Quốc Sắc Kiều Phi


CHƯƠNG 299: TA CHÍNH LÀ CẢM THẤY NGƯỜI TỐT


Dịch giả: Luna Wong


Ôn Như Xuân giúp Hứa Vân Noãn chẩn mạch, thấy ánh mắt của nàng thường thường liếc hướng cửa, không khỏi thở dài: “Nói thì được, không nên đại hỉ đại bi, càng không thể nói quá lâu, nhớ kỹ?”


“Đa tạ sư bá, Vân Noãn đều nhớ kỹ.”


Ôn Như Xuân thu thập xong dược tương, xoay người ra gian phòng, lúc đi ra, tiện thể đóng cửa, ngăn cách đường nhìn phía ngoài.


Mục Trần Tiêu khẽ động không nhúc nhích, chỉ là nhãn thần chuyên chú rơi vào trên người của Hứa Vân Noãn.


Hứa Vân Noãn mỉm cười nhìn hắn: “Tôn nhi đây là thế nào? Lúc này mới mấy ngày không gặp, cũng không nhận ra cô nãi nãi như ta nữa sao?”


Hầu kết Mục Trần Tiêu lăn lên trượt xuống, chuyển động xe lăn chậm rãi tiến lên, động tác của hắn thật chậm, phảng phất mỗi một cái đều hao hết khí lực.


Rốt cục, xe lăn đến bên giường, Hứa Vân Noãn ở ngay nơi tay hắn có thể chạm tới.


Hứa Vân Noãn nhẹ nhàng thở dài một cái, quay Mục Trần Tiêu đưa tay ra: “Trần Tiêu?”



Mục Trần Tiêu vội vã đưa tay đỡ bàn tay của Hứa Vân Noãn trong lòng bàn tay, hai tay hắn nhẹ nhàng hợp lại, để ở tại mi tâm của mình không dám cố sức, sợ cố sức tổn thương nàng, lại sợ khí lực không đủ để ấm áp chảy đi.


Hứa Vân Noãn nhìn gân xanh trên mu bàn tay của Mục Trần Tiêu, nhưng bàn tay lại không cảm giác được chút đau nhức nào, trong lòng không rõ đau xót: Hắn lưu tất cả ngoan lệ ở trong lòng, mà đem tất cả ôn nhu đều cho nàng.


Hứa Vân Noãn cầm tay của Mục Trần Tiêu, lôi kéo bàn tay của hắn đặt ở gò má của mình: “Tôn nhi, Trần Tiêu, ta đã trở về rồi. . . Ta không có chuyện, bình an trở về rồi. . . Ngay trước mắt của ngươi.”


Môi mỏng của Mục Trần Tiêu vẫn căng thẳng không tự chủ được run lên, hắn thật dài thở phào một cái, rốt cục cảm thấy chân thực cảm: “Cô nãi nãi. . . Xin lỗi!”


“Đang yên đang lành, bỗng nhiên xin lỗi làm cái gì?”


“Đều tại ta không làm tốt, đều do Mục gia vô năng, không có thể bảo hộ ngươi thật tốt.” Trong mắt của Mục Trần Tiêu chứa tự trách nồng đậm, đôi mắt hắc chìm bốn bề sóng dậy, hổ thẹn mấy ngày nay tích góp từng tí một, một tầng một tầng bao vây lấy tim của hắn, hầu như muốn ép cho vỡ toàn bộ trái tim.


Hứa Vân Noãn lắc đầu, ngữ khí thập phần kiên định nói rằng: “Là những người hại ta tâm tư ác độc, không trách ngươi, lại càng không trách Mục gia.”


“Nếu Mục gia lớn mạnh hơn một chút, nếu hai chân của ta không có tàn tật. . .”


“Tôn nhi, cho dù là Đoan vương, thậm chí là đế vương cao cao tại thượng trong hoàng thành, bọn họ cũng phòng bị không được âm mưu tính toán của người khác, huống chi là người bình thường như chúng ta. Bị ép hại không phải là lỗi của chúng ta, là những hung thủ kia cùng hung cực ác, chúng ta nên làm không phải tự trách càng không phải là hổ thẹn, mà là phải đem những hung thủ kia ra công lý, để cho bọn họ nhận lấy báo ứng nên nhận.”


Thân thể của Hứa Vân Noãn hôm nay như cũ có chút suy yếu, nói xong lời nói này không khỏi hơi thở dốc.



Mục Trần Tiêu nắm tay của Hứa Vân Noãn vội vã nắm thật chặt: “Cô nãi nãi chớ nên kích động.”


“Khụ khụ, trong khoảng thời gian ngắn quá mức tức giận, không có gì đáng ngại, thân thể của bản thân ta, kỳ thực trong lòng ta hiểu rất rõ.”


Mục Trần Tiêu còn muốn hỏi trước đây đến tột cùng xảy ra chuyện gì, nhưng lại không muốn để cho Hứa Vân Noãn nhớ lại quá khứ đau đớn từng trải qua kia, trong khoảng thời gian ngắn chỉ có thể bảo trì trầm mặc.


Hứa Vân Noãn tựa hồ đã nhận ra nghi vấn trong lòng hắn, từ từ kể lại việc trải qua của mình: “Trước gặp hiền phi nương nương một lần, hiền phi nương nương nhắc nhở ta phải cẩn thận nhiều hơn, nhưng ta không nghĩ tới, biến cố tới nhanh như vậy. . . Sau này, ta và Bảo nhi rơi vào trong tay của lưu phỉ kia, liền bị ép nhảy xuống đáy vực. . .”


“Nói như thế, người hại cô nãi nãi quả thật là Vu thị?”


“Vu thị chắc là chủ mưu, nhưng không ngoài ý muốn là nàng còn có những đồng lõa khác. Thẩm Thanh cũng tính, Chu Hoài chắc cũng nhúng tay, nói cách khác, phòng vệ trong khu vực săn bắn không nên xuất hiện lỗ thủng như thế rõ ràng. Lúc sớm, Tần U Tố đã từng nhắc nhở ta, nói là Chu Hoài trước đây truy tra người hại Chu Chí, nguyên bản ta nghĩ chắc Chu Hoài không tra được trên người của ta, nhưng đã trải qua sinh tử lúc này, ta đột nhiên hiểu được, nếu Chu Hoài muốn giết ta, cũng không cần chứng cứ xác thực, chỉ cần trong lòng hoài nghi là được rồi.”


Bookwaves.com.vn

Thượng vị giả, từ trước chỉ thích làm việc theo hỉ nộ của mình, nàng nên sớm suy nghĩ cẩn thận.


“Chu Hoài, Thẩm Thanh, Vu thị. . . Thực sự là nghĩ không ra Chu gia và Thẩm gia dĩ nhiên có thể khuấy chung với nhau, cô nãi nãi có thể xác nhận sao?”



“Chu gia và Thẩm gia trước cũng không có giao tình quá lớ, nếu muốn xác nhận hai nhà bọn họ có phải bắt đầu liên thủ hay không, chỉ cần xem động tĩnh kế tiếp của bọn hắn là có thể biết được.”


“Động tĩnh kế tiếp?”


“Không sai, nếu hai nhà bọn họ bắt đầu có dính dấp, nhất định sẽ nghĩ biện pháp củng cố liên hệ giữa hai gia tộc, sẽ để Thẩm Vân Sơ gả cho Chu Bạc, sẽ để Thẩm Cửu Mạch nghênh thú Chu Hàm, nói ngắn lại, hai nhà nhất định xuất hiện quan hệ thông gia liên quan.”


Hứa Vân Noãn nói cực kỳ khẳng định, đời trước Chu Hàm liền một mực dây dưa với Thẩm Cửu Mạch, tựa hồ là tình rễ sâu nặng với hắn, mà Vu thị lại vẫn không hài lòng lắm, cũng không có kiên quyết phản bác, lúc đó nàng vẫn không nghĩ ra, nhưng hôm nay nhìn ra chút manh mối rồi.


Nhãn thần của Mục Trần Tiêu hoàn toàn lạnh lùng xuống: “Cô nãi nãi yên tâm, dù cho hợp lại hết tất cả, ta cũng nhất định phải để cho những người này trả giá thật lớn!”


Cô nãi nãi đã trải qua sinh tử, những người đó cũng phải đi quỷ môn quan đưa tin!


Thấy thần sắc của Mục Trần Tiêu, trong lòng Hứa Vân Noãn rùng mình, liền vội vàng bắt lại tay hắn: “Ta cho ngươi biết những thứ này, là muốn để ngươi hiểu rõ trong lòng, không phải cho ngươi dính vào, hiểu chưa? Chu Hoài, Thẩm Thanh những người đó, từng người một chính là cục đá vừa bẩn vừa cứng rắn ngoan độc, mà ngươi lại là bảo ngọc của ta, đối phó tảng đá, dùng thiết chùy đập là đủ rồi, cũng không thể nã bảo ngọc khứ cứng đối cứng, ta nhưng luyến tiếc, sở dĩ không cho ngươi dính vào.”


Mục Trần Tiêu ngẩn ra, lập tức khóe môi lộ ra một tia cười khổ: “Cô nãi nãi còn dỗ ta vui vẻ, nào có bảo ngọc nào mà thân tàn tật chứ?”


Bookwaves.com.vn

“Mỹ ngọc không tỳ vết đó là tưởng tượng mà ra, bảo ngọc thế gian đa đa thiểu thiểu cũng sẽ có chút tỳ vết nào, tôn nhi ngươi làm sao không thể tính là ngọc được? Không phải là hai chân tàn tật sao, cùng lắm tính là vi hà(tỳ vết nhỏ xíu xiu).” Trong mắt Hứa Vân Noãn mang theo tiếu ý ấm áp, nước trong và gợn sóng nhìn Mục Trần Tiêu.


“Chỉ có cô nãi nãi mới coi ta là bảo ngọc, những người khác sợ là nhìn cũng sẽ không nhìn một cái.”


“Vậy là ngươi lưu ý những người khác, hay là để ý ta?”



“Tự nhiên là lưu ý cô nãi nãi.”


“Sao lại không được? Không thèm để ý những người khác nhìn ngươi thế nào, cùng ngươi có quan hệ gì, chỉ cần ta cảm thấy ngươi tốt, ngươi mới là chân chính tốt.”


Hứa Vân Noãn nói lẽ thẳng khí hùng, đôi mắt trong suốt xen lẫn quang huy tươi đẹp, cứng rắn phá tan hắc ám phủ xuống lần hai trong lòng Mục Trần Tiêu, để quang mang từ trong cái khe chậm rãi chiếu vào, không giảng đạo lý đấu đá lung tung, rốt cục chiếu sáng khắp ngõ ngách.


Trong lúc nhất thời trong lòng Mục Trần Tiêu chua xót khó nhịn, viền mắt vẫn hơi phiếm hồng, rốt cục chứa đầy một chút thủy quang.


Hứa Vân Noãn không khỏi ngây ngẩn cả người, nàng giơ tay lên, nhẹ nhàng lau qua khóe mắt của Mục Trần Tiêu, nước mắt hơi lạnh lây dính đầu ngón tay, để cho nàng cảm giác được trong lúc nhất thời trong lòng nóng lên: “Tôn nhi, ngươi làm sao vậy? Là ta mới vừa nói sai cái gì sao?”


“Không có, chỉ là trong lòng quá cao hứng.”


“Làm ta giật cả mình. . .” Hứa Vân Noãn chớp chớp mắt, buồn ngủ tập kích tới, mí mắt càng ngày càng trầm trọng, không tự chủ được ngáp lên, “Tôn nhi. . .”


Nàng không muốn ngủ, nàng còn muốn trò chuyện với Mục Trần Tiêu tiếp một hồi. . .


Đau khổ chống đỡ trước đó, tất cả những thứ nghĩ trong lòng đều là sau khi gặp mặt Mục Trần Tiêu nên nói chút gì? Hiện tại thật vất vả gặp được, nàng còn có thật nhiều lời muốn nói. . .


Mục Trần Tiêu đưa tay ra, nhẹ nhàng trùm lên ánh mắt của Hứa Vân Noãn: “Cô nãi nãi ngủ một hồi trước, ta ở bên cạnh coi chừng ngươi.”


Nghe thanh âm quen thuộc, Hứa Vân Noãn an tâm lâm vào trong ngủ mơ.



Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận