Quốc Sắc Kiều Phi


CHƯƠNG 289: NGƯƠI CHÍNH LÀ TẶC


Dịch giả: Luna Wong


Một tát này của Thẩm Thanh dùng hết khí lực, trực tiếp đánh Vu thị ngã trên mặt đất.

Châu sai trên đầu Vu thị bởi vì chợt tác động mà rơi xuống, tóc xõa xuống vài sợi, che lại trắc nhan của nàng, cũng che lại ánh mắt tràn đầy lửa giận âm trầm kia.


Vu thị từ từ đứng dậy, giơ tay lên vén những lọn tóc kia ra sau tai, sau đó động tác không chậm chạp sửa sang lại y sam hơi lộ ra xốc xếch.


“Lão gia đây là ý gì? Thiếp thân đã làm sai điều gì, để lão gia phát lửa lớn như vậy?”


“Ngươi làm cái gì, trong lòng mình nhất thanh nhị sở!”



“Thiếp thân không rõ ràng lắm! Lão gia không minh bạch vừa đến đã là một cái tát, lời nào cũng không nói, bảo thiếp thân làm sao minh bạch?” Khuôn mặt của Vu thị bình tĩnh, nhưng trong một đôi mắt lại là không đè nén được lửa giận.


Thẩm Thanh cười lạnh một tiếng: “Nếu ngươi thật là vô tội như ngươi biểu hiện ra vậy, như vậy sau khi ta đánh ngươi một tát này, ngươi cũng sẽ không thấp giọng để nói chuyện với ta! Ngươi rõ ràng là chột dạ, rõ ràng là sợ người bên ngoài nghe được hai chúng ta hôm nay nháo cái gì.”


Vu thị âm thầm cắn chặt hàm răng, lửa giận trong ánh mắt càng phát rừng rực: “Nếu lão gia xé rách bộ mặt, như vậy thiếp thân cũng liền nói thật, lão gia là đau lòng?”


“Lòng ta đau cái gì?”


“Đau lòng Hứa Vân Noãn có dung mạo thập phần tương tự Sở Ngưng!”


Thẩm Thanh đánh giá Vu thị, trong ánh mắt mang theo thất vọng rõ ràng: “Giữa ta ngươi phát sinh qua không ít lần khắc khẩu, nhưng ta chưa từng nhận ra như hôm nay vậy, ngươi đã trở nên hoàn toàn bất đồng với trước đây.”


“Là ta thay đổi, hay là lão gia thay đổi? Ta đích xác là thay đổi, đã nhiều năm như vậy, khuôn mặt đẹp của ta đã không còn nữa, không có gì có thể hấp dẫn lão gia, cho nên lão gia càng ngày càng mất đi kiên trì với ta, ngay cả dựa theo quy củ mấy ngày ngủ lại ở trong phòng của ta, cũng bất quá là làm dáng thôi.”



“Ta chỉ không phải dung mạo của ngươi, mọi người sẽ già đi, ta cũng không phải hạng người nông cạn chỉ thích mỹ sắc, ngươi nên cực kỳ rõ ràng.”


“Ta tự nhiên rõ ràng, trước đây ngoại thất không thể lộ ra ánh sáng của ngươi, mỗi ngày phỏng đoán yêu thích của ngươi, sau này, trở thành chính thê của ngươi, mỗi ngày càng không dám thư giãn, đối với yêu thích của lão gia, ta có thể nói là nhất thanh nhị sở. Ngươi không thương mỹ sắc, cũng không phải tính tình ngươi đạm nhiên, không coi trọng túi da, mà là tằng kinh thương hải nan vi thủy, trừ khước vu sơn bất thị vân, ngươi đã từng có một người dung mạo hao như minh nguyệt là Sở Ngưng, làm sao còn có thể để ý ánh sáng huỳnh hỏa khác?”


Lúc này đây nhắc lại Sở Ngưng, Thẩm Thanh không có tức giận, mà là dùng ánh mắt đen tối không rõ đánh giá Vu thị: “Ngươi luôn luôn oán giận ta không bỏ được Sở Ngưng, ta thấy người chân chính không bỏ được là ngươi. Trong lòng ngươi thời thời khắc khắc nhớ đến những tháng ngày ngươi bị Sở Ngưng chèn ép không có ánh sáng, ngươi thời thời khắc khắc đố kị nàng, đố kị vẻ đẹp của nàng, đố kị tính tình của nàng, đố kị nàng đã từng có tất cả. Dù cho nàng đã chết, trong lòng ngươi như trước ý nan bình.”


Vu thị chặt chẽ siết quyền tâm, hận ý trong ánh mắt hầu như chảy ra : “Không sai, ta hận nàng, tất cả đều là tại ngươi.”


Bookwaves.com.vn

“Ngươi không nói thật, ngươi là vì bản thân ngươi, qua nhiều năm như vậy, ngươi lưu ý Sở Ngưng như vậy, đơn giản chính là tự giận dỗi, ngươi cảm giác mình là tặc, ngươi trộm được thứ người khác quý trọng, bỏ qua thân phận quá khứ, nhưng ngươi như cũ cảm giác mình là tặc. Cho nên ngươi hoảng loạn, luôn nghĩ muốn để Sở Ngưng hoàn toàn tiêu thất mới có thể an tâm. Nhưng người đều đã chết nhiều năm như vậy, ngươi như trước quên không được mình là tặc, đây chỉ có thể trách bản thân ngươi.”


“Không sai, ta quên không được, lão gia có thể quên mất mình là một người phản bội sao? Sau khi Sở Ngưng chết, ngươi tìm Chu di nương có mặt mày cực kỳ tương tự nàng, cuối cùng Chu di nương khó sinh đã chết, là chết vì rong huyết, trên thực tế là lão gia ra tay đi. Khi đó ngươi đã hoài niệm Sở Ngưng, lại không dám đối mặt với nàng, nên ngươi sủng ái Chu di nương, trong lòng lại cực kỳ mâu thuẫn, ngươi cho là giết luôn Chu di nương, có thể đi khối tâm bệnh này, nhưng trên thực tế thì sao? Ngươi không có quên.”



“Nàng đã từng là thê tử của ta, là người ta nhất coi trọng, ta nhớ kỹ nàng thì thế nào? Ta không có vì vậy mà mất lý trí, nhưng còn ngươi? Ngươi có biết, những gì hôm nay ngươi làm, rước cho Thẩm gia chúng ta bao nhiêu phiền phức không?”


“Ta cũng không có làm gì.”


“Ngươi còn ở nơi này giả ngu với ta! Hứa Vân Noãn và Đào Bảo Nhi là ngươi phái người mang đi hại chết!”


Nhãn thần của Vu thị lóe lên, nét mặt lại là duy trì trấn định lúc trước: “Lão gia, lời này cũng không thể nói lung tung.”


“Ngươi không cần mạnh miệng, ngươi cho là nếu không phải ta biết được tình hình thực tế, tẩy sạch đuôi cho ngươi, bố trí xong đường lui cho ngươi, hoàng thượng có thể dễ dàng định cái cọc án tử này sao?” Nhãn thần của Thẩm Thanh phẫn hận.


Vu thị yên lặng nuốt nước bọt một cái: “Ta không rõ. . .”


Bookwaves.com.vn

“Ngươi minh bạch! Ngươi là cất minh bạch giả hồ đồ, chỉ cần hễ liên lụy đến Sở Ngưng, dù cho chỉ là dung mạo của Hứa Vân Noãn tương tự với nàng, ngươi đã hoàn toàn rối loạn chừng mực. Ngươi có nghĩ tới đây là địa phương nào không? Nơi này là khu vực săn bắn, khu vực săn bắn của hoàng gia! Tuần tra chung quanh chính là cấm quân trong hoàng cung, vì nghênh tiếp hoàng thượng tới đây săn xuân, toàn bộ khu vực săn bắn bị dọn dẹp một lần lại một lần, hận không thể đến thảm cỏ đều nhấc lên lai tra xét. Những nhân thủ ngươi tìm tới kia, bất quá là đám ô hợp! Nếu không phải ta dùng thủ đoạn, sớm đã bị Đoan vương bắt lại hỏi đến cùng!”


Vu thị hít một hơi thật sâu: “Lão gia, ta cũng không có cách nào, chỉ cần thấy được Hứa Vân Noãn, ta sẽ nghĩ tới Sở Ngưng. Vừa nghĩ tới Sở Ngưng, trong lòng ta giống như là có một cây đuốc đang đốt, ta lãnh tĩnh không được, bởi vì Sở Ngưng là ác mộng cả đời ta! Hôm nay nàng bị trừ đi, mộng của ta cũng xem như tản rồi, từ nay về sau ta sẽ làm tốt chức đương gia chủ mẫu, lão gia đừng nóng giận nữa.”



“Không tức giận?” Thẩm Thanh cọ xát tốn hơi thừa lời, khuôn mặt hắng giọng, “Vì giúp ngươi an bài sự tình thỏa đáng, trong lúc vô ý bị Chu Hoài thấy được chút đầu đuôi, từ giờ trở đi, Thẩm gia chúng ta phải bị Chu Hoài cản tay, còn muốn có an bình ngày, sợ là khó khăn.”


“Cái gì? Chu Hoài?”


“Ngươi cũng không nghĩ, Chu Hoài phụ trách an toàn của khu vực săn bắn, hắn có trách nhiệm điều khiển cấm quân, vì bảo hộ an toàn của hoàng thượng, một con muỗi bay qua, đều phải đếm thử xem có mấy chân, ngươi phái người công nhiên bắt đi hai cô nương, thật cho là sẽ không có người phát hiện sao? Chu Hoài thấy được, thế nhưng hắn cũng không nói gì, bởi vì hắn đồng dạng chán ghét Hứa Vân Noãn!”


“Vậy phải làm thế nào?”


Nếu là Thẩm Thanh giúp nàng triệt để xử lý chuyện này, Vu thị không cảm thấy có cái gì, dù sao phu thê nhiều năm, tính tình của Thẩm Thanh nàng hiểu rõ thấu triệt, dù cho hắn chán ghét bản thân hơn nữa, cũng sẽ không lấy Thẩm gia ra nói đùa, nhưng là dính đến Chu gia lại bất đồng, ai biết Chu gia sẽ làm ra chuyện gì?


Thẩm Thanh hừ lạnh một tiếng, nặng nề quăng ống tay áo: “Chuyện của ngươi, sau khi trở về, ta sẽ cùng ngươi tính sổ kỹ càng, về phần Chu gia bên kia, kế hiện này, vì hai nhà giao hảo, cũng chỉ có thể để Cửu Mạch nghênh thú Chu Hàm.”


“Cái gì?”



Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận