Quốc Sắc Kiều Phi


CHƯƠNG 303: NẾU KHÔNG PHẢI THÂN SINH SỚM ĐÃ ĐÁNH CHẾT RỒI


Dịch giả: Luna Wong


Nghe được hiền phi nói Hứa Vân Noãn không thích hợp cung đình, Đoan vương không khỏi có chút buồn bực: “Mẫu phi, người làm sao biết Hứa cô nương không thích hợp cung đình?”


Hiền phi từ trên xuống dưới nhìn lướt qua nhi tử của mình, mặt mày diễm lệ sinh ra vài phần ghét bỏ: “Nói thật, nếu như ngươi không phải thân sinh của ta, ta đã sớm ném ngươi ra xa xa rồi. Ngươi nhìn thử hài tử của người khác xem, lớn tuổi như ngươi vậy, còn có người nào chưa nghị thân? Ngươi quanh năm say mê chiến trường, không hiểu được tâm tư của nữ hài tử gia, càng nhìn không hiểu tranh đấu trong hậu viện, nếu ai gả cho ngươi, vậy coi như là tiến vào hoàng liên trong nước, trong trong ngoài ngoài đều có thể đắng sạch.”


(Luna: đang dịch câu này kiểu như bị đánh mặt đó mọi người)


Đoan vương không tự chủ được sờ sờ chóp mũi: “Nhi tử nào có kém như mẫu phi nói vậy?”


“Nể ngươi là thân sinh của ta, lời mẫu phi vừa nói đã để lại ba phần tình.” Hiền phi nhẹ nhàng giật giật ngón tay mảnh khảnh của bản thân, lộ ra móng tay vừa nhuộm nước phượng tiên hoa cho Đoan vương xem, “Ngươi cảm thấy tay này của mẫu phi thế nào?”


“Mẫu phi để móng tay dài như thế, trong ngày thường ăn gì hoặc làm gì hẳn là cực kỳ không tiện đi?”


Ghét bỏ trong ánh mắt của hiền phi càng tăng thêm một ít: “Cho nên nói, nếu ngươi không phải thân sinh, lúc này sớm đã bị mang xuống đánh bằng roi, mẫu phi là muốn để ngươi khen móng tay này đẹp”



Đoan vương càng phát tiết khí: “Nói tới nói lui, mẫu phi chính là cảm thấy nhi tử không xứng với Hứa cô nương đi?”


“Trước ta thấy Vân Noãn, liền cảm giác có duyên hợp nhãn với nàng, sau khi lại hàn huyên nói chuyện phiếm, càng cảm thấy nàng đầy người thanh tú khí, đại lão thô như ngươi vậy, đích thật không xứng. Ngươi nha, mau chóng thu liễm phần tâm tư này, mẫu phi sẽ lựa chọn cho ngươi một vương phi thích hợp.”


Trong lòng Đoan vương hơi có chút thất lạc, cẩn thận nghiền ngẫm, hình như cũng không có quá khó chịu: “Ta đã biết.”


Nhìn thấy Đoan vương nghe theo an bài, hiền phi nhẹ nhàng thở phào nhẹ nhõm: “Mẫu phi chỉ là nói, ngươi dễ dàng liền đáp ứng rồi, bởi vậy có thể thấy được thích của ngươi đối với Hứa cô nương cũng chỉ là cực kỳ ít. Hứa cô nương cực kỳ giống cố nhân đã từng có ân với Vân gia chúng ta, ta hy vọng sau này nàng có thể tìm được một lang quân như ý, cùng hắn ân ân ái ái sống hết một đời. Còn ngươi? Mẫu phi cũng không hy vọng xa vời ngươi có thể tâm ý săn sóc nữ tử, nhưng ít ra phải tôn trọng chính thê của mình, cho nàng có địa vị và quyền lợi nên có, chí ít như vậy, hai người các ngươi có thể cử án tề mi, tương kính như tân.”


Đoan vương nhịn không được xoa xoa ngực, nửa đùa giỡn nói rằng: “Mẫu phi không nói, ta còn cảm thấy không có nhiều khó chịu, nhưng mẫu phi vừa nói như vậy, ta cảm giác cực kỳ khó chịu.”


“Ngươi khó chịu, chẳng lẽ không phải bởi vì mẫu phi đả kích ngươi chứ?”


“Hắc, ha ha, nguyên lai mẫu phi đều nhìn ra.”


“Mẫu phi đi qua cầu, còn nhiều hơn ngươi đi bộ, chút xíu nhỏ mọn đó của ngươi ta còn có thể nhìn không thấu?”


Bookwaves.com.vn


Đoan vương kiên định lắc đầu: “Đó không có khả năng, mẫu phi người đã quên, ta từng đến biên cảnh, đường từng đi qua há chỉ thiên lý vạn lý, trong ngày thường ngươi đều ở trong hậu cung, cầu đi qua khẳng định không dài bằng đường ta đi.”


Hiền phi sinh khí, trực tiếp cầm điểm tâm bên tay lên, ném về phía đầu của Đoan vương.


Đoan vương trực tiếp ngồi thẳng người, há mồm cắn điểm tâm trong miệng: “Mẫu phi đừng tức giận, ngươi cũng biết, con người của ta không biết nói chuyện nhất.”


“Nhanh chóng lui ra đi, đừng ở chỗ này chọc giân ta, lúc nhàn rỗi không có chuyện gì làm, chạy đến Mục gia thêm hai chuyến, bảo người chiếu cố tốt cho Hứa cô nương và Mục tướng quân.”


“Nhi tử đã biết.”


“Chờ một chút, ” hiền phi bỗng nhiên lên tiếng, “Lúc này đây Hứa cô nương gặp chuyện không may, có người hoài nghi không ?”


“Tuy rằng còn chưa cẩn thận hỏi thăm Hứa cô nương đến tột cùng xảy ra chuyện gì, bất quá Trần Tiêu hoài nghi Thẩm gia xuất thủ. .

.”

“Thẩm gia. . .” Trong ánh mắt hiền phi hiện lên một tia lãnh ý, “Ta đã biết, ngươi và Thẩm Cửu Mạch sau này bớt vãng lai lại đi.”



“Mẫu thân, quan hệ của ta và Cửu Mạch coi như là tốt. . .” Đoan vương có chút chần chờ.


“Trước đây không tệ, sau này thì không cần thiết, hôm nay Thẩm gia có ý định và liên hôn với của ngươi, đại hoàng tử bị người xem như cái đinh trong mắt như ngươi, có thể tị hiềm vẫn là tị tị hiềm. Còn nữa, nếu lần này người hại Hứa cô nương thật là người Thẩm gia, như vậy quan hệ của Mục gia và Thẩm gia nhất định không chết không thôi, như vậy, ngươi còn muốn để huynh đệ của mình khó xử trong đó không?”


“Nhi thần đã biết, sau này sẽ xa lánh Thẩm Cửu Mạch.”


“Như vậy là tốt, ” hiền phi đánh giá Đoan vương dáng người anh tuấn, mặt mày tuấn mỹ, khóe môi lộ ra một dáng tươi cười cực kỳ nhu hòa, “Nhớ kỹ tâm tư của ngươi bây giờ, vĩnh viễn cũng không nên thay đổi vì ngoại vật, mẫu phi vẫn là câu nói kia, chỉ cần sơ tâm và cảm tình của ngươi và Trần Tiêu bất biến, như vậy mặc kệ sự tình phát triển thành bộ dáng gì nữa, hai người các ngươi đều là huynh đệ tốt nhất.”


Đoan vương nặng nề gật đầu: “Mẫu phi yên tâm đi, quan hệ của ta và Trần Tiêu vĩnh viễn cũng sẽ không thay đổi.”


Bookwaves.com.vn

Hiền phi đứng ở cửa đại điện, nhìn thân ảnh của Đoan vương càng đi càng xa, sau cùng từ từ thở dài: “Hy vọng như thế đi. . .”


Mục gia, mọi người bắt đầu mang mang lục lục làm chuyện của mình, nhãn thần thỉnh thoảng ngắm nhìn hướng Ngưng Thu viện, dù cho nhìn không thấy cái bóng của Hứa Vân Noãn, trong lòng cũng cảm thấy kiên định không ít.


Hứa Vân Noãn được an trí ở trên giường, Ôn Như Xuân không bao lâu liền chạy tới, cẩn thận thanh lý vết thương bôi thuốc cho Nhị Hắc lại, chỗ chân sau cũng dùng tấm ván gỗ cố định.


Mục Trần Tiêu và Mục Thiên Trù vẫn thủ ở một bên, mặc kệ Hứa Vân Noãn làm sao mở miệng khuyên bảo, hai người cũng không có ý rời đi.


Ôn Như Xuân giúp đỡ Nhị Hắc và Hứa Vân Noãn chẩn trị hoàn tất, quay đầu liền thấy được gia tôn hai người, không khỏi hừ một tiếng.



Hạ nhân trong phòng đều đã lui xuống, Ôn Như Xuân nói cũng không có quá nhiều cố kỵ: “Vệ quốc công, ba vị lão gia tử giao phó Vân Noãn cho ngươi, nhưng muốn để ngươi chiếu cố thật tốt, điểm này ngươi không có quên chứ?”


Mục Thiên Trù liền vội vàng gật đầu: “Chuyện lần này là sơ sẩy của ta, không để người bảo vệ tốt cho Vân Noãn, có lỗi với giao phó của ba vị lão gia tử.”


Hứa Vân Noãn nhìn thấy dáng dấp của Mục Thiên Trù, trong lòng rất au lòng: “Sư bá, ca ca cũng không phải cố ý, chẳng ai nghĩ tới người Thẩm gia lại lớn mật như thế.”


“Ta bất quá là nói hai câu, ngươi đã đau lòng?” Trong lúc nhất thời Ôn Như Xuân chỉ cảm thấy trong lòng chua chát, “Ca ca là thân nhân của ngươi, ta làm sư bá chính là người ngoại đi?”


“Ai nói, bất kể là ca ca, sư bá hay là Trần Tiêu, đều là thân nhân của ta.” Hứa Vân Noãn nháy nhãn thần ướt nhẹp, nét mặt mang theo tiếu ý gặp may quay đầu nhìn cái này, nhìn sang, chỉ để người nhìn tâm đều muốn mềm theo vài phần.


Ôn Như Xuân hơi ho khan một tiếng: “Chỉ ngươi biết làm nũng khoe mẽ, được rồi, nể mặt mũi của ngươi, cái khác nói ta cũng sẽ không nói, nếu sau này ngươi gặp lại nguy hiểm gì, ta thắp hương tế bái ba vị lão gia tử, thỉnh bọn họ đi ra tìm những người đó tâm sự mỏng.”


Hứa Vân Noãn nhịn không được cười ra tiếng, chạm đến vết thương ở ngực, lại có chút đau đớn khó nhịn, trong lúc nhất thời nhất khuôn mặt nhỏ nhắn đều mặt nhăn thành một đoàn.


Mục Trần Tiêu vội vã cầm tay của Hứa Vân Noãn: “Cô nãi nãi không có sao chứ?”


“Không có việc gì.” Hứa Vân Noãn liền vội vàng lắc đầu, ra hiệu hắn không cần quá lo lắng.


Mục Trần Tiêu thở phào nhẹ nhõm, sau đó liền cảm giác trên mu bàn tay hiện lên một tia hàn ý, hơi quay đầu, liền thấy Ôn Như Xuân và Mục Thiên Trù đều dùng một cổ ánh mắt lạnh như băng nhìn hắn nắm tay của Hứa Vân Noãn. . .



Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận