CHƯƠNG 288: ĐỊNH ÁN
Dịch giả: Luna Wong
Chu Hoài xuất ra lời khai áp đảo cọng rơm cuối cùng của lạc đà, thần sắc của Vương Uy hoảng động không ngớt, rốt cục kiên định, hắn chợt quay đầu đi, một cái tát hung hăng đánh vào trên mặt của Vương Tùng Tiếu, không biết có phải là tức giận hay không, cả người run dữ dội hơn.
“Ngươi nghiệp chướng này!”
Chu Hoài chỉ điểm một mình Vương Tùng Tiếu, không chút nào liên lụy đến bản thân Vương Uy, chính là đang bức bách hắn chọn lựa, nếu Vương Uy thức thời, hi sinh một nữ nhi đổi lấy bình an của toàn gia, nếu hắn không thức thời, vậy toàn bộ Vương gia liền theo chôn cùng, cho nên hắn không có lựa chọn khác.
Vương Tùng Tiếu bị một tát này trực tiếp đánh nằm trên đất: “Phụ thân, ta cái gì cũng không biết, ta bị oan uổng, người tin tưởng ta nha!”
“Chuyện cho tới bây giờ ngươi còn không thừa nhận?”
“Chuyện ta chưa từng làm, ta thừa nhận cái gì?”
“Nghiệp chướng!” Khuôn mặt của Vương Uy buộc chặt, trong mắt rưng rưng, hắn nặng nề quay tới phương hướng của đế vương dập đầu, chưa tới hai cái trên trán liền đổ máu, “Hoàng thượng, đều là vi thần giáo nữ vô phương, mới để cho nàng làm ra chuyện như vậy. Nhưng nàng chỉ là viết thư phát tiết bất mãn trong lòng, cũng không biết đó là tên lừa hạt càng không cấu kết lưu phỉ, trực tiếp bắt Hứa cô nương và Đào tiểu thư, còn thỉnh hoàng thượng khai ân, lưu nghiệp chướng này một cái mạng.”
Mi tâm của Đoan vương nhíu chặt: “Phụ hoàng, chuyện này điểm đáng ngờ trọng trọng, còn thỉnh phụ hoàng không nên khinh dịch có kết luận, nhi thần nguyện ý chờ lệnh điều tra, nhất định tra ra manh mối.”
“Đoan vương điện hạ, hạ quan biết người cùng Mục tướng quân có quan hệ vô cùng tốt, mà Hứa Vân Noãn, đó là cô nãi nãi của Mục tướng quân, có tầng quan hệ này ở, trong lòng người khó tránh khỏi sẽ thân thiết hơn vài phần, nhưng án tình đã cực kỳ rõ ràng, không biết Đoan vương điện hạ cảm thấy còn có chỗ nào có điểm đáng ngờ?”
“Chu đại nhân không cảm thấy cái kết luận này thập phần qua loa sao? Nếu Vương Tùng Tiếu biết vị công tử kia là một tên lường gạt, như vậy nói cách khác tên lừa gạt kia không có gì thật tình thực lòng, làm sao sẽ bởi vì vài câu oán giận của Vương Tùng Tiếu, đã mạo hiểm mất đầu phiêu lưu vào trong khu vực săn bắn bắt người?”
“Lời khai trên không phải viết cực kỳ rõ ràng sao? Tên lừa gạt kia là muốn tiến thêm một bước thu được tín nhiệm của Vương tiểu thư, cái này liền có thể thu hoạch phương tâm, từ đó về sau thăng chức rất nhanh.”
“Dù là như vậy, như vậy một đám lưu phỉ ô hợp, làm sao đột phá tuần tra của doanh địa, không một tiếng động bắt hai tiểu thư đ? Chẳng lẽ hộ vệ trong doanh địa đều là trăng trí sao? Nếu thật sự là như thế, như vậy bọn họ làm sao bảo đảm an nguy của phụ hoàng?”
“Chuyện này tuy nói là hạ quan sơ sẩy, bởi vì doanh trướng của đám người Hứa Vân Noãn ở, chính là khu vực nữ quyến tụ tập, vì tận khả năng không quấy rầy những phu nhân tiểu thư, lúc hộ vệ tuần tra khó tránh khỏi chỉ ở ngoại vi, hơn nữa thời gian thay ca, có tầm một khắc đồng hồ, hơi có chút hỗn loạn, những lưu phỉ kia chính là chui cái chỗ trống này, mới bắt người đi. Là vi thần bố trí không chu toàn, còn thỉnh hoàng thượng trách phạt.”
Hoàng đế thở dài: “Chẳng ai nghĩ tới lưu phỉ lại có can đảm như vậy, còn dám hoạt động trong doanh địa, Chu Hoài có trách nhiệm giám sát bất lợi, phạt trừ bổng lộc một năm, hộ vệ lúc đầu tuần tra, mỗi người trượng trách hai mươi, sau đó đuổi ra ngoài, không thu nhận lại. Vương Tùng Tiếu, tuy rằng cũng không phải là chủ mưu sai khiến người hành hung, thế nhưng sự tình vì nàng mà có, giao cho hình bộ cân nhắc mức hình phạt xử trí, về phần Vương Uy, giáo nữ không nghiêm, tước mất chức quan, chờ xem biểu hiện về sau.”
Trong lòng Đoan vương từng đợt căng lên: “Phụ hoàng, còn thỉnh người nghĩ lại, nhi thần cảm thấy. . .”
“Ninh Từ!” Hoàng đế cau mày nhìn qua, “Nhân chứng, vật chứng đã đầy đủ hết, ngươi còn có cái gì lý giải không được, vì sao gắt gao cầm lấy không tha như vậy?”
“Phụ hoàng, Vương tiểu thư cũng chưa nhận tội, nàng nói mình chưa từng làm việc này. . .”
Chu Hoài khẽ cười một tiếng: “Đoan vương điện hạ tuy rằng trải qua chiến trường, thế nhưng rốt cuộc cũng có hiểu biết ít với việc lòng người hiểm ác, nếu có thời gian, không ngại đi đại lao hình bộ một chuyến. Hình bộ có một tòa đại lao, bên trong giam giữ đều là hạng người cùng hung cực ác, có vài người giết người vô số, thấy máu không nháy mắt, nhưng bọn hắn đến nay trong miệng vẫn đang hô oan uổng.”
Bookwaves.com.vn
“Chu đại nhân lời ấy khó tránh quá mức bất công, Vương Tùng Tiếu bất quá là một tiểu thư chưa thấy qua thế diện gì, nàng có thể có tâm tư thâm trầm gì?”
“Tri nhân tri diện bất tri tâm, nhất là nữ nhân nếu là nói đến gạt người, không phải người bình thường có thể nhận ra, điện hạ sau này liền hiểu.”
“Ngươi. . .”
“Được rồi!” Hoàng đế không nhịn được phất phất tay, “Sự tình cứ định như vậy, không cần cãi cọ nữa.”
Thẩm Thanh tiến lên mở miệng nói: “Hoàng thượng, gần đây triều thần nhân tâm di động, rất sợ những lưu phỉ này còn chưa được thanh tiễu sạch sẽ, hơn nữa an nguy của hoàng thượng càng trọng yếu hơn, săn xuân chỉ là một tình thế, hôm nay đã hoàn thành, còn thỉnh hoàng thượng mau chóng trở lại kinh thành.”
“Cũng được, gần đây là nghe được không ít quan viên khuyên nhủ, đã như thế, sáng sớm ngày mai liền nhổ trại trở về.”
“Vâng.”
“Phụ hoàng. . .” Đoan vương chưa từ bỏ ý định.
“Các ngươi đều lui ra đi.”
“Vâng.”
Cước bộ của Đoan vương nặng nề ra doanh trướng của đế vương.
Chu Hoài quay Đoan vương hành lễ: “Mới vừa rồi cũng không phải là thần phản bác điện hạ, không nể mặt người, chỉ là xử án chú ý thực sự cầu thị, hạ quan cũng vô pháp nữu khúc sự thực, còn thỉnh điện hạ thứ lỗi.”
“Hy vọng Chu đại nhân có thể vẫn thực sự cầu thị như vậy mới tốt.” Lòng Đoan vương tràn đầy tức giận.
“Đó là tự nhiên.”
Đoan vương lắc lắc ống tay áo, sải bước đi về phía doanh trướng của Mục Trần Tiêu.
Chu Hoài nhìn về phía Thẩm Thanh một bên ánh mắt thanh lãnh, cười một cái nói: “Đoan vương điện hạ và Mục gia có quan hệ thật đúng là cực tốt
Thẩm Thanh quay Chu Hoài chắp tay: “Quan hệ của hai nhà chúng ta không phải cũng thật tốt sao?”
“Thẩm đại nhân nói phải, sau này thường xuyên vãng lai, quan hệ tự nhiên là càng đi càng gần.”
“Nhất định.”
Bookwaves.com.vn
“Thẩm đại nhân nhanh đi về đi, đã trải qua nhiều sự tình như vậy, nghĩ đến Vu phu nhân và Thẩm tiểu thư đều bị không ít kinh hách, trấn an một phen thật tốt, đừng xảy ra nhiễu loạn gì.” Chu Hoài như có thâm ý nói xong, chắp tay xoay người ly khai.
Nhìn bóng lưng của hắn, đáy mắt của Thẩm Thanh hiện lên một tia mây đen cực kỳ trầm trọng, hắn nhẹ nhàng giật giật đầu lưỡi, đụng đỉnh răng cấm của mình xong, trong lòng hiện lên một cổ lửa giận không thể tự kiềm chế, xoay người sải bước đi về phía doanh trướng.
Lúc này trong doanh trướng, Thẩm Vân Sơ đang bồi Vu thị chơi cờ: “Mẫu thân, từ nay về sau chúng ta rốt cục có thể an tâm rồi.”
Vu thị nhẹ nhàng cười cười: “Nói không sai, chỉ là ca ca ngươi bên kia. . .”
“Đại ca chỉ là trong lúc nhất thời có chút không được tự nhiên, rốt cuộc Hứa Vân Noãn cũng là ân nhân cứu mạng của hắn, bất quá chuyện bi thống làm sao đi nữa, thời gian lâu dài, từ từ cũng phai nhạt. Phản chính người đều đã chết, thời gian một đống đó.”
“Nói có lý, mẫu thân là giúp ngươi giải quyết xong một cái cọc đại họa tâm phúc, sau này tạo hóa thế nào chỉ có thể xem bản thân ngươi.”
“Mẫu thân yên tâm, nữ nhi nhất định sẽ không cô phụ kỳ vọng của người.”
Vừa dứt lời, cửa doanh trướng liền bị xốc lên, Thẩm Thanh một thân lãnh ý sải bước lớn tiến đến.
Vu thị để cầm quân cờ trong tay xuống, quân cờ rơi vào hộp cờ, phát sinh tiếng vang thanh thúy.
Thẩm Vân Sơ đứng lên: “Nữ nhi gặp qua phụ thân.”
“Vân Sơ đi xuống trước đi, ta có mấy lời muốn đơn độc tâm sự với mẫu thân của ngươi.”
“Vâng.”
Sau khi Thẩm Vân Sơ lui xuống đi, Vu thị giương khóe môi, ôn nhu nói: “Lão gia sao lại một thân tức giận tiến vào, là có ai không có mắt chọc người phiền lòng?”
Ánh mắt của Thẩm Thanh lạnh như băng nhìn Vu thị đến gần, chợt giơ tay lên, một cái tát đánh vào trên mặt của nàng.
“Ba!”