CHƯƠNG 291: NẾU TA MUỐN GIẾT NGƯỜI THÌ SAO?
Dịch giả: Luna Wong
Thẩm Cửu Mạch thất hồn lạc phách về tới nơi đóng quân, đi về phía trước không được hai bước liền thấy được Mục Trần Tiêu từ trong doanh trướng đi ra, chuyển động xe lăn rất nhanh về phía trước.
“Mục tướng quân!”
Mục Trần Tiêu nâng đôi mắt lên, đường nhìn lạnh như băng đảo trên người hắn một cái, đáy mắt tràn đầy chán ghét không che giấu: “Cút ngay!”
“Mục tướng quân, mặt sắc của ngươi hết sức khó coi, có thỉnh thái y xem qua chưa?”
Mục Trần Tiêu lạnh lùng nhìn Thẩm Cửu Mạch, trong đầu nhớ lại trước đó Hứa Vân Noãn đã nói: “Ngươi săn chồn bạc, có săn được không?”
Nhắc tới chồn bạc, Thẩm Cửu Mạch chợt nắm chặt quyền tâm, thần kinh cả người phảng phất đều căng thẳng lên: “Ta. . .”
Thấy bộ dáng này của hắn, trong đầu Mục Trần Tiêu chợt hiện lên một tia sáng: “Sao ngươi ấp a ấp úng không nói lời nào, hay là có lời gì khó nói? Ngươi không phải vẫn tự xưng quân tử sao? Thân là quân tử lẽ nào không phải là quang minh lỗi lạc, không có chuyện gì không thể nói với người khác hay sao? Hay là nói ngươi chột dạ?”
“Mục tướng quân!” Thẩm Cửu Mạch bỗng nhiên cắt đứt lời của Mục Trần Tiêu nói, “Ta. . . Ta không có gì không thể nói, chỉ là Hứa cô nương vừa gặp chuyện không may, ngươi là thân nhân nàng coi trọng nhất, lúc này ngươi nên bảo trọng mình mới phải.”
“Cô nãi nãi đều không ở, ta bảo chứng mình còn có tác dụng gì? Ngược lại Thẩm công tử, ngươi nhìn trái lại phá lệ có tinh thần, không phải tâm tâm niệm niệm muốn báo đáp ân cứu mạng của cô nãi nãi sao, như vậy hiện tại biết được cô nãi nãi gặp chuyện không may, lẽ nào ngươi không nghĩ tới đem nguyên nhân cái chết của nàng tra tới cùng? Hay là nói trước ngươi nói báo ân, bất quá là nói cho mình nghe, mưu đồ chính là để mình yên tâm thoải mái?”
“Ta không có!” Thẩm Cửu Mạch gắt gao cắn khớp hàm, trong hai mắt thống khổ giãy dụa càng phát kịch liệt.
Hắn muốn báo đáp ân tình của Hứa Vân Noãn, hắn thậm chí nghĩ tới sau này có cơ hội, có thể thủ hộ tốt cho nàng suốt đời.
“Ngươi không có? Như vậy ngươi đang chần chờ cái gì?” Nhãn thần lợi hại của Mục Trần Tiêu như là mang theo hàn mang băng nhận, phảng phất có thể bổ vỏ ngoài ngụy trang của Thẩm Cửu Mạch ra, thẳng tắp ngắm vào trong lòng của hắn.
“Ta. . . Mục tướng quân, mặc kệ ngươi nghĩ như thế nào, ta thật muốn báo đáp ân tình của Hứa cô nương. Quan hệ của ta và Hứa cô nương thật vất vả hòa hoãn, ta còn đã từng huyễn tưởng đáp ứng yêu cầu của nàng, sau này ở lúc nàng bị người khác làm khó và ủy khuất giúp đỡ nàng, nhưng không nghĩ tới trong nháy mắt nàng đã xảy ra chuyện. . .”
“Nàng hiện tại lẽ nào không coi là bị ủy khuất sao?” Mục Trần Tiêu lạnh như băng phản vấn.
Thẩm Cửu Mạch chợt sững sờ ở tại chỗ.
Mục Trần Tiêu cười lạnh một tiếng: “Ngươi luôn miệng nói muốn bảo vệ nàng, luôn miệng nói muốn báo ân, muốn xin lỗi, nhưng ngươi cũng bất quá là nói ngoài miệng thôi. Trên thực tế, ngươi làm qua cái gì? Nếu là có một lần Kinh Châu chi biến nữa, cô nãi nãi tuyệt đối sẽ không thi dĩ viện thủ với ngươi!”
Mục Trần Tiêu nói xong, chuyển động xe lăn, liền đi tới chỗ doanh trướng của hoàng thượng.
Ngực của Thẩm Cửu Mạch bị đè nén phảng phất sắp nổ tung, nhưng không thể không ngăn cản lối đi của Mục Trần Tiêu: “Ngươi muốn đi tìm hoàng thượng tranh biện?”
“Hoàng thượng đã định án tử cho cô nãi nãi rồi, ta không tin, bằng vào một ngũ phẩm điển nghi nho nhỏ, dĩ nhiên sẽ có lực lượng lớn như vậy!”
“Chớ đi.”
“Vì sao ngươi lại cản ta?”
Thẩm Cửu Mạch nhìn trái phải một chút sau khi thấy chung quanh không có gì người, mới thấp giọng nói rằng: “Đoan vương điện hạ cũng không có cách nào đảo ngược cái cọc án tử này, ngươi đi sẽ chỉ làm hoàng thượng càng thêm tức giận.”
“Thị phi hắc bạch không nên bị nữu khúc, cái cọc án tử này có các loại điểm đáng ngờ, vì sao hoàng thượng phải vội vả định án? Ta muốn đi tìm hoàng thượng nói rõ ràng.”
Bookwaves.com.vn
“Ngươi tìm hoàng thượng nói có ích lợi gì? Nếu hoàng thượng có thể nghe người ta khuyên, Đoan vương điện hạ sớm đã làm xong, dù là ngươi không lo lắng cho an nguy của mình, cũng nên suy tính cho cô nãi nãi một chút. Hay là cô nãi nãi vẫn đang an toàn, nếu nàng nghe nói ngươi hành sự xung động như vậy, sau khi trở về dĩ nhiên sẽ tức giận.”
Thẩm Cửu Mạch vừa dứt lời, Đoan vương liền vội vả chạy tới: “Trần Tiêu, chớ hồ nháo, nhanh chóng theo ta trở về.”
Lúc nói chuyện, Đoan vương liền muốn đẩy xe lăn, nhưng đẩy lại không đẩy được, lúc này mới phát hiện tay của Mục Trần Tiêu đang chặt chẽ cầm bánh của xe lăn.
“Trần Tiêu, chuyện này ta nhất định sẽ giúp ngươi tra ra manh mối, lúc này không thể xung động. . .”
Mục Trần Tiêu nhẹ nhàng rũ đôi mắt xuống, một lát sau từ từ buông lỏng ngón tay đặt ở trên bánh xe ra.
Đoan vương thở phào nhẹ nhõm, quay Thẩm Cửu Mạch gật đầu, liền dẫn theo Mục Trần Tiêu trở về.
Thẩm Cửu Mạch lăng lăng đứng tại chỗ, trong khoảng thời gian ngắn chỉ cảm thấy trong lòng một mảnh mờ mịt.
Hắn đã biết chân tướng của việc Hứa Vân Noãn bị hại, nhưng hắn nên làm cái gì bây giờ?
Đoan vương và Mục Trần Tiêu về tới doanh trướng, lúc này mới nhịn không được mở miệng: “Trần Tiêu, phụ hoàng bên kia có thể nói ta đều đã nói, cùng từng để mẫu phi đi mịt mờ khuyên can, nhưng phụ hoàng tựa hồ tâm ý đã quyết, không muốn tiếp tục dây dưa chuyện này nữa.”
“Ta đã biết, đa tạ Đoan vương điện hạ.”
“Giữa ta ngươi không cần khách khí như vậy, chỉ là ta không thể giúp một tay. . .”
“Không trách điện hạ, muốn trách chỉ trách Mục gia hôm nay không có chút lực ảnh hưởng nào, căn bản cũng không để ở trong mắt. Nếu hôm nay thất tung bị hại, là đích nữ của Thẩm Thanh Thẩm Vân Sơ, hay hoặc giả là đích nữ của Chu Hoài Chu Hàm, như vậy sự tình chỉ sợ cũng hoàn toàn không giống nhau, xét đến cùng, là Mục gia liên lụy cô nãi nãi.”
“Trần Tiêu, ngươi đừng nói như thế, Mục gia trắc trở là nhất thời, nhất định có thể khắc phục cửa ải khó khăn này. . .”
Bookwaves.com.vn
Mục Trần Tiêu nâng đôi mắt lên, đáy mắt tràn đầy vẻ trào phúng: “Nói lời này, bản thân điện hạ tin không?”
“Trần Tiêu. . .”
“Bất quá lúc này đây ra ngoài, cũng không tính là nhất vô sở hoạch, chí ít xác định một việc. . .”
“Ngươi phát hiện cái gì?”
“Lần này trong đám người hại cô nãi nãi, tuyệt đối có thủ bút của Thẩm gia.”
“Thẩm gia?”
“Thẩm Cửu Mạch mặc dù có các loại không thỏa đáng, thế nhưng tính tình hắn chính trực, muốn báo ân tâm tình của cô nãi nãi cũng là thật, bằng thông tuệ của hắn, sẽ không thể không phát giác được các loại điểm đáng ngờ phía sau chuyện này, nhưng khi hắn biết những điểm đáng ngờ này, lại cũng không có tiếp tục truy tra hay biểu thị cho ta thấy cái gì, ngược lại khuyên can ta đừng miệt mài theo đuổi nữa. Hơn nữa mới vừa rồi ta quan thần sắc của hắn, tràn đầy đều là thống khổ dày vò, cái này chẳng lẽ vẫn chưa thể nói rõ cái gì sao?”
“Chỉ là dựa vào biểu hiện của hắn liền suy đoán, có phải có chút quá mức võ đoán hay không?”
“Thái độ làm người của cô nãi nãi lương thiện, ở trong kinh thành cũng không có đắc tội qua bao nhiêu người, duy nhất được cho từng có khuất mắt, đó là Chu gia và Thẩm gia. Mà trong đó một lòng muốn đẩy cô nãi nãi vào chỗ chết, cũng chính là trừ Thẩm gia ra không còn có thể là ai khác.”
“Chẳng lẽ bởi vì trước Hứa cô nương đạp lên mặt mũi của Vu phu nhân, Vu phu nhân ghi hận trong lòng?”
“Không chỉ là như vậy.”
Quan hệ của cô nãi nãi và của Thẩm gia không thể bại lộ cho người khác biết, nên Mục Trần Tiêu cũng không có nói tỉ mỉ, thế nhưng trong lòng hắn lại hết sức khẳng định, người hại cô nãi nãi, nhất định có Vu thị!
Bên ngoài trận trận tiếng động lớn tiếng ồn ào truyền đến, Đoan vương không khỏi nhíu mi tâm thật chặt: “Sáng sớm ngày mai, chúng ta sẽ nhổ trại trở về kinh, ngươi. . . Ngươi muốn làm gì? Ta có thể giúp ngươi.”
Mục Trần Tiêu chợt ngẩng đầu, ánh mắt sáng quắc rơi vào trên người của Đoan vương: “Nếu là ta muốn giết người thì sao?”