CHƯƠNG 301: CUNG NGHÊNH CÔ NÃI NÃI HỒI PHỦ
Dịch giả: Luna Wong
“Uông!” Trong mắt Nhị Hắc bắn ra quang mang ngạc nhiên, ra sức vọt tới chỗ của Hứa Vân Noãn.
“Hứa cô nương cẩn thận!” Hạ nhân khẩn trương gọi, thân thể của Hứa cô nương càng suy yếu, chó săn lộ hung tính nhào tới một cái như vậy, còn không đi nửa cái mạng sao?
“Uông ô. . .” Mới vừa rồi còn bộc lộ bộ mặt hung ác lúc này chó săn lại phục tùng ghé vào bên chân của Hứa Vân Noãn, dùng đầu nhẹ nhàng mà cọ làn váy của nàng, trong cổ họng không ngừng phát sinh tiếng kêu uông ô, uông ô, mang theo mười phần ủy khuất.
Hứa Vân Noãn quỳ một chân trên đất, nhẹ nhàng ôm lấy đầu của Nhị Hắc, cánh tay của nàng căn bản không dám cố sức, rất sợ đụng phải vết thương trên người Nhị Hắc: “Ngươi làm sao, sao toàn thân đều là thương vậy?”
Hứa Vân Noãn vừa nhẹ nhàng ôm Nhị Hắc, vừa cẩn thận kiểm tra vết thương trên người nó, chờ thấy móng vuốt của Nhị Hắc, nhịn không được nước mắt cuồn cuộn xuống.
Cả người Nhị Hắc hơi phát ra run, nó bị thương quá nặng, đoạn đường này chạy truy tìm mùi của Hứa Vân Noãn, móng vuốt đều đã mài hư thúi, nhưng nó lại không thèm để ý, nhìn thấy Hứa Vân Noãn khóc, liền thấp giọng ô ô kêu, lè lưỡi liếm đầu ngón tay của nàng an ủi.
Mục Trần Tiêu chuyển động xe lăn chạy tới: “Sau khi cô nãi nãi mất tích, Nhị Hắc cũng mất tích trên khu vực săn bắn, trước sợ cô nãi nãi lo lắng cũng không nói gì, không nghĩ tới nó một đường đuổi theo về tới kinh thành, nghĩ đến chắc là đã nhận ra khí tức của cô nãi nãi. . . Là ta không tốt, không có chiếu cố tốt cho nó.”
Mục Trần Tiêu lúc đó mất hết can đảm, đến mạng của mình cũng không cần, tự nhiên không có tâm tư cố kỵ Nhị Hắc thế nào, lúc này nhìn thấy Hứa Vân Noãn thương tâm như vậy, hổ thẹn và bất an trong lòng mới dâng lên.
Ôn đại phu cũng liền vội tiến lên đây, tuy rằng hắn chỉ xem bệnh cho người, bất quá một chuyện thông bách sự thông, miễn cưỡng kiểm tra một chút cho Nhị Hắc vẫn là có thể:
“Trên người rất nhiều vết thương đều đã thối rữa sinh mủ, cần phải cẩn thận thanh lý bôi thuốc, mặt khác chân sau của nó có một chỗ gãy xương, cũng cần cố định băng bó, nói cách khác sau này khả có thể sẽ què, còn có móng vuốt này, cũng không biết là chạy đường xa thế nào. . . Ai, nói chung các ngươi một chủ một tớ sau khi trở về phải dưỡng cho tốt, ta đây liền để người đi chuẩn bị các loại dược liệu.”
Hứa Vân Noãn gật đầu, nhẹ nhàng vuốt đầu của Nhị Hắc: “Nhị Hắc đừng sợ, ta ở nơi này, sẽ cẩn thận chiếu cố tốt cho ngươi.”
Nhị Hắc ngửa đầu, đặt đầu ở trên đầu gối của Hứa Vân Noãn, cực kỳ tin cậy, nhụ mộ nhìn nàng: “Uông ô.”
Hứa Vân Noãn nhiều lần khắc chế, mới chậm rãi dừng nước mắt lại, nàng khom lưng muốn ôm Nhị Hắc, hơi khẽ động, vết thương các nơi trên người liền đau đến cực kỳ lợi hại.
Ôn Như Xuân vội vã ngăn cản: “Ngươi không muốn sống nữa sao? Nội phủ bị chấn động, tốt nhất là nằm ở nơi đó tĩnh dưỡng, hôm nay có thể để cho ngươi xuống đất đi lại cũng không tệ rồi, còn muốn ôm con chó lớn như vậy, nhanh chóng dừng tay cho ta!”
Nhị Hắc tựa hồ cũng đã nhận ra trạng huống của Hứa Vân Noãn, ô ô ô giùng giằng, lè lưỡi, nhẹ nhàng liếm mu bàn tay của Hứa Vân Noãn.
Mộ Vũ và Hàn Yên liền vội vàng tiến lên, Nhị Hắc lại nhe răng với các nàng, càng thêm dán chặt Hứa Vân Noãn: “Uông!”
Hứa Vân Noãn trầm mặc, vẫn kiên trì trứ khom lưng bế Nhị Hắc lên, Nhị Hắc thuận theo đặt đầu trên vai Hứa Vân Noãn, chờ đến bên cạnh xe ngựa, vội vã giùng giằng tự bò lên, sau đó liền quay đầu, dùng một đôi mắt ướt nhẹp chăm chú nhìn chằm chằm Hứa Vân Noãn.
Bookwaves.com.vn
Hứa Vân Noãn bò lên xe ngựa, lần thứ hai ôm Nhị Hắc vào trong ngực, một người một thú cứ như vậy lẳng lặng y ôi cùng nhau.
Mộ Vũ và Hàn Yên nhìn một chút vết máu trên xe ngựa, đó là Nhị Hắc mới vừa rồi giùng giằng bước đi lưu lại, không hiểu cảm thấy trong lòng vô cùng chua xót khổ sở.
Ôn đại phu âm thầm hít vào một hơi, quay mặt đi đè chua xót trong mũi xuống: “Một người một thú cũng không để cho người bớt lo, Mục gia này quả thật là một hố lửa, nhảy vào rồi thì không leo lên được.”
Đào Bảo Nhi đi theo bên cạnh thân Hàn phu nhân, bị Hàn phu nhân nắm tay thật chặt: “Mẫu thân, Hứa tỷ tỷ và Nhị Hắc đều không có việc gì sao?”
Hàn phu nhân nặng nề gật đầu, ngữ khí kiên định nói: “Mẫu thân cam đoan với ngươi, hai người bọn họ đều không có việc gì.”
“Mẫu thân, lúc nào ta mới có thể lớn lên, che chở Hứa tỷ tỷ thật tốt, không để nàng bị thương nữa?”
“Bảo nhi không cần phải gấp lớn lên, tâm nguyện của ngươi cũng là tâm nguyện của mẫu thân, hiện tại mẫu thân sẽ che chở Vân Noãn và ngươi, chờ sau này mẫu thân lớn tuổi, không che chở được, ngươi trở ra tiếp tục che chở cho Hứa tỷ tỷ ngươi.”
Đào Bảo Nhi nằm ở trong lòng Hàn phu nhân: “Ta cũng sẽ bảo hộ mẫu thân, không cho những người xấu xúc phạm tới mẫu thân.”
“Được.”
Biết được Hứa Vân Noãn gặp chuyện không may, không khí của Mục gia trầm lặng giống như nước chết, đám người Đinh Sơn càng thất hồn lạc phách, tuy rằng còn đang kiên trì chiếu cố ruộng đồng rau xanh cùng với xây dựng Tứ Quý các, nhưng tất cả động tác đều bất quá là làm theo lệ cũ trước kia, trong lòng bọn họ thường xuyên nghĩ, nếu cái gì cũng không làm, cô nãi nãi trở về, tất nhiên sẽ thương tâm. . .
Bookwaves.com.vn
Nhưng làm chút chuyện này, trước hăng hái bừng bừng, lòng tràn đầy hy vọng, hôm nay lại cảm giác mỗi một động tác đều hết sức trầm trọng gian nan.
Đang lúc bọn hắn dần dần hết hy vọng, tin tức Hứa Vân Noãn trở về chợt truyền vào trong tai, để cho bọn họ từng người một sững sờ ở tại chỗ, lập tức vui mừng to lớn xông lên đầu, nhịn không được quỳ trên mặt đất, khấu tạ Bồ Tát phù hộ.
Mọi người đều tụ tập ở tại cửa, lòng tràn đầy mong đợi chờ xe ngựa trở về.
Giờ khắc này, phảng phất là sống một ngày bằng một năm, luôn cảm thấy thời gian chạy chậm như vậy.
Rốt cục hai chiếc xe ngựa chậm rãi lái tới, dừng ở cửa Mục gia.
“Cô nãi nãi?”
Có người nhịn không được nhẹ giọng kêu một tiếng.
Màn xe được xốc lên, lộ ra mặt mũi hơi tái nhợt của Hứa Vân Noãn.
“Là cô nãi nãi, thật là cô nãi nãi!”
“Thật tốt quá, cô nãi nãi thực sự đã trở về.”
“Chúng nô tài gặp qua cô nãi nãi, cung nghênh cô nãi nãi hồi phủ.”
Hứa Vân Noãn ngước mắt nhìn sang, trên mặt mọi người tràn đầy quang mang kích động mừng rỡ, từng khuôn mặt tươi cười, từng đường nhìn ngạc nhiên, phảng phất có thể ấm đáy lòng của người ta: “Không cần đa lễ, mau đứng dậy đi, bất quá là về nhà muộn mấy ngày, để mọi người lo lắng rồi.”
“Sau này cô nãi nãi không nên chậm như vậy, chúng nô tài không thấy được cô nãi nãi, trong lòng thật sự sợ.”
“Được, sau này sẽ không như vậy.”
Vương Tuyền ở một bên khóc nước mắt nước mũi trộn lẫn, thiếu chút nữa cọ trên người của Đinh Sơn.
Đinh Sơn ghét bỏ xê dịch sang hai bên trái phải: “Ngươi chớ làm dơ thân xiêm y này của ta, vì nghênh tiếp cô nãi nãi trở về, ta vừa thay, ta chỉ có một tay, giặt quần áo không có tiện.”
“Hôm nào ta giặt cho Đinh đại ca, cô nãi nãi trở về, trong lòng ta cao hứng, sau này y phục của các ngươi ta đều giặt cho các ngươi.”
“Chỉ với cái thân thể nhỏ của ngươi, rửa lông cũng bị mất, sợ cũng giặt không xong, nể mặt mũi của cô nãi nãi, cũng không so đo với ngươi, nếu như trong ngày thường, không đập đến đầu ngươi sưng hết thì không ngừng.”
“Đinh Sơn đại ca đập ta một cái đi, hôm nay ta cũng không dám chớp mắt, rất sợ cô nãi nãi trước mắt là ảo giác, ngươi đập ta một cái, ta xem thử có thể không cảm thấy đau hay không.”
Một bên Lưu Quý hít mũi một cái nói rằng: “Được rồi, ta vừa véo mình một cái, đau dữ dội, cô nãi nãi tuyệt đối là thật, ngươi cũng đừng để bản thân tìm đánh, cực ngốc.”