CHƯƠNG 292: NGƯƠI MUỐN TÌM CHẾT?
Dịch giả: Luna Wong
Nghe được Mục Trần Tiêu nói, thần sắc của Đoan vương chấn động mạnh: “Trần Tiêu, ngươi phải nghĩ cẩn thận, hiện tại xa không có đến hoàn cảnh cá chết lưới rách.”
“Điện hạ, ngươi vĩnh viễn đều có đường lui, bởi vì thân phận của ngươi cao cao tại thượng, phía sau còn có hiền phi nương nương để chống đỡ. Nhưng là ta bất đồng, Mục gia đã như đại thụ ầm ầm sập đổ, hôm nay chỉ còn lại có một cái thân tàn, gia gia đã lớn tuổi, thân thể cũng ngày càng lụn bại, ta càng là trở thành một người tàn phế, cùng với kéo thân thể tàn tật này chờ chết, chẳng bằng thừa dịp còn khẩu khí đi làm chuyện bản thân muốn làm.”
Trong ánh mắt Đoan vương dâng lên một cổ phẫn nộ: “Ngươi có cái gì muốn làm, không thể từ từ trù tính sao? Lẽ nào phải dùng loại phương thức kịch liệt này để giải quyết?”
“Trừ cái đó ra, ta đã không có biện pháp nào khác.”
“Ngươi nói láo! Ta đã nói rồi ta sẽ giúp ngươi điều tra rõ chân tướng, sẽ giúp ngươi trừng trị hung thủ hại chết Hứa cô nương và Đào tiểu thư, là ngươi không muốn đợi, là ngươi sau khi biết Hứa cô nương gặp chuyện không may liền không còn sinh khí! Cùng với nói ngươi là trả thù, không bằng nói ngươi là trả thù đồng thời hủy bản thân!”
Mục Trần Tiêu nhẹ nhàng mà thõng mí mắt xuống: “Điện hạ nói không sai, ta đích xác là muốn hủy bản thân.”
“Đây là vì sao? Hai chúng ta đã ước định xong, cho biên cảnh Đại An triều an bình, muốn kinh sợ khắp nơi, muốn cho ngoại bang tín phục! Hiện tại ngươi muốn ruồng bỏ ước định sao?”
“Trước đây ước định với ngươi, là thiếu niên tướng quân hăng hái, mà hôm nay ngồi ở trước mặt ngươi, là Mục Trần Tiêu chỉ còn lại có thân thể tàn tật!”
“Ngươi chính là thiếu niên tướng quân hăng hái kia, ngươi chính là quân hồn bách chiến bách thắng của Đại An triều!”
“Thiếu niên tướng quân kia đã chết! Chết ở trên chiến trường! Mai một ở trong cát vàng!”
“Vậy ngươi là ai?”
“Ta là Mục Trần Tiêu, tôn nhi của Hứa Vân Noãn. . .”
“Ngươi. . .” Trong lòng Đoan vương có lửa giận, đồng thời lại không thể tự khống chế dâng lên một cổ bi thương.
“Trần Tiêu, sự tình vẫn còn có chuyển cơ, thi thể của cô nãi nãi không phải vẫn chưa tìm được sao? Hay là nàng còn sống, nàng đang nghĩ hết biện pháp đi tới nơi này gặp ngươi, nếu sau khi nàng đến phát giác ngươi đã đồng quy vu tận với những người đó, ngươi cảm thấy nàng sẽ làm sao?”
“Đều đã đến hiện tại, điện hạ không cần nói những lời này để an ủi ta nữa.”
“Ta không phải đang an ủi ngươi, ta chỉ là đang ăn ngay nói thật. Nếu thật là bởi vì quá khứ từng có chút khuất mắt, thì có tâm tư giết người diệt khẩu, như vậy mỗi người Thẩm gia tựu tâm như xà hạt. Đồng quy vu tận với hạng người rắn rết kia, ngươi không phải đang làm nhục mình sao?”
“Không sao, bọn họ hại cô nãi nãi, ta muốn giết bọn họ. Ăn miếng trả miếng, công bằng nhất.”
“Vậy ngươi mặc kệ Vệ quốc công sao? Mặc kệ những đồng bào còn ở trên chiến trường, tâm tâm niệm niệm tưởng nhớ Mục tướng quân như ngươi sao? Mặc kệ người huynh đệ như ta sao?”
“Gia gia giao cho ngươi, đồng bào trên chiến trường này cũng giao cho ngươi. Ta ngươi tình huynh đệ nhiều năm, ta tin tưởng ngươi nhất định sẽ giúp ta chiếu cố bọn họ thật tốt, đã không có ta, gia gia chỉ là một lão nhân thân cô thế cô, nghĩ đến hoàng thượng cũng sẽ không chú ý một mạng của hắn lưu lại lâu dài, ta cũng không có gì để lo lắng nữa.”
Bookwaves.com.vn
“Trần Tiêu, ngươi không có nghĩ tới, vạn nhất ngươi thất bại thì sao?”
“Ở trên chiến trường ngây người nhiều năm như vậy, cái khác không có học được, nhưng giết người lại học được mười phần, dù cho hiện tại hai chân ta tàn tật, nhưng giết vài người hẳn là vẫn không vấn đề.”
“Ngươi muốn giết ai?”
“Thẩm gia Thẩm Thanh, Vu thị, Vương gia Vương Tùng Tiếu. . .”
“Ta không đồng ý!” Thái độ của Đoan vương cường cứng rắn trước nay chưa có, “Ta sẽ vẫn theo ngươi, sẽ không để cho ngươi có cơ hội xuất thủ.”
Thần sắc của Mục Trần Tiêu càng phát băng lãnh: “Điện hạ thực sự muốn ngăn cản ta sao?”
“Trần Tiêu, ngươi hận ta cũng tốt, oán ta cũng được, thân là huynh đệ ta cũng sẽ không nhìn ngươi đi lên một con đường như vậy.”
“Chẳng lẽ muốn nhìn ta vẫn thống khổ giãy dụa, giống như một tên phế nhân, trong lòng điện hạ mới cảm thấy thống khoái sao?”
“Ngươi làm sao có thể nghĩ ta như vậy? Hai chúng ta từng dắt tay ở trên chiến trường chém giết, nếu là có thể, ta thà rằng lấy chân của mình cho ngươi!”
“Điện hạ, nếu hiện tại ta chết, cả đời chúng ta đều là hảo huynh đệ. Nếu là vẫn sống, ngươi cảm thấy tình huynh đệ của chúng ta có thể duy trì mấy ngày?”
“Lời này của ngươi là có ý gì?”
“Ta nói còn chưa đủ rõ sao? Lẽ nào điện hạ nhất định phải bắt ta nói trắng ra, mới có thể tự nhìn rõ hiện thực? Hai chân này của ta là bị Chu Bân làm hại, như vậy người nào đứng sau lưng Chu Bân? Mục gia ta vốn công tích hiển hách, hôm nay lại kéo dài hơi tàn, phía sau lại là người nào đang thao túng? Điện hạ một ngụm một xưng hô huynh đệ, lẽ nào nhìn không ra nổi khổ trong lòng ta giãy dụa sao?”
Khí tức quanh thân Đoan vương từng chút từng chút cường thịnh: “Ngươi rốt cuộc muốn nói cái gì?”
“Điện hạ, hoàng thượng không tha cho Mục gia lại ra một quân hồn! Hoàng thượng không nhìn nổi Mục gia phồn vinh cường thịnh! Mà hoàng thượng, là phụ thân của ngươi! Ngươi cảm thấy, tình huynh đệ của chúng ta rốt cuộc có thể duy trì bao lâu?”
Bookwaves.vom.vn
Đoan vương gắt gao nhìn phía Mục Trần Tiêu: “Chúng ta đã từng ước định, giữa hai chúng ta chỉ luận giao tình, không luận thân phận. Hôm nay ngươi một ngụm một xưng hô điện hạ, có phải trong lòng sớm đã có tâm tư bất hòa với ta hay không?”
“Không sai! Từ sau khi chân của ta phế bỏ, ta chỉ muốn muốn sơ viễn với điện hạ! Là điện hạ cứ muốn dính lên, còn một ngụm một xưng hô huynh đệ, phảng phất không hề có vật ách tắc!”
“Ngươi. . .” Khí tức của Đoan vương trầm trọng, “Ngươi hiện tại tâm tình không tốt, ta không tính toán với ngươi.”
“Điện hạ chột dạ?”
“Ta không có.”
“Vậy vì sao điện hạ không trả lời vấn đề của ta, ngươi cảm thấy tình huynh đệ của chúng ta có thể duy trì đến khi nào?” Mục Trần Tiêu nâng đôi mắt lên, đáy mắt tràn đầy bạc lương.
“Chỉ cần ngươi nguyện ý, chỉ cần ta nguyện ý, hai chúng ta vĩnh viễn đều là hảo huynh đệ!”
“Hiện tại ta không nguyện ý!”
“Mục Trần Tiêu! Ngươi không nên ỷ vào thân thể ngươi bây giờ không tốt, ta không có biện pháp với ngươi!” Đoan vương tức giận cắn răng, mắt đều có chút đỏ.
“Điện hạ vẫn là nhanh chóng quay về doanh trướng của ngươi đi, ở đây khí tức không sạch sẽ, không xứng với tôn quý của điện hạ.”
“Ngươi câm miệng!” Đoan vương chợt vung ống tay áo, xoay người liền đi đến cửa doanh trướng, ngay khi hắn xốc cửa doanh trướng lên, lại mạnh hạ cánh tay xuống, xoay người đi trở về.
Hắn đứng ở Mục Trần Tiêu trước mặt, hung hăng cọ xát tốn hơi thừa lời.
“Ta từng nghĩ những vấn đề ngươi mới vừa nói, mỗi một vấn đề ta đều cẩn thận nghĩ qua! Thậm chí ta còn tiến cung hàn huyên hồi lâu với mẫu thân, mẫu thân nói cho ta biết, chỉ cần lòng là thật, chỉ cần ta làm đúng, như vậy mặc kệ hai chúng ta là thân phận gì, mặc kệ phía sau hai chúng ta có gút mắt lợi ích như thế nào, tình nghĩa huynh đệ của chúng ta cũng sẽ không thay đổi!”
Nhãn thần của Mục Trần Tiêu run lên, đáy mắt tựa hồ có một tia mềm hoá, sau một lát lại lần nữa bị đóng băng.
Đoan vương từ hai bên trái phải đưa qua một tấm thảm, tức giận trùm lên trên đùi của Mục Trần Tiêu: “Ngươi đừng tưởng rằng nói hai câu nói lẫy là có thể đánh đuổi ta, ta sẽ nhìn chằm chằm ngươi, nhìn chằm chằm vào ngươi, không để ngươi làm chuyện điên rồ. Ta muốn nhìn kỹ ngươi, chờ Hứa cô nương trở về, nói hết cho nàng nghe những sự tình hỗn trướng của ngươi, đến lúc đó xem nàng có nhéo lỗ tai của ngươi xuống không!”
Đoan vương nói xong, từ hai bên trái phải mang qua một cái ghế, trực tiếp ngồi xuống trên ghế: “Ta không đi, ở nơi này coi chừng! Xem ngươi làm sao bây giờ?”