hủy mặt của ta, nếu như thế, ta sẽ dằn vặt ngươi muốn sống không được, muốn chết cũng không xong!”
Người che mặt người chạy tới, thấy ba gã hán tử, nhất thời mãn nhãn toát ra lửa giận: “Là ai hạ ngoan thủ như vậy?”
Bookwaves.com.vn
“Chính là Hứa Vân Noãn trước mắt này, các ngươi bắt nàng trở về, muốn lăn qua lăn lại thế nào thì lăn qua lăn lại thế đó, chỉ có một điểm, đừng để cho nàng chết dễ dàng!”
Hứa Vân Noãn quay đầu nhìn đoạn nhai sâu không thấy đáy, ánh mắt trầm tĩnh như ánh bình minh xa vời thiêu đốt, phảng phất có liệt hỏa hừng hực bay lên.
Ngọc Xuân kinh thanh thét lên, trong lời nói tràn đầy hận ý chảy xuôi: “Còn không mau bắt lại hai tiểu tiện nhân này, cô nương tươi mới như vậy, các ngươi bình thường thấy được, sờ không được, hôm nay có cơ hội cho các ngươi nếm thử, còn chờ cái gì?”
Ha ha ha, Hứa Vân Noãn đánh nàng một roi, nàng sẽ hủy thân thể của Hứa Vân Noãn!
Những người ở trước mắt, đều là lưu phỉ giết người không chớp mắt, Hứa Vân Noãn và Đào Bảo Nhi rơi vào trong tay của bọn nọ, hạ tràng tuyệt đối còn kinh khủng hơn là chết.
Hứa Vân Noãn cúi người xuống kéo Đào Bảo Nhi từ dưới đất lên, giơ tay lên cẩn thận lau vệt nước mắt trên mặt nàng: “Bảo nhi, ngươi có tin ta hay không?”
Đào Bảo Nhi nặng nề gật đầu, cổ họng mạnh mẽ ngừng nghẹn ngào: “Ta tin tưởng Hứa tỷ tỷ.”
“Chúng ta nhảy đi!” Hứa Vân Noãn siết chặt tay của Bảo nhi, quay đầu nhìn về phía đoạn nhai phía sau.
Bảo nhi khẽ cắn môi: “Được! Ta nghe Hứa tỷ tỷ!”
Sắc trời u ám, đoạn nhai giống như miệng thú dữ tợn.
Hứa Vân Noãn ngoái đầu lại nhìn về phía lưu phỉ nhào tới, bỗng nhiên khóe môi câu dẫn ra nụ cười tươi sáng.
Nàng bản sắc như xuân hoa, nụ hoa chờ nở rộ, nụ cười này giống như nắng sớm phá vân, tươi đẹp xán lạn.
Ngọc Xuân quỳ rạp trên mặt đất, chặt chẽ nhìn chằm chằm miệng Hứa Vân Noãn cười, chỉ cảm thấy trong lòng mãnh chiến, còn để người sợ sợ hơn thấy mãnh thú hồng thủy!
Hứa Vân Noãn ôm lấy Bảo nhi, hướng về phía vách núi nhảy xuống!
“Chớ! Chớ nhảy!”
Ngọc Xuân chợt một quyền đập vào trên mặt đất, ngón tay gắt gao đâm vào trên đất bùn đất: “Hai tiểu tiện nhân này, dễ dàng chết như vậy, thực sự tiện nghi các nàng!”
Bookwaves.com.vn
Phía sau lưu phỉ che mặt đi lên trước, ngữ khí bất thiện nói rằng: “Người đã chết bút trướng này cũng thanh toán xong, bất quá ba huynh đệ của ta bị thương, giá lúc trước đã thỏa thuận phải tăng thêm.”
Ngọc Xuân phi một tiếng phun ra một búng máu bọt: “Yên tâm đi, nếu sự tình làm xong, không thể thiếu bạc của các ngươi, bất quá trước đó, các ngươi phải theo ta diễn hí.”
“Diễn với ngươi cũng được, tiền cũng phải tính thêm.”
“Yên tâm, chỉ cần diễn được, bao nhiêu bạc ta đều có thể cho các ngươi.”
Ngọc Xuân gắt gao cắn răng, đưa tay mò lấy ngọc bội đoạt từ chỗ Bảo nhi, khuôn mặt bởi vì tiếu ý mà nữu khúc: “Phản chính người đều chết hết, cũng ta nói cái gì chính là cái đó. Đã như vậy, không bằng lên một màn phú quý!”
Đoan vương mang nhân thủ chạy tới vách núi, chỉ thấy Ngọc Xuân nửa quỳ rạp trên mặt đất, cả người đẫm máu, đang khóc khàn cả giọng.
“Tiểu thư. . . Tiểu thư. . .”
Ở bên cạnh nàng, lưu phỉ che mặt đang giơ trường đao trong tay lên, quay phần lưng của Ngọc Xuân muốn đâm xuống.
Thần sắc của Đoan vương linh mẫn giơ trường cung trong tay lên, giương cung kéo tiễn, bắn tới chỗ của tên lưu phỉ kia.
Cánh tay của lưu phỉ thụ thương, trường đao trong tay liền không cầm chắc, phịch một tiếng rơi xuống đất.
“Không tốt, người đuổi tới, mau đi!”
Nói xong, hơn mười lưu phỉ bỏ qua hạ Ngọc Xuân, xoay người liền chạy trốn vào trong rừng núi.
Nhãn thần của Đoan vương không ngừng nhìn quét mọi nơi, chỉ thấy từng mảnh vết máu trên mặt đất, không thấy thân ảnh của Hứa Vân Noãn và Đào Bảo Nhi, trong lòng dâng lên một cổ dự cảm không tốt: “Mau đuổi theo, bắt hết toàn bộ những người đó về, một tên cũng không thể bỏ qua!”
“Vâng.”
Đoan vương bước nhanh chạy tiến lên, ngồi xổm xuống nhìn mặt đầy máu của Ngọc Xuân: “Hứa cô nương và Đào tiểu thư đâu?”
Ngọc Xuân thần sắc như cũ có chút hoảng hốt, trố mắt một lúc lâu, mới nghe rõ lời trong miệng Đoan vương nói: “Tiểu thư. . . Tiểu thư bị Hứa Vân Noãn kéo xuống sườn núi!”
“Ngươi nói cái gì?” Đoan vương lớn tiếng hỏi.
“Những người đó. . . Những người đó vốn là muốn bắt Hứa Vân Noãn, nhưng . . . Bọn họ vốn có nói qua, chỉ cần giết Hứa Vân Noãn liền đi, nhưng Hứa Vân Noãn sợ không đứng vững, trực tiếp. . . Trực tiếp rơi xuống vách núi. . . Nàng. . . Nàng không cam lòng một mình mình chết, dĩ nhiên kéo lấy quần áo của tiểu thư . . . Tiểu thư. . . Tiểu thư cũng ngã xuống!”
Ngọc Xuân vừa nói vừa khóc, trên mặt huyết lệ giàn giụa, dáng dấp giống như ác quỷ.
Mục Trần Tiêu không ngừng thúc giục, vừa chạy tới, vừa lúc nghe được câu này, chợt sững sờ ở tại chỗ. . .