CHƯƠNG 294: CÔ NÃI NÃI CHỜ THÊM CHÚT
Dịch giả: Luna Wong
Tần Oanh Tư tức giận nói xong, trực tiếp xoay người chạy ra ngoài phủ.
Tinh Phong sửng sốt một chút, vội vã xốc làn váy lên, đi theo bước chân của Tần Oanh Tư.
Đoan vương có chút lo lắng nhìn về phía Mục Trần Tiêu: “Các nàng ra ngoài như vậy không có sao chứ?”
“Tùy các nàng đi đi.”
Mục Trần Tiêu rũ đôi mắt xuống, trong mâu quang trầm trầm không thấy chút sinh cơ nào, hôm nay ngay cả bản thân mình hắn đều khó khăn bận tâm, làm sao còn quản được người bên ngoài?
Kế tiếp mấy ngày ngoại trừ nhất định phải vào triều ra, Đoan vương đều canh giữ ở bên người Mục Trần Tiêu.
Lúc hắn vào triều, liền để thân tùy bên cạnh mình ở lại Mục gia, mệnh lệnh, để cho bọn họ phải coi chừng Mục Trần Tiêu, không cho hắn xằng bậy.
Mục Trần Tiêu phảng phất đã quên xung động ở kỳ săn xuân, mỗi ngày không phải ở trong thư phòng, đó là chuyển động xe lăn đi tới dưới tàng cây ngũ thải cẩm đái kia.
Hoa kỳ của ngũ thải cẩm đái đã qua, hôm nay chỉ còn lại có lá cây xanh biếc.
Mục Trần Tiêu ngồi dưới tàng cây, vừa nhìn chính là hơn nửa ngày.
Viện lạc bên ngoài truyền đến từng đợt tiếng động lớn xôn xao, Hàm Chương vội vã ra ngoài kiểm tra, sau khi trở về thương cảm nói rằng: “Công tử, con Đại Ngưu cô nãi nãi nuôi kia đang làm ầm ỉ, nó tựa hồ cũng biết cô nãi nãi không ở, gần đây đều đang cáu kỉnh, đã ủi bị thương hai hạ nhân.”
Mục Trần Tiêu không có phản ứng chút nào, phảng phất nghe không được ngôn ngữ của hắn.
Hàm Chương há há mỏ, cuối cùng chỉ có thể trầm mặc bồi ở một bên.
Qua hồi lâu, Úc Khoảnh bước nhanh chạy vào: “Công tử, người để thuộc hạ chú ý tin tức của Đào gia bên kia, vừa thuộc hạ tra xét được, Đào đại nhân và Hàn phu nhân tựa hồ có ý định thu Ngọc Xuân kia làm nghĩa nữ.”
Nhãn thần vẫn bình tĩnh vô ba kia của Mục Trần Tiêu rốt cục có chút ba động: “Nghĩa nữ?”
“Phải, có người nói mấy ngày gần đây Ngọc Xuân chiếu cố Hàn phu nhân vẫn cực nhọc ngày đêm, không thể yên ổn nghỉ ngơi, làm mình mệt đến bệnh, lại không có chút oán hận nào, hơn nữa Hàn phu nhân cực kỳ ỷ lại nàng, chỉ có Ngọc Xuân ở bên người nàng coi chừng, mới có thể miễn cưỡng ngủ một hồi, nếu nàng nhất thời không gặp sẽ tan vỡ khóc lớn, phản phản phục phục như vậy, hình như là coi Ngọc Xuân thành Đào tiểu thư rồi, Đào đại nhân và Ngọc Xuân kia thương lượng qua, quyết định thu nàng làm nghĩa nữ, nói là lấy cái đó để hóa giải một chút đau tư nữ của Hàn phu nhân.”
“Nếu muốn thu nghĩa nữ, dựa theo quy củ là phải chuyên thiết yến đi?”
“Đào đại nhân và Hàn phu nhân hôm nay hãm ở trong đau buồn mất ái nữ, chỉ sợ là không có tâm tư chuyên thiết yến.”
“Không thiết yến sao được? Chẳng phải là ủy khuất Ngọc Xuân cô nương kia sao, ngươi đi nói với Đào đại nhân, người khác đều có thể không mời, ta lại muốn đi xem lễ.”
“Công tử, người muốn đi?” Trong lòng Úc Khoảnh cực kỳ kinh ngạc, những ngày qua, công tử đến cơm cũng không ăn, lại còn muốn đi xem lễ?
“Dựa theo phân phó của ta đi làm là được.”
“Vâng.”
Bookwaves.com.vn
Mục Trần Tiêu giơ tay lên, nhẹ nhàng lấy một mảnh lá cây ngũ thải cẩm đái xuống: Phù vân thích che tầm mắt nhất, đứng cao, mới có thể dễ đắc ý vênh váo, hắn hiện tại cần phải làm là đẩy Ngọc Xuân kia lên chỗ cao, hắn cũng muốn nhìn xem thử phía sau Ngọc Xuân, đến tột cùng có dạng ngưu quỷ xà thần gì!
Mục Trần Tiêu cúi đầu, từ trong lòng móc ra khăn lụa thêu ngũ thải cẩm đái, nhẹ nhàng đặt lá cây vừa hái xuống kia lên khăn: Ở khu vực săn bắn hỗn loạn như vậy, trong hoàn cảnh phức tạp, hắn có nắm chắc việc ám sát đám người Vu thị, nhưng bây giờ trở lại kinh thành thì khác rồi, hắn phải mưu đồ cơ hội mới.
Cô nãi nãi chờ thêm chút nữa, hắn nhất định sẽ để cho những người đó trả giá thật lớn. . .
Ba ngày sau Hàn gia, từng bộ la quần, từng món đồ trang sức đưa vào gian phòng, trong ánh mắt Ngọc Xuân mang theo quang mang lưu chuyển không chừng, không ngừng sờ tới sờ lui trên y sam, đồ trang sức, một lát sau, lộ ra một nụ cười đắc ý.
Tất cả nàng hâm mộ trước đó, hôm nay đã trở nên dễ như trở bàn tay.
Hàn phu nhân mang người đi tới, sắc mặt nàng vẫn tái nhợt như cũ, thấy được Ngọc Xuân, mới miễn cưỡng nặn ra một chút tiếu ý: “Nhìn thử mấy thứ này xem ngươi có thích không?”
“Phu nhân, thân thể người còn chưa khỏe, sao tới đây rồi?” Ngọc Xuân vội vàng đứng lên nghênh đón.
“Chính là luôn cảm thấy trong lòng quải niệm, cho nên liền tới thăm ngươi một chút, Bảo nhi mới đi không bao lâu, ta cũng không tiện huyên tràng diện quá lớn, nên chỉ có thể ủy khuất ngươi một chút trước, thật đơn giản làm một yến hội, nghĩa phụ của ngươi chỉ mời một mình Mục tướng quân.”
“Phu nhân nói đâu rồi, vốn chính là ta có lỗi với Bảo nhi tiểu thư, nếu như lúc đó ta phòng bị Hứa Vân Noãn kia thêm chút nữa, nói không chính xác là có thể cứu tiểu thư.”
Mục tướng quân? Mục Trần Tiêu?
Trong lòng Đào Hàn và Hàn thị lẽ nào không ghi hận Mục gia? Sao còn mời hắn tới?
Hàn phu nhân nhẹ nhàng mà rũ đôi mắt xuống, hôm nay chỉ cần vừa nghe đến hai chữ Bảo nhi, trong mắt của nàng sẽ không tự chủ được mang theo lệ: “Mà thôi. . . Hôm nay không nói cái này, canh giờ yến hội cũng sắp đến rồi, ngươi mau sớm trang điểm trang phục đi.”
“Vâng.”
Hàn phu nhân trở về thượng hương cho bài vị của nữ nhi nhà mình, lại quỳ xuống đất vì nàng cầu phúc một canh giờ, lúc này mới được ma ma nâng đỡ đứng dậy.
Về tới kinh thành, nàng kiên trì không có tổ chức tang lễ cho Đào Bảo Nhi, bởi vì thi thể của Đào Bảo Nhi chưa tìm được, nàng vẫn tin tưởng vững chắc nữ nhi nhà mình có thể còn sống.
Nhưng trên thực tế, từ trên vách núi cao như vậy rơi xuống xuống phía dưới, lại mất tích lâu như vậy, làm sao có thể còn hi vọng chứ?
Sau cùng ở dưới khuyên bảo của Đào Hàn, nàng vẫn là làm bài vị cho Đào Bảo Nhi.
Đào đại nhân thương yêu Hàn phu nhân, sớm về phủ, phân phó thiện phòng chuẩn bị các loại đồ ăn.
Nguyên bản Đào Hàn chỉ là muốn người một nhà thật đơn giản ăn một bữa cơm còn chưa tính, nhưng là nhận được lời nói của Mục Trần Tiêu, cuối cùng vẫn quyết định đơn giản bày hai bàn.
Bookwaves.com.vn
Hạ nhân hồi bẩm lại: “Hồi bẩm lão gia, phu nhân, Đoan vương điện hạ và Mục tướng quân đến rồi.”
Đoan vương cũng tới?
“Mau mời bọn họ vào đi.”
Đoan vương điện hạ đến, để Đào Hàn có chút ngoài ý muốn, bất quá nghĩ đến hắn và Mục Trần Tiêu quan hệ thân cận, cũng bình thường mà.
Đồ ăn đủ, bôi trản đủ.
Một thân trang phục Ngọc Xuân được thị nữ đỡ chậm rãi đi vào trong đại sảnh.
Nàng mới vừa tiến vào, liền cảm giác một đường nhìn tràn đầy sát khí băng lãnh tập trung ở trên người của mình, để cho trên trán nàng trong một sát na nhô ra một tầng mồ hôi lạnh.
Nàng ngẩng đầu nhìn lại, đối diện ánh mắt thâm thúy lạnh như băng của Mục Trần Tiêu, nhất thời nhịn không được sợ run cả người.
“Ngọc Xuân đây là thế nào?” Hàn phu nhân phát giác sắc mặt nàng trở nên trắng, mở miệng hỏi.
Ngọc Xuân vội vã điều tiết tâm cảnh của mình, tiến lên hai bước quỳ trên mặt đất cung kính quay Đào Hàn và Hàn phu nhân hành lễ: “Song thân đều đã không ở, hôm nay có thể nhận ở dưới gối nghĩa mẫu, là phúc khí tu luyện mấy đời, hôm nay đứng trong đại sảnh, chỉ cảm thấy tâm thần hoảng hốt, phảng phất như gặp một giấc mơ đẹp, rất sợ một khắc giấc sau mộng này liền tỉnh.”
“Sao lại là nằm mơ?”
Ngọc Xuân ngẩng đầu lên, trên mặt nàng như trước mang cái khăn che mặt, lúc này chỉ lộ ra một đôi mắt hàm chứa lệ ý: “Nghĩa phụ, nghĩa mẫu, ta chưa từng có dòng họ, nhưng bắt đầu từ hôm nay, ta sẽ theo họ của nghĩa mẫu, họ Hàn, không biết nghĩa phụ, nghĩa mẫu có thể đáp ứng không?”
Muốn sống càng thêm tư nhuận, vẫn là ôm chặt đùi to của Hàn thị trọng yếu nhất, mặc dù Đào Hàn đứng đầu một nhà, nhưng hắn kính trọng thê tử, chỉ cần nàng được Hàn phu nhân thích, còn có cái gì không có được?
Hàn phu nhân ngẩn ra, đang muốn gật đầu.
Bỗng nhiên một thanh âm tức giận vang vọng tiền thính: “Ngươi không nên theo họ Hàn, ngươi nên theo họ giả, lang tâm cẩu phế, hư tình giả ý giả!”
Hàn phu nhân mạnh đứng dậy, một đôi mắt kích động đỏ bừng: “Bảo nhi! Là Bảo nhi!”
Nói xong, không quan tâm đi tới phía cửa.
Đào đại nhân theo sát phía sau, môi đều đang hơi run run, thanh âm của nữ nh, bọn họ tuyệt không nghe lầm!