Quốc Sắc Kiều Phi


CHƯƠNG 302: NGƯƠI ĐỘNG TÂM RỒI?


Dịch giả: Luna Wong


Mất khí lực thật lớn, Hứa Vân Noãn mới trở lại Ngưng Thu viện.


Nhị Hắc theo nàng rất sát, một bước cũng không muốn rời xa, cuối cùng không có biện pháp, liền để người đẩy xe lăn Mục Trần Tiêu dự bị tới, Hứa Vân Noãn ngồi ở xe lăn, Nhị Hắc liền ghé vào trên đùi của nàng, như vậy mới trở lại Ngưng Thu viện.


Mới vừa vào cửa Ngưng Thu viện, liền nghe được tiếng rống nôn nóng của Đại Ngưu.


Biết Hứa Vân Noãn quải niệm trong lòng, Mục Trần Tiêu vội vã để người dắt Đại Ngưu qua đây.


Đại Ngưu chạy mau đến trước mặt của Hứa Vân Noãn, nhìn dáng dấp của nàng, lại nhìn vết thương tràn đầy trên người Nhị Hắc, nôn nóng chạy chạy, trực tiếp quỳ nằm trên đất, sừng trâu để ở bên chân Hứa Vân Noãn.


Khóe môi Hứa Vân Noãn mang theo một nụ cười yếu ớt, nhẹ nhàng đưa tay đặt ở trên sừng trâu của Đại Ngưu, vuốt ve hai cái: “Yên tâm đi, ta đã trở về, chuyện gì cũng sẽ không có.”


“Ụm bò. . .”


Đại Ngưu ngẩng đầu lên, phát ra một tiếng kêu dài.


Hứa Vân Noãn cười ra tiếng, viền mắt lại đỏ lợi hại.



Toàn bộ Mục gia lâm vào trong một mảnh vui mừng, Đoan vương nhìn trái phải, lặng lẽ lui ra khỏi Mục phủ.


Thân tùy dắt ngựa qua đây, cung kính quay Đoan vương hành lễ: “Điện hạ muốn về phủ sao?”


Đoan vương đứng tại chỗ suy nghĩ một chút, thanh âm càng có chút trầm thấp nói rằng: “Ta muốn tiến cung gặp mẫu phi một chút.”


“Vâng.”


Hoàng cung, Hạo Nguyệt hiên.


Hiền phi từ từ đùa bỡn cánh hoa mềm mại trước mắt, hơi có chút không có tinh thần.


Cung nữ bước nhanh đi vào cửa điện bẩm báo: “Nương nương, Đoan vương điện hạ vào cung, đang ở ngoài điện cầu kiến.”


Hiền phi phục hồi lại tinh thần: “Không phải hôm qua mới thỉnh an xong sao? Sao hôm nay lại đến nữa rồi? Thỉnh Đoan vương điện hạ vào đi.”


“Vâng.”


Đoan vương bước nhanh đi vào cửa điện, thân hình như thanh tùng, trong động tác mang theo một cổ khí sắc bén: “Gặp qua mẫu phi.”


“Hôm nay sao vội vã tiến vào thế, bên ngoài xảy ra chuyện gì?”



“Chi hai ngày trước thấy thần sắc của mẫu phi hơi có chút tiều tụy, tâm tình cũng rất thấp, nghĩ đến chắc là quải niệm Hứa cô nương, hôm nay có một tin tức tốt, nhi thần đã biết liền tới bẩm báo với mẫu phi.”


Sau một khắc Hiền phi liền ngồi thẳng người, trong ánh mắt mang thần thái: “Tin tức tốt gì? Là tìm được Hứa cô nương?”


“Vâng, Hứa cô nương và Đào gia tiểu thư đều đã bình an trở về, hôm nay vừa trở lại Mục gia, nhi thần tận mắt nhìn các nàng an trí.”


Trong mắt Hiền phi lóe lên một tia vui sướng nồng đậm, trong ngày thường nàng cũng thích cười, nhưng nụ cười kia càng giống như là một tấm mặt nạ, để người tra nhìn không ra tâm tình chân thật, dáng dấp hôm nay hỉ hình vu sắc như vậy, Đoan vương cực ít thấy trên người mẫu phi nhà mình.


“Trở về là tốt rồi, ta đã nói, một tiểu cô nương thanh tú, làm sao có thể dễ dàng gặp chuyện không may như vậy? Lão Thiên có mắt, nhất định sẽ phù hộ nàng.”


“Mẫu phi, người tựa hồ cực kỳ lưu ý Hứa Vân Noãn?”


Thần sắc của hiền phi khẽ động, vui sướng trong ánh mắt hơi có chút thu liễm: “Trước thấy nàng đã có chút hợp ý, ở khu vực săn bắn cùng nàng nói nhiều chuyện, đồng ý muốn tặng cho nàng một ít y sam đồ trang sức, còn chưa có tặng nữa, liền nghe nói nàng đã xảy ra chuyện, trong lòng vẫn quải niệm, hôm nay được rồi, những y sam và đồ trang sức này có thể tặng rồi.”


Bookwaves.com.vn

“Mẫu phi trước đây đã thích chuẩn bị một ít xiêm y và đồ trang sức nữ hài tử gia mặc. Khi đó ta hỏi qua mẫu phi, mẫu phi nói là bởi vì thích nữ hài, mà bản thân vẫn không có nữ nhi, nên trong lòng có chút không cam lòng, mới chuẩn bị mấy thứ này nhìn cho đỡ nghiện. Nhưng trong hậu cung cũng có công chúa, mẫu phi lại chưa bao giờ thích thân cận các nàng, mẫu phi đối xử đặc biệt với Hứa cô nương như vậy, thật chỉ là bởi vì hợp ý với nàng sao?”


“Không phải là bởi vì hợp ý với nàng, còn có thể là vì cái gì? Chẳng lẽ ngươi cho là mẫu phi còn có thể len lén sinh hạ một nữ nhi lớn như vậy?”


Đoan vương vội vàng hành lễ: “Nhi tử nói sai, thỉnh mẫu phi trách phạt.”



“Ở đây không có người ngoài, chỉ có hai mẫu tử chúng ta, nói chuyện tùy ý chút cũng không có gì đáng ngại, mau đứng lên đi, đa lễ như vậy làm cái gì?”


“Nhi tử chỉ là trong lòng hiếu kỳ, cho nên mới hỏi nhiều hai câu.”


“Người và người ở chung, ý là duyên hợp nhãn, lần đầu tiên ta thấy Hứa cô nương, liền như từ trên người nàng, nhìn thấy cái bóng của một cố nhân.”


“Cố nhân?”


“Đúng vậy, một cố nhân ta ở trong lòng yên lặng hoài niệm nhiều năm, chỉ tiếc nàng thật sớm không ở nhân thế. . .”


“Dạng cố nhân gì có thể cho mẫu phi hoài niệm nhiều năm như vậy?”


“Ngươi đã hỏi tới, vậy thì nói tỉ mỉ với ngươi thôi. Ngươi biết nhà mẹ đẻ bộ tộc Vân thị của mẫu phi là xuất thân gì không?”


“Nhi thần tự nhiên biết, bộ tộc Vân thị truyền thừa mấy trăm năm, chính là đại thị tộc hiếm thấy. Mẫu phi xuất thân Vân thị, càng là đích truyền của Vân gia, tiền triều Vân gia ra tể tướng, tướng quân, hết sức khó lường.”


“Bộ tộc Vân thị nhìn uy phong, nhưng tại triều đại thay đổi thời gian, cũng phải cần nghĩ hết biện pháp tự bảo vệ, trước đây Vân thị từng xuất hiện rung chuyển, có người muốn âm thầm hại chết ta, thuận tiện vu oan Vân gia, để người cho rằng Vân gia có tạo phản chi tâm, là vị cố nhân kia cứu tính mạng của ta, thuận tiện còn giúp vạch trần âm mưu tính toán cuẩ độc thủ phía sau màn, để Vân gia có thể bảo toàn.”


“Nói như thế, vị cố nhân kia liền là ân nhân của cả Vân gia?”


“Đúng vậy, nàng lấy sức một mình bảo toàn Vân gia, nhưng Vân gia lại không thể giúp gì với tình cảnh của nàng.”


Bookwaves.com.vn

Lúc nói chuyện, trong ánh mắt hiền phi hiện lên một tia quang mang giễu cợt không gì sánh được: “Những đại gia tộc này nhìn ngăn nắp xinh đẹp, thanh thế lớn, nhưng có đôi khi ngay cả lời công đạo cũng không thể nói. Cũng không biết vị cố nhân kia ở dưới đất, có oán giận ta hay không, có đau mắng ta một tiếng vong ân phụ nghĩa hay không? Hay hoặc là. . . Tính tình của nàng thông thấu, cái gì đều thấy rõ ràng, rồi lại cái gì cũng không để ở trong lòng, nói không chính xác hiện tại đã quên ta rồi.”


Hiền phi nói chuyện, yên lặng vành mắt đỏ lên.



“Mẫu phi có thể nói cho ta biết, vị cố nhân này đến tột cùng là người phương nào?”


“Người đã qua đời lâu như vậy, nói cho ngươi biết ngươi cũng không biết ngươi, chỉ cần biết, vị Hứa cô nương này, cực kỳ giống vị cố nhân kia của ta, nên trong ngày thường chiếu cố nàng nhiều hơn, nhất là chuyện như trên khu vực săn bắn vậy, ta thực sự không hy vọng nàng lại trải qua lịch lần thứ hai.”


“Như mẫu thân nói, là chỉ dung mạo, tính tình của hai người, hay là nói Hứa cô nương đích xác có liên lụy thực tế gì với vị cố nhân kia của người?”


“Ninh Từ, rất nhiều chuyện không cần truy nguyên nhân, mẫu phi không nói tự nhiên có lo lắng của ta, đến thời điểm ngươi nên biết, tự nhiên sẽ rõ.”


Đoan vương lẳng lặng nhấp môi: “Nhi thần đã biết.”


“Vị Hứa cô nương kia trở về, thương thế trên người có nghiêm trọng không? Trong cung ta cũng không thiếu dược tài tốt, như thế này lúc ngươi đi tiện thể mang theo, để người cho đưa đến Mục gia.”


“Được.” Đoan vương chần chờ chỉ chốc lát, hơi có chút thấp thỏm mở miệng nói rằng, “Mẫu phi, ngươi cảm thấy vị Hứa cô nương kia thế nào?”


“Tự nhiên là vô cùng tốt, ngươi. . .” Hiền phi hơi mở to hai mắt, qua lại thẩm thị nhi tử của mình, “Sao ngươi đột nhiên hỏi như vậy?”


“Ta cũng không có gì, trước đây cũng không cảm giác mình lưu ý cô nương nhà ai, nhưng hôm nay nhìn thấy Hứa cô nương bình an trở về, trong lòng cảm giác mừng rỡ vạn phần. . .”


Hiền phi hơi nhấp môi, lập tức dùng bộ dáng nghiêm túc càng thêm nghiêm túc đánh giá Đoan vương: “Ngươi vẫn là quên đi, tính tình như ngươi vậy làm huynh đệ với ngươi cực kỳ tốt, nhưng nếu chọn ngươi làm phu quân, đó mới thực sự là làm khổ cô nương tốt nhà người ta.”


“Mẫu phi, tốt xấu ta cũng là một vương gia, còn là thân nhi tử ni của ngươi.” Đoan vương thật vất vả lấy dũng khí để nói tâm ý của mình một lần, đã bị mẫu phi nhà mình ghét bỏ như vậy, nhất thời càng xấu hổ.


“Ta không phải nói đùa với ngươi, thu lại tâm tư của ngươi, Hứa cô nương không thích hợp cung đình.”



Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận