CHƯƠNG 287: KẺ CHẾT THAY
Dịch giả: Luna Wong – hoàn thành lời hứa bão chương trong 3 ngày. Mọi người xem đã nghiện chưa nè.
Mục Trần Tiêu ho khan hai tiếng, quang mang lạnh lùng trong ánh mắt chậm rãi lưu chuyển, ngữ khí của hắn hết sức trầm trọng, cơ hồ là từng chữ một nói ra ngoài: “Điện hạ, xin người giúp ta.”
“Trần Tiêu, ngươi đừng vội, ta tự nhiên sẽ giúp ngươi.”
Đoan vương vừa nói xong, Úc Khoảnh bước nhanh đi tới: “Điện hạ, công tử, có người ở trên sơn đạo đi thông đoạn nhai, phát hiện khăn tay của Vương gia tiểu thư.”
“Vương gia?” Trong lúc nhất thời Đoan vương nghĩ không ra, “Vương gia nào?”
“Ngũ phẩm điển nghi quan Vương Uy, trước, Vương gia tiểu thư Vương Tùng Tiếu và cô nãi nãi phát sinh qua xung đột, nàng đã từng muốn quất roi cô nãi nãi, lại bị cô nãi nãi kéo ngã xuống ngựa, bởi vậy kết thù hận, bên ngoài đều đang nói là lúc này đây cô nãi nãi và Đào tiểu thư thất tung, đó là Vương Tùng Tiếu trả đũa.”
“Vương Tùng Tiếu. . .” Mi tâm của Mục Trần Tiêu không được nhảy lên, “Ngũ phẩm điển nghi. . . Kẻ chết thay mà thôi. . .”
Đoan vương gật đầu: “Ta cũng thấy thế, chuyện lớn như vậy, tuyệt đối không phải một chính là phẩm viên quan ngũ có thể làm được, Trần Tiêu yên tâm, ta đi giúp ngươi tra nhìn thị nữ Ngọc Xuân bên người Hàn phu nhân một chút trước. Nếu thật là xác định nàng có vấn đề, nhất định mang người qua đây cho ngươi. Trước đó, ngươi phải đáp ứng ta, điều dưỡng thân thể thật tốt.”
“Điện hạ làm cẩn thận chút, miễn cho Ngọc Xuân cũng bị diệt khẩu.”
“Được.”
Đoan vương ly khai, Mục Trần Tiêu dựa vào đầu giường, ánh mắt nhìn chăm chú vào vị trí cửa doanh trướng, ánh mắt dần dần tan rả, trong đầu hắn không ngừng ảo tưởng, sau một khắc cửa doanh trướng sẽ bị xốc lên, cô nãi nãi sẽ lộ ra một gương mặt tiếu ý rực rỡ, nói cho hắn biết trước bất quá là vui đùa thôi. . .
Nhưng huyễn tưởng cuối cùng là huyễn tưởng, mặc kệ nghĩ nghìn lần vạn lần, cũng sẽ không biến thành sự thật.
Mục Trần Tiêu vẫn ngơ ngác ngồi như vậy đến buổi tối, trong doanh trướng đốt lên ánh nến, không bao lâu bên ngoài liền truyền đến từng đợt tiếng động lớn tiếng ồn ào.
“Úc Khoảnh, bên ngoài làm sao vậy?”
Động tĩnh lớn như vậy, có phải cô nãi nãi đã trở về hay không?
Úc Khoảnh bước nhanh đi đến: “Hồi bẩm công tử, hoàng thượng phái nhân thủ, trực tiếp đem ngũ phẩm điển nghi quan Vương Uy cùng với nữ nhi hắn Vương Tùng Tiếu, đưa vào trong doanh trướng.”
Mục Trần Tiêu chợt nắm chặt drap giường bên tay, lực đạo to lớn để đốt ngón tay của hắn căn căn trở nên trắng: “Đi hỏi thăm thử, hoàng thượng muốn làm gì.”
“Vâng.”
Trong doanh trướng đế vương, Đoan vương sắc mặt buộc chặt nhìn Vương Uy và Vương Tùng Tiếu bị mang vào: “Phụ hoàng, hai người kia. . .”
“Ninh Từ, sự tình còn chưa hỏi rõ, ngươi không cần vội vả kết luận như thế.”
Bookwaves.com.vn
Một bên khác của doanh trướng, binh bộ thượng thư Chu Hoài, cùng với hộ bộ thượng thư Thẩm Thanh còn đứng, hai người hơi rũ đôi mắt, trên mặt không có bao nhiêu biểu tình.
Vương Uy và Vương Tùng Tiếu bị mang vào, liền không khống chế được sợ hãi quỳ ở trên mặt đất: “Gặp qua hoàng thượng.”
“Trong doanh địa chuyện đã xảy ra, các ngươi đều biết chứ?”
“Vâng, vi thần có nghe thấy, nghe nói có hai vị tiểu thư không thấy bóng dáng.”
“Không sai, trong doanh địa chộp được một nhóm lưu phỉ, tuy rằng sau khi bắt được người, nhưng lưu phỉ kia đều uống thuốc độc tự vẫn, thế nhưng rất rõ ràng liền có thể biết được là có người thu mua những người này, cố ý bắt Hứa Vân Noãn và Đào Bảo Nhi, lấy cái đó để báo tư oán của mình.”
Nghe nói như thế, Vương Tùng Tiếu vội vàng dùng lực lắc đầu: “Hoàng thượng, trước thần nữ và Hứa Vân Noãn phát sinh qua xung đột, nhưng giữa hai chúng ta đều là tiểu đả tiểu nháo, căn bản không có đến nông nỗi không lấy mạng của đối phương thì không được, thần nữ từ trước nhát gan, tuyệt đối không dám làm ra chuyện như vậy.”
Hoàng đế không nhịn được nhíu nhíu mày, nhìn về phía Chu Hoài một bên: “Ngươi tới hỏi đi.”
“Vâng.”
Chu Hoài lạnh giọng mở miệng: “Vương tiểu thư, vừa rồi sau khi ngươi vào cửa là được hai thị nữ đỡ vào, xem bộ dáng của ngươi, tựa hồ là khó có thể độc lập đi lại?”
“Là bởi vì té bị thương thắt lưng, nhúc nhích liền đau nhức khó nhịn, cho nên mới để hai thị nữ đỡ.”
“Nhưng bổn quan hỏi qua thái y, lúc ngươi ngã xuống thương tổn tới cột sống, sau này sợ rằng hai chân đều khó khăn đi lại.”
Vương Tùng Tiếu chợt trợn to hai mắt: “Không có khả năng, thái y căn bản không có nói qua, thái y chỉ nói bảo ta tĩnh dưỡng, nói là hai ngày nữa sẽ tốt!”
“Ngươi cần gì phải lừa mình dối người, lời này thái y không chỉ nói qua, hơn nữa tiểu thư của Thẩm gia và tam hoàng tử điện hạ đều có thể làm chứng, nhưng ngươi lại cứ không tin.”
Bookwaves.com.vn
“Không có!” Vương Tùng Tiếu đưa tay ấn lên chân của mình, dùng sức bấm một cái, nhưng chỗ đau là thắt lưng, trên đùi không có một tia cảm giác nào, “Điều này sao có thể? Đây tuyệt đối không thể nào!”
Trước phân minh còn có cảm giác!
“Vương tiểu thư, trước ngươi nói ngươi không có lý do muốn giết Hứa Vân Noãn và Đào Bảo Nhi, nhưng hôm nay xem ra, hận ý trong lòng ngươi sợ rằng đã thâm trầm như biển đi?”
Vương Uy liên tục ở một bên dập đầu: “Hoàng thượng, tiểu nữ tuy rằng làm việc trùng động một ít, nhưng tuyệt đối sẽ không làm ra việc thảo gian nhân mạng như vậy, hơn nữa nàng căn bản không có cơ hội quen biết lưu phỉ gì, càng không có khả năng thu mua bọn họ tới lấy tính mạng người khác.”
“Vương đại nhân, lời không thể nói tuyệt đối như vậy, ngươi cũng không phải cả ngày theo Vương tiểu thư, làm sao biết nàng biết người nào? Đã trải qua chuyện gì?”
“Chu đại nhân lời này là có ý gì?”
“Chỗ Vương tiểu thư thích đến du ngoạn, đã từng quen biết một vị công tử, công tử kia mặt mày thanh tú, nhất cử nhất động cũng có chút tuấn nhã, nhưng trên thực tế, thân phận chân thật của vị công tử kia lại là một tên lừa đảo chuyên môn lừa tiểu thư quý tộc, tên lường gạt đó là xuất thân từ đám lưu phỉ nà.”
“Cái này căn bản là lời nói vô căn cứ!”
“Vương đại nhân không ngại xem thử đồ chúng ta tìm được.” Lúc nói chuyện, Chu Hoài đưa qua một khăn tay, đưa đến trước mặt của Vương Uy, “Chữ viết trên khăn tay này, ngươi nên rất tinh tường đi?”
“Hồng đậu sinh Nam quốc, xuân lai phát kỷ chi. Nguyện quân đa thải hiệt, thử vật tối tương tư. . . Đây là. . .”
“Đây là khăn của Vương tiểu thư, mà khăn này là đưa cho tên lường gạt kia, đây là chứng cứ xác định bọn họ riêng tư lai vãng, mà hôm nay tên lường gạt kia đã bị bắt, mà trên người của hắn còn sưu ra ngọc trâm của Vương tiểu thư, chuôi ngọc trâm là rỗng, bên trong có một tờ giấy, trên tờ giấy viết phẫn hận và sát ý của Vương tiểu thư đối với Hứa Vân Noãn. . .”
Chu Hoài vừa nói, vừa đặt những vật chứng này ở trước mặt Vương Uy: “Vương đại nhân tỉ mỉ nhìn thử đi, thứ khác đều có thể làm giả, chữ viết trên tờ giấy này viết thanh thanh sở sở, Vương đại nhân có thể nhận chứ?”
Vương Tùng Tiếu tỉ mỉ nhìn: “Khăn này. . . khăn này ta vẫn luôn cất giữ, mấy ngày trước đây không thấy. . . Đây là ta rảnh rỗi không có việc gì tú chế, căn bản không có đưa cho người khác. . .”
Chu Hoài không nói tiếng nào, chỉ còn chờ Vương Uy kiểm tra vật chứng một lần.
Vương Tùng Tiếu chật vật bò về phương hướng của Vương Uy: “Phụ thân, người tin tưởng ta, ta căn bản không quen biết tên lường gạt gì, công tử gì, càng thêm không biết những lưu phỉ này, hơn nữa ta căn bản không có tặng trâm, cũng không có viết tờ giấy gì. . .”
Nhãn thần của Vương Uy kịch liệt rung động, trong thần sắc hiện lên giãy dụa cực kỳ nồng đậm.
Chu Hoài lấy ra một phần lời khai: “Tên lừa gạt đó đã bộc trực thừa nhận chuyện bản thân đã làm, trên lời chứng đã ký tên đồng ý.”