Quốc Sắc Kiều Phi


CHƯƠNG 300: MANG TA VỀ NHÀ

Dịch giả: Luna Wong

Hứa Vân Noãn tỉnh lại lần nữa, chỉ cảm thấy mắt nhiệt hồ hồ, tựa hồ cực thư giãn, nàng ngẩng đầu hơi cà cà, lúc này mới mơ mơ màng màng đẩy cơn buồn ngủ đi.

Mục Trần Tiêu vẫn ngồi ở một bên coi chừng, tay nhẹ nhàng long ở phía trên mắt của Hứa Vân Noãn cũng không có rút về, trung gian Ôn đại phu tiến đến giúp Hứa Vân Noãn bắt mạch, cho hắn vài cái liếc mắt, nhưng hắn lại hoàn toàn không cảm giác, như trước cố chấp đưa cánh tay.

Lúc này Hứa Vân Noãn tỉnh lại, lông mi tiệp vũ phớt qua lòng bàn tay, mang đến cảm giác hơi ngứa, vết thương bị móng tay đâm rách dưới lòng bàn tay hơi đau, làm lòng của hắn cũng giống như bị lông chim nhẹ nhàng phớt qua, vừa ấm vừa mềm, cả trái tim đều theo hòa tan.

“Cô nãi nãi?”

Hứa Vân Noãn tỉnh táo lại, nhìn thấy Mục Trần Tiêu thu cánh tay về thì động tác hơi có chút cứng ngắc, không khỏi hơi mở to hai mắt: “Tôn nhi, mới vừa rồi ngươi vẫn giúp ta che mắt?”

“Ta vừa lấy tay ra, cô nãi nãi liền ngủ được không an ổn, ta lo lắng ngươi hồi tỉnh, cho nên liền không hề động.”

“Ta ngủ bao lâu rồi, chúng ta không phải nên trở về sao?” Hứa Vân Noãn lúc này có chút tinh khí thần, liền không tự chủ được sinh ra vài phần lo lắng, “Ca ca đâu? Hắn nghe nói ta gặp chuyện không may, có phải cũng giống như ngươi không có chiếu cố thật tốt cho bản thân hay không? Còn có Nhị Hắc, ta nghe đám lưu phỉ nói, Nhị Hắc bị thương, hôm nay thế nào?”

“Cô nãi nãi chớ lo lắng, chỉ cần ngươi có thể bình an trở về, mọi người đều không có chuyện gì.”

Trong lòng Mục Trần Tiêu có chút hoảng loạn, bọn họ bị ép quay trở về kinh thành, nhưng Nhị Hắc đã mất tích trong khu vực săn bắn, nếu cô nãi nãi nghe được tin tức, không biết sẽ lo lắng thế nào nữa?

Hứa Vân Noãn vẫn cảm thấy không yên lòng: “Trần Tiêu, chúng ta về nhà đi.”

Về nhà?

Cô nãi nãi xem Mục gia thành nhà của bản thân nàng sao?

Trong lòng Mục Trần Tiêu cao hứng, lại như cũ lo lắng thân thể của Hứa Vân Noãn: “Ôn đại phu nói cô nãi nãi uống thuốc bị chấn động, lúc này không thích hợp tùy ý hoạt động, vẫn cần phải tĩnh dưỡng. . .”

“Không có chuyện gì, thực sự không được thì tìm hai người nâng ta lên xe ngựa, từ từ đi bộ trở về là được, ta muốn về Ngưng Thu viện, ta nhớ nhà, nhớ ngươi và đại ca, cũng nhớ Nhị Hắc và Đại Ngưu. . . Còn có Mộ Vũ, Hàn Yên, Tinh Phong. . . nhớ ngũ thải cẩm đám trồng trong viện lạc của hai chúng ta, nói chung, ta chính là muốn trở về.”

Nhìn nhãn thần của Hứa Vân Noãn oánh oánh mang theo thủy quang, Mục Trần Tiêu nhất thời một chữ cự tuyệt cũng nói không nên lời: “Vậy hiện tại ta đi hỏi Ôn đại phu thử xem, nếu hắn nói không có vấn đề, chúng ta có thể về.”

Hứa Vân Noãn hơi cong mắt lên, cười gật đầu: “Được.”

Mục Trần Tiêu chuyển động xe lăn đi tới cửa, Ôn Như Xuân đã đẩy cửa phòng ra trước, vừa đi nhanh vào trong, vừa không vui nói với Hứa Vân Noãn: “Hừ, biết ngay ngươi vừa tỉnh lại thì thích hồ đồ, đều bị thương thành như vậy, ở trong phòng tu dưỡng cho tốt không được sao? Mục gia kia có gì tốt, để ngươi nhớ như vậy?”

Bookwaves.com.vn

Hứa Vân Noãn thuận theo vươn tay cổ tay ra, để Ôn Như Xuân giúp nàng bắt mạch: “Sư bá, tử không chê mẫu xấu, chó không chê nhà nghèo, Mục gia cũng là nhà của ta, dù cho một chút chỗ tốt cũng không có, ta cũng cực thích.”

“Đừng nói những lời đường hoàng nàng, chọc cho lòng ta tức giận, ngươi nào phải cảm thấy rất nhớ Mục gia muốn về, ta thấy ngươi là thấy tiểu tử thối họ Mục kia lui tới không tiện.”

Con đường và cánh cửa của Mục gia tất cả mới thứ đều được cải tạo lại hết, Mục Trần Tiêu ra vào xưa nay không có chút trở ngại nào, nhưng ở Đào gia thì không giống, nếu không ai giúp đỡ, Mục Trần Tiêu đến bậc cửa đều không ra được.

Hứa Vân Noãn chỉ liên tiếp cười nhìn về phía Ôn Như Xuân, không mở miệng phản bác, dáng dấp cực kỳ thuận theo.

“Chỉ biết xấu khoe mẽ, muốn trở về thì cứ trở về, bất quá điều dưỡng cho tốt, không thể xảy ra thêm sai lầm gì nữa, mặt khác chuyện kế tiếp không thể hành sự lỗ mãng, có cái gì ta có thể giúp một tay, cứ để người đến truyền lời, không nên một mình cậy mạnh. Mục gia là nhà của ngươi, Hồi Xuân đường đồng dạng cũng là nhà của ngươi, không chỉ là Mục gia quải niệm ngươi, ta làm sư bá, cũng quan tâm trong lòng.”

Hứa Vân Noãn chỉ cảm thấy trong lòng có dòng nước ấm không ngừng quanh quẩn, tiếu ý trong mắt càng ngọt ngào xán lạn: “Ta biết, ta có Mục gia, có sư bá, không bao giờ cô đơn một mình.”

“Được rồi, phương thuốc ta cho ngươi đều mang theo hết, sau khi trở về tu dưỡng cho tốt.”

“Được.”

Sau khi Mục Trần Tiêu gặp được Hứa Vân Noãn, liền bất chấp cái khác, hoàn hảo có Đoan vương ở, Đoan vương vội vã để người đưa tin cho Mục Thiên Trù, để Mục gia chuẩn bị một chút.

Hứa Vân Noãn vừa được thận trọng đỡ đi tới cửa chính, liền thấy một chiếc xe ngựa vội vội vàng vàng tới: “Ca ca. . .”

Mục Thiên Trù được người đỡ từ trên xe ngựa bước xuống, nhìn thấy Hứa Vân Noãn, rốt cục thật dài ra khẩu khí, trong viền mắt có nước mắt chảy xuống, hắn vội vã giơ tay lên lau một cái: “Tốt, đã trở về là tốt rồi, đa tạ ba vị lão gia tử phù hộ. . .”

Bookwaves.com.vn

Hứa Vân Noãn chua xót khổ sở trong lòng, bước nhanh đi ra phía trước, quay Mục Thiên Trù hành lễ: “Vân Noãn không hiểu chuyện, để ca ca lo lắng.”

“Mau đứng dậy, ngươi có thể bình an trở về, trong lòng ca ca cao hứng hơn bất kỳ ai. . .”

“Ca ca gầy rất nhiều, là bệnh cũ lại tái phát sao?”

“Không có gì đáng ngại, chỉ cần thấy được ngươi bình an trở về, bệnh của ca ca lập tức là đỡ hơn phân nửa rồi.” Trên gương mặt của Mục Thiên Trù vẫn đang mang theo đỏ đậm mất tự nhiên, bất quá bởi vì vui sướng trong lòng, tinh thần khí đúng là tốt hơn trước nhiều.

Ôn Như Xuân ở một bên nhìn, chờ bọn hắn lại nói hai câu, lúc này mới lên tiếng: “Có lời gì sau khi hồi phủ từ từ nói đi, bây giờ tuy rằng khí trời ấm áp, nhưng hôm nay có gió, thổi gió, lại cảm nhiễm phong hàn.”

Mục Thiên Trù liên tục gật đầu: “Ôn đại phu nói phải, có lời gì chúng ta về nhà từ từ nói.”

“Được.”

Mộ Vũ và Hàn Yên vội vã tiến lên đón, thay thế thị nữ bên người Hàn phu nhân, tiểu tâm dực dực đỡ cánh tay của Hứa Vân Noãn: “Tiểu thư. . .”

Hứa Vân Noãn nhẹ nhàng cười cười: “Không sao, cũng không cần lo lắng.”

“Không có việc gì là tốt rồi, chúng nô tỳ hầu hạ tiểu thư lên xe. Trong viện đều quét tước xong rồi, tất cả đệm chăn mỗi ngày đều ôm ra ngoài phơi nắng, trong phòng huân hương tiểu thư thích nhất . . .”

Mộ Vũ và Hàn Yên vội vã lau khô nước mắt, lộ ra một dáng tươi cười cực kỳ thật lòng.

Tiểu thư đã trở về, tìm của các nàng lại có tâm phúc rồi.

Hứa Vân Noãn vừa mới chuẩn bị lên xe ngựa, bỗng nhiên, một tiếng chó sủa truyền tới.

“Uông!”

Hứa Vân Noãn bỗng nhiên đứng dậy, cực kỳ ngạc nhiên trợn to hai mắt: “Là. . . Là thanh âm của Nhị Hắc. . .”

“Tỷ tỷ ngươi chậm một chút, trên người ngươi còn có thương đó!” Thấy Hứa Vân Noãn xoay người liền bước nhanh đi sang hai bên trái phải, Mộ Vũ và Hàn Yên vội vã lên tiếng nhắc nhở.

Chỗ xa hơn cửa phủ một chút, vài tên hạ nhân Đào gia thần sắc đề phòng nhìn con chó săn hắc sắc giằng co với bọn họ.

Vết thương ngang dọc trên người nó, da lông màu đen tràn đầy bẩn ô, cả người ốm lợi hại, nhưng trong một đôi mắt mơ hồ xám ngắt lại tràn đầy quang mang hung ác, nó phục trên mặt đất, chặt chẽ nhìn chằm chằm cầm vũ khí trong tay hộ vệ, tựa hồ chuẩn bị dĩ mệnh tương bác!

Hứa Vân Noãn thấy dáng dấp cyả Nhị Hắc, chỉ cảm thấy ngực tê rần: “Nhị Hắc. . .”


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui