CHƯƠNG 283: TUYỆT XỬ PHÙNG SINH, CƯỢC THẮNG RỒI
Dịch giả: Luna Wong
Rơi xuống vách núi. . .
Mục Trần Tiêu chỉ cảm thấy đầu một mảnh ông minh, trong một sát na, lại có cảm giác thiên địa đảo ngược, ngũ nhạc đổ nát, hắn gắt gao siết tay vịn xe lăn, trong khe hở móng tay đều rịn ra máu, bản thân lại không cảm giác được chút đau đớn nào.
Úc Khoảnh vội vã chạy trở về: “Công tử. . . Cô nãi nãi cát nhân thiên tướng, nhất định không có việc gì!”
Mục Trần Tiêu ép buộc bản thân buông ngón tay ra, động tác cứng ngắc chuyển động xe lăn hướng về vách núi: Hắn không tin, không tin cô nãi nãi thực sự đã xảy ra chuyện!
Đoan vương nhận thấy được tâm tình của hắn tựa hồ không đúng lắm, vội vàng đứng dậy ngăn hắn tại chỗ: “Trần Tiêu, ngươi lãnh tĩnh một chút, sự tình đến tột cùng làm sao còn chưa tra hỏi rõ, có lẽ Hứa cô nương và Đào tiểu thư bị đưa tới nơi khác rồi.”
Ngọc Xuân từ trong lòng lấy ngọc bội nhiễm vết máu ra: “Ta vốn muốn cứu tiểu thư, nhưng Hứa Vân Noãn gắt gao không chịu buông tay, sau cùng chỉ kéo được ngọc bội trong ngực tiểu thư xuống . . .”
Một đường theo đuổi theo tới Hàn phu nhân nhìn thấy ngọc bội, chợt nhào tới trước, một tay đoạt lại ngọc bội, siết trong tay lăn qua lộn lại quan sát: “Bảo nhi. . . Là ngọc bội của Bảo nhi! Bảo nhi của ta. . .”
Tiếng khóc của Hàn phu nhân cơ hồ là đánh nát một chút hy vọng cuối cùng trong mắt Mục Trần Tiêu, hắn không để ý ngăn cản của Đoan vương, chuyển động xe lăn không ngừng tới gần vách núi.
“Trần Tiêu, ngươi làm cái gì?” Đoan vương thấy tư thế sắp rơi xuống sườn núi của hắn giá, từ phía sau chặt chẽ chế trụ xe lă, “Ngươi lãnh tĩnh một chút, nghìn vạn lần chớ làm việc ngốc gì.”
Mục Trần Tiêu mím thật chặt môi, nét mặt tái nhợt không thấy chút huyết sắc nào, đột nhiên ánh mắt của hắn lóe lên, nhìn về phía khăn tay treo ở bên vách núi.
Đoan vương theo tầm mắt của hắn nhìn qua, vội vã phân phó Úc Khoảnh: “Mau nhặt khăn tay kia lên.”
Úc Khoảnh liền vội vàng nhặt khăn tay lên đưa đến trước mặt của Mục Trần Tiêu, tay Mục Trần Tiêu run run tiếp nhận, ngón tay phất qua ngũ thải cẩm đái mang theo vết máu thêu trên khăn. . .
Trên cánh hoa nhuộm máu, hôm nay biến thành một mảnh đỏ bừng.
Mục Trần Tiêu không ngừng run lập cập, hàm răng va chạm nhau, phát sinh tiếng vang khanh khách.
Thấy bộ dáng như vậy của Mục Trần Tiêu, Đoan vương trực tiếp sợ hãi, dù cho đối mặt thây phơi khắp nơi trên sa trường, máu chảy đầy đất, dáng dấp của Mục Trần Tiêu cho tới bây giờ đều là trầm ổn lãnh tĩnh, nhưng lúc này, hắn có thể rõ ràng từ trên người của Mục Trần Tiêu cảm giác được một cổ trầm trầm sợ hãi và tử khí.
“Trần Tiêu. . . Ngươi không nên suy nghĩ bậy bạ, ta lập tức phái người xuống vách núi xuống tìm kiếm. . . Hứa cô nương nhất định sẽ không có chuyện gì.”
Mục Trần Tiêu chặt chẽ nắm khăn trong tay, ngón tay hầu như muốn nghiền nát ngũ thải cẩm đái nhuốm máu trên khăn: “Cô nãi nãi. . . Cô nãi nãi nói qua. . . Nói là loại hoa này, ngụ ý tiền đồ cẩm tú. . .”
Tiền đồ cẩm tú. . .
Cô nãi nãi. . .
Mục Trần Tiêu chỉ cảm thấy ngực hung hăng đau xót, máu tanh trong miệng và cổ họng cũng không nhịn được nữa, phù một tiếng hộc ra một ngụm máu tươi.
Vết máu nhiễm lên khăn cẩm, nhuộm đến ngũ thải cẩm đái vốn đã bị nhiễm đỏ kia tiên diễm chói mắt không gì sánh được.
Viền mắt của Đoan vương đau xót, chỉ cảm thấy trong lòng như bị một cây búa hung hăng đấm qua: “Trần Tiêu, ngươi ổn định, ta nhất định sẽ giúp ngươi tìm được cô nãi nãi. Ngươi trở về xem thái y, ta mang người xuống sườn núi!”
Bọn thị vệ vội vã khuyên bảo: “Điện hạ trăm triệu lần không được, dưới vách núi thâm bất khả trắc, tình huống bất minh, điện hạ tuyệt đối không thể lấy thân phạm hiểm.”
Mục Trần Tiêu đau lòng hầu như hô hấp không được, hắn không quan tâm vọt xuống vách núi, Úc Khoảnh và đám người Hàm Chương trực tiếp quỳ gối phía trước xe lăn.
“Tướng quân, chúng nô tài mang theo tướng quân xuống sườn núi tìm kiếm cô nãi nãi. Tướng quân trăm triệu lần không thể gặp chuyện không may, không thôi cô nãi nãi nhất định sẽ thương tâm.”
Lúc này nói một vạn câu khuyên bảo, cũng không sánh bằng nói một tiếng cô nãi nãi.
Nhãn thần của Mục Trần Tiêu từ từ có một tia thần thái: “Đúng, cô nãi nãi sẽ thương tâm. . .”
Bookwaves.com.vn
Úc Khoảnh và Hàm Chương vội vã thuận thế khuyên bảo: “Phải, trong ngày thường cô nãi nãi lo lắng cho tướng quân nhất, nếu người không hiểu chuyện, nàng nhất định càng lo lắng. Chúng nô tài liền bồi tướng quân theo đường nhỏ kia xuống vách núi tìm kiếm cô nãi nãi, chỉ là thân thể của người. . .”
“. . . Ta không sao, xuống sườn núi!”
Đoan vương theo sát sau lưng Mục Trần Tiêu: “Ta bồi các ngươi cùng nhau xuống phía dưới.”
“Điện hạ. . .” Hộ vệ đi theo vội vã khuyên bảo.
“Không cần nói thêm gì nữa.” Đoan vương quyết định chủ ý.
Dưới vách núi, Hứa Vân Noãn chật vật đẩy Bảo nhi từ trong nước ra ngoài, dùng sức đè bụng của nàng xuống, một lúc lâu, Bảo nhi phun ra hai ngụm nước, ho khan khôi phục hô hấp.
Hứa Vân Noãn thoát lực nằm ở bên bờ, nhìn sương mù lượn quanh trên vách núi, chậm rãi nở nụ cười: Còn sống!
Hứa Vân Noãn nghỉ ngơi một hồi, từ từ dời Đào Bảo Nhi đến bên bờ, cũng may hôm nay khí trời không lạnh, không thôi chỉ đông lạnh thôi cũng có thể đông chết người.
Qua một khắc đồng hồ, Đào Bảo Nhi mới chậm rãi tỉnh lại, cảm giác được tay bị nắm lấy, theo bản năng liền muốn giãy dụa.
“Bảo nhi, là ta.”
“. . . Hứa tỷ tỷ. . .”
“Là ta, đừng sợ.”
Đào Bảo Nhi sửng sốt chỉ chốc lát, trực tiếp nhào vào trong lòng Hứa Vân Noãn, rát cổ họng gào khóc: “Oa. . . Ô ô ô. . .”
Hứa Vân Noãn vỗ sau lưng của nàng, lẳng lặng an ủi tâm tình của nàng.
Đào Bảo Nhi khóc cả người đều như nhũn ra, tiếng nói cũng ách, lúc này mới ngừng lại được: “Hứa tỷ tỷ. . . Ô, ức!”
Nàng vội vàng che miệng, vẫn không khống chế được đánh một cái nức.
Hứa Vân Noãn giúp nàng vén tóc ướt, nhẹ nhàng mà xoa xoa đầu của nàng: “Đừng sợ, chúng ta không sao.”
Bookwaves.com.vn
“Hứa tỷ tỷ, chúng ta đã chết rồi sao? Đã chết cũng phải bị vây trong núi sao?”
“Đứa ngốc, chúng ta không chết, còn sống thật tốt đó!”
“Không chết? Thảo nào thật lạnh. . . Ô ô ô. . .”
Hứa Vân Noãn không nhịn cười được một tiếng: “Nha đầu ngốc.”
Hứa Vân Noãn dùng lá cây sạch sẽ múc nước đưa đến bên miệng nàng: “Nước này coi như là sạch sẽ, uống chút giải khát, giọng đều khàn đến nói không ra lời.”
Đào Bảo Nhi liền uống sạch sẽ nước trong tay Hứa Vân Noãn: “Hứa tỷ tỷ, ngươi thật tốt.”
Đã trải qua chuyện lần này, Đào Bảo Nhi càng ỷ lại Hứa Vân Noãn, thật chặt cầm lấy ống tay áo của nàng mới có thể an tâm.
“Ta cực xấu, ta đánh Ngọc Xuân bọn họ, ngươi không sợ sao?” Hứa Vân Noãn đậu nàng.
“Làm sao có thể! Ta lúc đó sợ choáng váng, tiếp theo, tiếp theo ta giúp tỷ tỷ đánh bọn họ!” Đào Bảo Nhi nói xong, tượng mô tượng dạng giơ quả đấm, “Hứa tỷ tỷ, đều tại ta cản trở.”
Nàng còn nhỏ, tâm tư đơn thuần, nhưng lại không ngốc, nếu như không phải mang theo nàng, nói không chừng Hứa tỷ tỷ có cơ hội đào tẩu.
“Không có, là ta nên cám ơn ngươi mới phải, ngươi là Bảo nhi, trong mệnh mang theo phúc khí, nên hai chúng ta mới có thể tuyệt xử phùng sinh, có cơ hội sống sót.”
Mắt Đào Bảo Nhi đỏ như là thỏ: “Hứa tỷ tỷ, ta. . . sau khi ta trở về sẽ ăn thêm một chút gì đó, lớn lên béo một chút, sau này có thể bảo hộ ngươi.”
“Tốt, ta đây chờ.”
“Ân.”
Hứa Vân Noãn nhéo nhéo lá cây trong tay, tâm tư chậm rãi chuyển động: Sở dĩ nàng dám mang theo Bảo nhi nhảy xuống, là bởi vì nàng biết dưới vách núi là thủy đàm, bất quá từ địa phương cao như vậy rơi xuống, nếu xui xẻo, sẽ phấn thân toái cốt. . .
Nói cho cùng, nàng đây là đang cược, cược cho mình một cơ hội tuyệt xử phùng sinh!
Mà bây giờ, nàng cược thắng!
Nàng không có chết, như vậy các loại chuyện hôm nay, nàng nhất định phải trả lại gấp đôi!
Nàng sống, những người đó nhất định phải chết!