CHƯƠNG 285: KHÔNG THỂ ĐỘC HOẠT
Dịch giả: Luna Wong – hôm nay là một ngày vui của nhà tôi, nên tôi quyết định bắt đầu từ hôm nay mỗi chuyện tôi dịch sẽ up một chương, và liên tục trong vòng 3 ngày. Chúc mọi người có thời gian đọc truyện vui vẻ tại Bookwaves
Hàn phu nhân mỗi ngày tỉnh lại sẽ ôm ngọc bội Đào Bảo Nhi lưu lại rơi lệ, ngắn ngủn ba ngày, liền gầy gò một vòng lớn, cả người sắc mặt tiều tụy chán chường, trong ánh mắt hầu như đã không có sáng.
Đào Hàn một bước không rời coi chừng thê tử của chính mình, mắt đồng dạng sưng đỏ hầu như không mở ra được.
“Phu nhân. . .”
Hàn phu nhân tỉnh lại lần nữa, nhãn thần như cũ hoảng hốt.
“Phu nhân, Bảo nhi từ nhỏ đã thiện tâm, nàng đến bên kia, cũng nhất định sẽ không chịu khổ, chúng ta hoá thêm vàng mã tiền giấy cho nàng, đốt đồ trang sức và y sam xinh đẹp cho nàng, Bảo nhi không còn, ta không thể không có nàng nữa. . .” Đào Hàn cầm tay của Hàn phu nhân, chặt chẽ cầm, dựa trán trên tay của nàng, khóc áp lực lại bi thống.
Cả người Hàn phu nhân run lên bần bật, trong ánh mắt tựa hồ hiện lên một tia thanh minh: “Ngươi ở nơi này làm cái gì?”
“Phu nhân?”
“Ta hỏi ngươi đó, ngươi ở nơi này làm cái gì?”
“Bảo nhi không ở, ta muốn bồi nàng.”
“Tại sao ngươi lại ở chỗ này?” Hàn phu nhân mạnh nắm y sam của Đào Hàn, mắt đỏ hầu như sắp nhỏ ra máu, “Ngươi không phải nên quỳ gối trước mặt hoàng thượng sao? Ngươi không phải nên đem hết toàn lực, cũng phải điều tra được nguyên nhân cái chết của Bảo nh, đòi một công đạo cho nàng sao? Ngươi coi chừng ta có ích lợi gì? Ngươi nên đi cầu hoàng thượng, dù cho quỳ hoài không dậy, dù cho quỳ nát đầu gối, dù cho quỳ đến chết! Cũng phải đòi một công đạo cho nữ nhi của chúng ta!”
Hàn phu nhân nói khàn cả giọng, trong ánh mắt đã khóc không ra lệ, chỉ để lại một mảnh huyết hồng.
Đào Hàn mãnh gật đầu: “Được, ta đi cầu hoàng thượng, dù cho cược cả cái mạng này, ta cũng nhất định phải bắt hung thủ hại nữ nhi chúng ta trở về.”
Một bên kia trong doanh trướng, Mục Thiên Trù ngồi ở bên giường, nhìn Mục Trần Tiêu hôn mê bất tỉnh trên giường, cả người tóc hoa râm, thần sắc có vẻ cực kỳ hoảng hốt, phảng phất trong một đêm già đi mười tuổi.
Trên giường, hôn mê thật lâu Mục Trần Tiêu chậm rãi mở mắt: “Cô nãi nãi. . .”
“Trần Tiêu, ngươi đã tỉnh.” Mục Thiên Trù vội vã ngạc nhiên nhìn sang.
Mục Trần Tiêu xoay đầu lại: “Gia gia, cô nãi nãi trở về chưa?”
Hắn hy vọng hết thảy trước đó đều là một cơn ác mộng, nói không chừng tỉnh mộng, cô nãi nãi sẽ mỉm cười hiện ra ở trước mặt hắn.
“Trần Tiêu. . . cô nãi nãi ngươi. . .” Mi tâm của Mục Thiên Trù nhíu một cái, viền mắt liền không tự chủ được đỏ lên, “Cô nãi nãi ngươi sợ là tao ngộ bất trắc rồi.”
Lực đạo ngưng tụ cả người của Mục Trần Tiêu chợt buông lỏng, cả người chán nản ngã xuống trên giường, hắn há miệng, vẫn không có uống nước, môi đã khô nứt ra vài vệt máu, chợt tằng hắng một cái, trong miệng tràn đầy mùi máu tanh.
Mục Thiên Trù nhìn bộ dáng này của hắn, hận người chết không phải bản thân, thật vất vả ở trong ánh mắt tôn nhi nhà mình thấy được một chút sinh cơ, nhưng trong nháy mắt, tất cả mỹ hảo trước đó tựa như cái gương ầm ầm nghiền nát.
Bookwaves.com.vn
“Trần Tiêu, cô nãi nãi ngươi không ở, thế nhưng ngươi cần phải chịu đựng, ngươi còn nhớ rõ lời trước đó Vân Noãn nói với ngươi không? Ngươi phải sống thật vui vẻ. . .”
Mục Trần Tiêu không nói tiếng nào, thậm chí trong mắt đều không có nước mắt chảy ra, nhưng quanh người hắn ngưng tụ một cổ bi thương to lớn, trầm mặc không tiếng động, có thể để cho người tới gần một chút, liền cảm giác được từng đợt hít thở không thông thống khổ.
“Trần Tiêu, gia gia nói chuyện với ngươi đó, ngươi nghe không?”
Mục Trần Tiêu rốt cục có chút phản ứng, hắn từ từ xoay đầu lại, ánh mắt nhẹ bỗng rơi vào trên người của Mục Thiên Trù: “Gia gia, ta muốn đi tìm cô nãi nãi.”
“Đoan vương điện hạ phái người, hầu như lật tung toàn bộ đáy vực lên, nơi có thể tìm đều tìm hết rồi, nàng. . .” Mục Thiên Trù mạnh nghẹn, đi tìm Vân Noãn, lẽ nào hắn không muốn sống sao, “Trần Tiêu, ngươi không thể luẩn quẩn trong lòng!”
“Gia gia, từ lúc phế đi hai chân, ta cho rằng thế giới trước mắt hoàn toàn đen xuống, là cô nãi nãi, nàng xé rách hắc ám này, dẫn thất thải quang mang tới trước mắt của ta, để ta biết trên đời này vẫn có màu sắc. Nhưng nàng không còn. . . Đã không có nàng, đây là trên đời, đối với ta mà nói, mỗi thời mỗi khắc đều là dày vò.”
“Trần Tiêu. . .”
“Gia gia. . . Ta không chịu đựng được. . .” Mục Trần Tiêu mạnh nhắm mắt lại, trong lòng đau khổ kịch liệt để gân xanh nơi cổ hắn bắt đầu không ngừng khởi động, hắn chặt chẽ khắc chế, một tiếng bi thương, đè nén gào thét phá tan cổ họng.
Hắn không chịu đựng được. . .
Hắn đã từng huyễn tưởng tình hình không có cô nãi nãi, khi đó, hắn cảm giác mình có thể trốn ở trong góc nhìn nàng an hảo, nhưng hôm nay chợt mất đi mới hiểu được, hắn thực sự không chịu đựng được. . .
Mục Thiên Trù nhịn không được lão lệ tung hoành: “Trần Tiêu, cô nãi nãi ngươi không còn, thế nhưng ngươi còn có gia gia. Ngươi nhẫn tâm nhìn ta không người dưỡng lão chăm sóc trước lúc lâm chung sao?”
Mục Trần Tiêu sâu đậm hấp khí, nước mắt rốt cục cuồn cuộn rơi vào gối đầu, khí tức quanh thân chỉ có bi thương nồng đậm, nhìn không ra chút sinh cơ nào.
Bookwaves.com.vn
Đáy mắt Mục Thiên Trù hiện lên một tia buồn bã vẻ: “Được, ngươi không muốn sống, lão đầu tử ta sống trên đời càng thêm không có ý nghĩa, Vân Noãn xảy ra chuyện, ta không mặt mũi nào ăn nói với ba vị lão gia tử, ta ngay cả nhắc nhở sau cùng của bọn họ cũng không có hoàn thành, lúc này mới thật là sống một chút ý nghĩa cũng không có. Ngươi đi trước một bước, chớ đi quá xa, ở trên đường chờ gia gia một chút, chờ ta tìm được hung thủ hãm hại Vân Noãn, giúp nàng báo thù, ta sẽ xuống ngay tìm các ngươi!”
Mục Trần Tiêu mở mắt: “Gia gia. . . không thể. . .”
“Ngươi và Vân Noãn là hy vọng cuối cùng của ta, nếu hai người các ngươi đều không ở, lão đầu tử ta sống một mình hậu thế còn có ý nghĩa gì?” Mục Thiên Trù lau nước mắt, thần sắc càng có vẻ già nua đồi bại, “Chỉ là Trần Tiêu, xuống đất, cô nãi nãi hỏi ngươi giúp nàng báo thù chưa? Ngươi trả lời thế nào?”
“Báo thù, ta cũng phải giúp cô nãi nãi báo thù. . .” Mục Trần Tiêu chỉ cảm thấy lúc nghe cô nãi nãi gặp chuyện không may, ngũ tạng lục phủ đều bể một mảnh, nhưng hôm nay hắn không thể không ghép những mảnh vỡ kia lại thành hình, hắn phải giúp cô nãi nãi báo thù, hắn phải thiên đao vạn quả những người hại cô nãi nãi!
Nhìn thấy trong mắt Mục Trần Tiêu rốt cục không còn một mảnh tử ý nữa, trong lòng Mục Thiên Trù run rẩy lợi hại: “Được, chúng ta cùng nhau giúp ngươi cô nãi nãi báo thù!”
Hoàng thượng bản cũng bởi vì trong doanh địa ra chuyện như thế mà giận tím mặt, nghe được Mục Thiên Trù, Mục Trần Tiêu và đám người Đào Hàn đều quỳ gối bên ngoài doanh trướng, trong nháy mắt sắc mặt rất âm trầm.
“Để cho bọn họ tiến đến.”
Trong lòng hoàng thượng bất duyệt, nhưng thấy được dáng dấp của đám người Mục Thiên Trù và Mục Trần Tiêu, mi tâm không khỏi chăm chú nhíu lại.
“Các ngươi đây là. . .”
Mục Thiên Trù thân hình gù lưng, tóc hoa râm, không thấy một tia hắc sắc, mà dáng dấp của Mục Trần Tiêu thảm hại hơn, hắn phảng phất bị bẻ gãy hết tất cả xương cốt, mất đi tất cả cây trụ, duy chỉ còn lại một túi da miễn cưỡng chống đỡ.
So sánh với, vẻ mặt tiều tụy, bi thương của Đào Hàn lại vẫn tính là tốt.
Mục Thiên Trù và Đào Hàn nặng nề quỳ ở trên mặt đất, Mục Trần Tiêu lại cũng giùng giằng từ trên xe lăn ngã xuống đất, kéo thân thể tàn phế, quỳ nằm ở trước mặt của đế vương: “Hoàng thượng, cầu người. . . Làm chủ a!”
“Các ngươi. . . mau đứng dậy, không nên như vậy.”
Vừa dứt lời, Đoan vương và Thẩm Cửu Mạch cũng chạy qua đây.
“Phụ hoàng, trong doanh địa xuất hiện việc ác liệt như thế, nói không chừng sẽ uy hiếp an nguy của người, còn thỉnh phụ hoàng cho phép nhi thần dẫn người cẩn thận lục soát toàn bộ khu vực săn bắn.”
“Hoàng thượng, vi thần cũng khẩn cầu hoàng thượng cho phép, tiếp tục tìm kiếm hạ lạc của Hứa cô nương và Đào tiểu thư.”