Quốc Sắc Kiều Phi


CHƯƠNG 304: KHÔNG THỂ TRÊU THÌ PHẢI NHẬN SỢ


Dịch giả: Luna Wong


Mục Trần Tiêu đang muốn làm như không thấy, tận lực quên đường nhìn băng lãnh của Ôn Như Xuân và Mục Thiên Trù, lại không nghĩ rằng ở một bên Nhị Hắc từ từ bò về phía trước một khoảng cách, trực tiếp đưa mõm để ở trên cánh tay của Hứa Vân Noãn, đảo mí mắt theo dõi hắn.


Hứa Vân Noãn vội vã rút tay về, nhẹ nhàng xoa xoa lỗ tai mềm hô hô của Nhị Hắc: “Nhị Hắc làm sao vậy? Là cảm thấy chỗ nào khó chịu?”


“Uông ô. . .” Nhị Hắc nhẹ nhàng ô yết hai tiếng, dựa vào bên cạnh Hứa Vân Noãn, an tĩnh nhắm hai mắt lại nghỉ ngơi.


Mục Trần Tiêu thu tay về, trong lòng có một cổ thất lạc và sợ hãi không nói ra được: Đã trải qua chuyện trong khu vực săn bắn, hiện tại hắn chỉ có chạm vào Hứa Vân Noãn, mới có một loại cảm giác trần ai lạc định thực tế, nói cách khác luôn cảm thấy người trước mắt một giây kế tiếp sẽ tiêu thất.


Tiếng ho khan đè nén của Mục Thiên Trù vang lên, Hứa Vân Noãn lập tức lo lắng ngẩng đầu nhìn sang: “Ca ca, bênh cũ của ngươi lại tái phát, hay là thỉnh sư bá giúp đỡ điều dưỡng một chút đi.”


Ánh mắt của Mục Thiên Trù hơi có chút thấp thỏm nhìn phía Ôn Như Xuân: “Không biết có thể làm phiền Ôn đại phu một chút hay không?”



“Thân là y giả, chẳng lẽ còn có thể làm như không thấy bệnh nhân hay sao? Ngươi là đang hoài nghi tấm lòng hành nghề y của ta?” Ôn Như Xuân quay Mục Thiên Trù như cũ không có sắc mặt tốt gì, bất quá động tác bắt mạch lại cực kỳ tỉ mỉ.


Hứa Vân Noãn ở một bên mím môi cười trộm, sư bá quả thực như tam gia gia nói vậy, mặt lãnh thiện tâm, ngoài miệng không buông tha người, nhưng trong lòng tràn đầy một mảnh hành y tế thế.


Trong phòng tạm thời an tĩnh lại, Ôn Như Xuân chẩn xong mạch, thần sắc hơi lộ ra có chút ngưng trọng: “Cũng may trước đó Vân Noãn giúp ngươi điều dưỡng qua thân thể, nói cách khác, bệnh cũ lần này tái phát có thể muốn mạng của ngươi. Ta lập tức hốt thuốc, dược liệu thiếu hụt để người đến Hồi Xuân đường lấy, dưỡng tốt thân thể trước, những chuyện khác chậm nói.”


“Đa tạ Ôn đại phu, Vân Noãn có thể trở về, bệnh của ta đây là khỏi hơn phân nửa rồi.”


“Sao ta không biết nha đầu không hiểu chuyện này còn có thể làm linh đan diệu dược gì? Không phải ta nói các ngươi, từng người một cũng không để cho người bớt lo! Vân Noãn cũng thôi, nàng còn nhỏ, dù cho nội phủ bị chấn động, điều dưỡng tốt vẫn có thể khôi phục. Hai người các ngươi thì sao, một người tuổi lớn như vậy, còn không biết tự chăm sóc bản thân, ngươi thật cho rằng vết thương cũ năm đó ở trên chiến trường đã chịu kia không tồn tại sao? Còn có Mục Trần Tiêu, vốn có hai chân ngươi tàn phế, thì để thân thể của ngươi tai hoạ ngầm cực lớn, lúc này đây lăn qua lăn lại ở chỗ chết, không biết tiêu hao bao lâu thời gian mới có thể nuôi trở về.”


Hôm nay trời đất bao la, y giả lớn nhất, giá già trẻ lớn bé đều bị Ôn Như Xuân mắng cho cẩu huyết lâm đầu, bất quá lại không dám phản bác chút nào, chỉ có thể im lặng nghe.


Thấy thái độ nhận sai của bọn họ coi như là hài lòng, thái độ của Ôn Như Xuân lúc này mới khá hơn một chút: “Những ngày kế tiếp, đều phải nghe đại phu là ta, chớ chê ta không có chuyện gì lại đi nhiều chuyện, ta đây cũng suy nghĩ cho các ngươi.”


Hứa Vân Noãn vội vã mở miệng, nàng tuổi còn nhỏ da mặt dày, không sợ mặt lạnh của Ôn Như Xuân chút nào: “Chúng ta nhất định đều nghe lời của sư bá.”


Bookwaves.com.vn


“Đây còn không sai biệt lắm.” Ôn Như Xuân ngồi vào cái ghế ở một bên, từ từ uống một hớp nước trà, mới vừa rồi nói nhiều, lúc này miệng khô lưỡi khô, “Còn chưa hỏi còn ngươi, lúc này đây gặp nạn trong núi, có biết người muốn hại ngươi đến tột cùng là ai không?”


Tiếu ý trên mặt Hứa Vân Noãn dần dần trở nên nhạt nhẽo: “Sư bá, người lần này hại ta sợ rằng thân phận không đơn giản, có Thẩm gia, có Chu gia, nói không chính xác còn có người ta không biết nhúng tay. . .”


“Thẩm gia và Chu gia!” Lãnh ý trên mặt Ôn Như Xuân càng thêm dày đặc, “Quả thực không quá khác phỏng đoán của ta, Thẩm Thanh hành sự đê tiện, Vu thị tâm tư ác độc, hai người bọn họ quả thực chính là rắn chuột một ổ, không có một người tốt! Ngươi định làm gì?”


“Lúc này ta nghe sư bá, trước điều dưỡng tốt thân.” Hứa Vân Noãn trả lời cực kỳ nhu thuận.


Ôn Như Xuân nhìn qua, dáng dấp rất bất hạnh: “Sao ta không tin ngươi sẽ nghe lời ta vậy?”


“Sư bá, tam gia gia thường thích khen ta nhu thuận nghe lời, nếu ngươi nói ta bướng bỉnh, hắn biết, nói không chính xác thực sự sẽ tìm đến ngươi tâm sự.”


“Để hắn tới, ta còn sợ hắn sao, nếu hắn dám tới, nhìn sư bá ngươi là ta làm sao thu thập hắn!” Ôn Như Xuân nhướng cao đuôi lông mày, “Ngươi đừng giả bộ ngớ ngẩn để lừa đảo ta, mau nói kế hoạch của ngươi, ta cũng không muốn chờ ngươi xảy ra chuyện, mới bị động tới giúp ngươi điều dưỡng.”


Thần sắc của Hứa Vân Noãn sinh ra phân chần chờ: “Sư bá, kỳ thực chuyện này, ngươi hoàn toàn không cần phải dính vào, dù sao quyền thế của Thẩm gia và Chu gia cũng không nhỏ.”



“Chê cười! Tốt xấu ta cũng xuất thân từ Dược Vương cốc, thực sự không được thì rời kinh thành làm y sinh chân trần, chẳng lẽ còn sợ tiểu nhân hèn hạ như Thẩm gia và Chu gia?” Ôn Như Xuân hừ một tiếng, “Nói mau đi, nếu có suy nghĩ gì không chu toàn, chúng ta cũng giúp đỡ ngươi xem xét một hai.”


Bookwaves.com.vn

“Một người kế ngắn, hai người kế dài, có sư bá nguyện ý hỗ trợ, sự tình nhất định sẽ làm ít công to.”


“Bớt nói chút lời dễ nghe, nhanh chóng thành thật khai báo.”


“Kỳ thực thời gian từ trong sơn cốc từ từ đi tới kinh thành, ta từng cẩn thận suy nghĩ, hôm nay tình cảnh Mục gia gian nan, tốt nhất vẫn chưa nên để người khác chú ý cho thỏa đáng, cho nên chúng ta không thể tự đi báo thù.”


“Không thể tự đích thân báo thù, vậy cũng chỉ có thể tá lực đả lực, hôm nay có thể nhằm vào Thẩm gia và Chu gia mà để hai nhà vô năng phản kháng chính là hoàng thất, ngươi muốn lợi dụng Đoan vương hay là muốn trực tiếp lợi dụng hoàng thượng?”


Ôn Như Xuân nói lên lời nói này thái độ thưa thớt, bình thường hình như mặc kệ Đoan vương hay hoàng thượng, đều hoàn toàn không được hắn để vào mắt.


“Tuy rằng Đoan vương điện hạ thân phận tôn quý, nhưng trong tay hắn cũng không có thực quyền, dù cho đánh Thẩm gia và Chu gia một cái tát cũng không đến nơi đến chốn, vẫn là hoàng thượng bên kia dùng tốt, dù cho chỉ là nhẹ nhàng đấm một quyền, cũng đủ để Thẩm gia và Chu gia thổ huyết tam thăng.”


“Nhưng hoàng thượng đều đã định án cho chuyện này rồi, còn muốn lăn qua lăn lại ra động tĩnh gì cũng không dễ dàng, ngươi nghĩ kỹ chưa?”


Hứa Vân Noãn nhẹ nhàng cười, trong ánh mắt hiện lên một tia quang mang chắc chắc: “Ở trên đường hồi kinh thành, ta nghe được một tin tức, nói là Giang Nam bên kia, lại có phản tặc tiền triều đang hoạt động.”



“Phản tặc tiền triều?” Ôn Như Xuân và Mục Thiên Trù nhìn nhau một mắt, mi tâm không khỏi hơi nhíu lại.


Mục Thiên Trù mở miệng nói rằng: “Vân Noãn, ngươi muốn kéo thân phận của những lưu phỉ kia, lên trên người của đám phản tặc?”


“Không sai.”


“Chuyện này cũng không dễ dàng, hơn nữa nếu một ngày điều khiển không tốt, rất dễ tự rước lấy họa, chớ đến cuối cùng thù không báo thành, ngược lại kéo bản thân vào trong.”


Hứa Vân Noãn lộ ra một tiếu ý kiên định: “Ca ca yên tâm đi, nếu không có mười phần nắm chặt, ta cũng sẽ không để cho mình dĩ thân phạm hiểm, dù sao vừa đã trải qua một lần sinh tử, ta yêu mạng hơn bất luận kẻ nào.”


“Nhưng ta thực sự nghĩ không ra, ngươi có cách gì để hoàng thượng tin tưởng lời của ngươi?”


Hứa Vân Noãn nhẹ nhàng ma sa áo ngủ bằng gấm một cái: “Ba vị gia gia yên tâm để cho ta tới kinh thành, cũng không phải không có chuẩn bị gì cả, nguyên bản ta nghĩ bây giờ không phải thời gian vận dụng những thứ này, nhưng lúc này nhìn Chu gia và Thẩm gia đạt đến vui vẻ cực kỳ, thậm chí còn muốn hại tính mạng của ta, sao còn có thể nhẫn được?”


Đại gia gia nói qua cái gì quân tử báo thù, mười năm chưa muộn, đó bất quá là trấn an lời bản thân thôi, không thể trêu là nhận sợ, báo thù thì sớm làm, miễn cho trong lòng thời khắc tưởng nhớ, ảnh hưởng tâm tình hưởng thụ cuộc sống của bản thân.


(Luna: Đồng quan điểm)



Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận