Quốc Sắc Kiều Phi


CHƯƠNG 298: CẠN HẾT CHÉN THẠCH TÍN NÀY


Dịch giả: Luna Wong


Hứa Vân Noãn được an trí đến phòng của Đào Bảo Nhi, Ôn Như Xuân nhìn Mục Trần Tiêu muốn vào cửa phòng, trực tiếp đưa tay ngăn cản người: “Nam nữ hữu biệt, lẽ nào Mục tướng quân không biết sao?”


Trong ánh mắt Mục Trần Tiêu theo bản năng mang theo một tia lãnh ý, hôm nay hắn vẫn đang không cảm thụ được cảm giác Hứa Vân Noãn trở về chân thực, lúc này ai gây trở ngại hắn theo Hứa Vân Noãn, hắn liền theo bản năng xem người đó là cừu địch.


Bị ánh mắt lạnh như băng của Mục Trần Tiêu tập trung, Ôn Như Xuân chỉ cảm thấy trong lòng phát lạnh, lập tức càng phát buồn bực: Mục Trần Tiêu này không có chiếu cố tốt Vân Noãn cũng thì thôi, lúc này còn dám phát giận, thật coi y giả như hắn là ngồi không sao?


“Mục tướng quân uy phong thật to, có phải còn muốn phái người bắt Ôn mỗ lại đánh một trận không? Chỉ tiếc có thể giúp đỡ Hứa cô nương điều dưỡng tốt thân thể cũng chỉ còn lại ta, lúc Mục tướng quân đánh phải chú ý chút, nghìn vạn lần chớ đánh cho tàn phế tay, nói cách khác sẽ không thể có biện pháp viết phương thuốc, bốc thuốc.”


Đoan vương liền vội vàng tiến lên chắn trước mặt của Mục Trần Tiêu, mặt mang nụ cười nói với Ôn Như Xuân: “Ôn đại phu, Trần Tiêu những ngày qua vì Hứa cô nương, tinh thần đều sắp hoảng hốt, mới vừa rồi trong lúc nhất thời thất lễ, còn thỉnh Ôn đại phu không nên tính toán với hắn, vẫn là thân thể của Hứa cô nương quan trọng hơn.”


Tuy rằng không biết vì sao Ôn Như Xuân lưu ý Hứa Vân Noãn như vậy, thế nhưng chỉ cần là vì tốt cho Hứa cô nương, hai người nên thối lui một bước.


Ôn Như Xuân nhìn Đoan vương, thái độ cũng không có tốt hơn mới nãy bao nhiêu: “Mục tướng quân và Đoan vương điện hạ quả thật là hảo huynh đệ.”


Đoan vương giơ tay lên sờ sờ mũi, không biết mình làm sao đắc tội vị Ôn đại phu này, chỉ có thể đứng đó cười trù, dù sao Hứa cô nương bên kia còn phải nhờ người ta điều dưỡng thân thể, có thể làm sao?



Thấy Đoan vương không có mang uy phong bản thân thân là vương gia ra, sắc mặt của Ôn Như Xuân tốt hơn nhiều, hắn nhanh chóng viết xong phương thuốc, để người đi lấy thuốc, sau đó lại chỉ điểm Kim ma ma bên người Hàn phu nhân giúp Hứa Vân Noãn kiểm tra thân thể.


Kim ma ma và Hàn phu nhân tiến vào phòng giúp Hứa Vân Noãn thay đổi y sam mềm mại, Đào Bảo Nhi lo lắng cũng lặng lẽ theo đuôi đi vào, không bao lâu liền nghe được tiếng khóc đè nén của Đào Bảo Nhi.


Mục Trần Tiêu chặt chẽ siết chặt lòng bàn tay, lòng bàn tay sớm đã thành một mảnh tiên huyết nhễ nhại, nhưng hắn lại phảng phất không phát hiện được đau đớn, nhãn thần thẳng tắp nhìn cửa phòng đóng chặt, ánh mắt tràn đầy kiên định chấp nhất.


Qua không bao lâu, Kim ma ma bước nhanh đi ra: “Ôn đại phu, vết thương trên người Hứa cô nương thập phần nghiêm trọng, xanh xanh tử tử đến một thịt lành lặn cũng không có, kỳ thực phía sau lưng. . . Nhìn đều sắp ra máu, thật sự để kẻ khác không chỗ hạ thủ.”


“Ta sẽ chuẩn bị thuốc ngâm, các ngươi giúp Hứa cô nương ngâm, hóa giải một chút đau đớn trên người nàng.”


“Được.”


Phải thay y sam, lại phải chuẩn bị thuốc ngâm, bận rộn một trận, đã qua sắp một canh giờ.


Bookwaves.com.vn

Đoan vương thấy Mục Trần Tiêu vẫn gắt gao nhìn chằm chằm cửa phòng động đều không động một cái, không khỏi có chút lo lắng: “Trần Tiêu, sắc mặt của ngươi bây giờ thực tại xấu xí, như thế này sau khi cô nãi nãi tỉnh nhất định lại phải lo lắng, ngươi có muốn đi xuống ăn một chút gì trước hay không?”


Mục Trần Tiêu duy trì dáng dấp mới vừa rồi, phảng phất mắt điếc tai ngơ với thanh âm ngoại giới.



“Trần Tiêu, dù là không ăn cái gì, uống nước cũng được chứ?”


Ôn đại phu quay đầu nhìn qua, lạnh lùng hừ một tiếng: “Làm ra cái bộ dáng này cho ai xem? Thật cho rằng lăn đến bản thân chết, là có thể bù đắp những vết thương Hứa cô nương phải chịu sao? Có bản lĩnh, liền phát tiết cổ ngoan kính trong lòng ngươi lên trên người đám người làm thương tổn Hứa cô nương, chứ không phải lấy thân thể của chính mình nói đùa, cuối cùng còn phải để cho Hứa cô nương chiếu cố ngươi, giúp ngươi điều dưỡng!”


Nhãn thần của Mục Trần Tiêu chợt run lên, như là rốt cục phục hồi lại tinh thần, hắn giơ cánh tay lên quay Ôn đại phu sâu đậm khom lưng hành lễ, thiếu chút nữa từ xe lăn ngã xuống, may là Đoan vương ở một bên đỡ hắn: “Đa tạ Ôn đại phu chiếu cố cô nãi nãi.”


“Ta chiếu cố nàng đó là chuyện đương nhiên, mà nàng chiếu cố ngươi lại không phải chuyện đương nhiên!”


Nói cho cùng, đều là Mục gia liên lụy Hứa Vân Noãn, hắn nghe, nhìn nhiều, trong lòng đã sớm tức giận bất bình.


Nếu Vân Noãn đến đây tìm hắn để nương tựa, mà không phải Mục gia, đâu cần khổ cực như vậy, còn trải qua sinh tử đại nạn nữa?


“Ôn đại phu nói những thứ này, ta đều hiểu.”


“Hừ, ” Ôn Như Xuân lần thứ hai hừ một tiếng, quay đầu nhìn về phía theo tiểu đệ tử phía sau mình, “Chén thạch tín mới bảo ngươi đun đâu?”


“Thạch tín?” Tiểu đệ tử sợ đến trợn to hai mắt, “Sư phụ, người lúc nào bảo nấu thạch tín, người không phải bảo ta nấu hai chén súp sao?”



“Thạch tín là thạch tín, không nên nói nhảm nhiều như vậy, bưng cho Mục tướng quân nửa sống nửa chết này một chén, đỡ phải nhìn bộ dáng kia chướng mắt.”


Tiểu đồ đệ sửng sốt, lập tức vội vàng gật đầu, bưng bát súp lên, thận trọng đưa đến bên tay của Mục tướng quân: “Mục tướng quân, chén. . . Thạch tín này còn có chút nóng, lúc người uống chậm một chút.”


“Đa tạ.”


Bookwaves.com.vn

Mục Trần Tiêu bưng qua chén thuốc, uống từ từ sạch.


Hắn vừa buông chén, cửa phòng liền mở.


“Cô nãi nãi thế nào?”


Hàn phu nhân thở phào nhẹ nhõm: “Hứa cô nương vừa tỉnh, lúc này nói là muốn gặp Mục tướng quân một lần.”


Sắc mặt của Ôn Như Xuân càng xấu xí: “Muốn gặp cũng nên gặp đại phu như ta trước, gặp Mục tướng quân làm cái gì, lẽ nào hắn còn có thể bắt mạch xem bệnh phải không?” Nói xong trực tiếp đi vào gian phòng.


Mục Trần Tiêu vội vã chuyển động xe lăn, Đoan vương giúp đỡ hắn vào cửa, sau đó liền đợi ở cửa.


Hứa Vân Noãn chậm rãi mở mắt, nhìn bố trí tươi đẹp ấm áp chung quanh, lại nhìn y sam mềm mại sạch sẽ trên người, tâm thần dần dần buông lỏng xuống.


Tiếng bước chân truyền đến, Hứa Vân Noãn hơi có chút cật lực quay đầu: “Ôn sư bá?”



Ôn Như Xuân hừ một tiếng: “Làm sao thấy được ta thì dáng dấp thất vọng chí cực, lẽ nào gương mặt này của ta không nhìn thuận mắt hơn hình dạng quỷ của Mục Trần Tiêu kia sao?”


“Sư bá anh tuấn đẹp trai, không thua năm đó, là thuận mắt nhất.”


Sắc mặt của Hứa Vân Noãn tái nhợt không có huyết sắc gì, nhưng vừa cười rộ lên, con ngươi đen như là đựng thủy sắc nhu nhu, có thể làm ấm lòng người khác. Dù cho lúc này nàng tái nhợt suy yếu, như trước tản quang minh ấm ý ra phía ngoài.


Lửa giận trong lòng Ôn Như Xuân vèo một cái biến mất vô tung vô ảnh: “Ngươi nha, có phải biết sư bá giận, muốn mượn cớ răn dạy ngươi, nên nói chút dễ nghe lấy lòng trước hay không?”


“Tam gia gia đã từng nói, sư bá mặt lãnh thiện tâm, nhất định không nỡ răn dạy ta.”


“Hừ, thân thể của chính mình trong lòng không lo sao? Tùy tính tình dính vào, nếu ngươi là nam hài tử, lúc này ta nhất định kéo ngươi lên đánh lòng bàn tay.”


Hứa Vân Noãn vươn tay ra, bên bàn tay mang theo một chút vết tích trầy da, càng có vẻ tinh tế suy nhược: “Có thể để cho sư bá đánh một trận trước cho bớt giận.”


Ôn Như Xuân tiến lên giúp Hứa Vân Noãn chẩn mạch một lần nữa, phát hiện mạch tượng bình ổn hơn trước, tráng kiện rất nhiều, lúc này mới âm thầm thở phào nhẹ nhõm: “Sau này không thể hồ nháo như vậy nữa, nếu xảy ra chuyện như vậy nữa, ta liền đón ngươi ra khỏi Mục gia, theo ta, tốt xấu có thể an an ổn ổn.”


“Sư bá yên tâm đi, sau này sẽ không để cho mình rơi vào hoàn cảnh bị động như vậy nữa.”


Lựa chọn sinh tử, cược một lần là đủ!


Nàng chọn sinh lộ, như vậy những người hại nàng đều phải chết!



Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận