Quốc Sắc Kiều Phi


CHƯƠNG 305: CÓ NGƯỜI SẮP XUI XẺO


Dịch giả: Luna Wong – hôm nay cả người nhẹ nhõm, tặng mỗi bộ truyện đang up một chương. Tên chương của bộ này cũng khiến tôi vui nữa vì biết kể quả của người ác sẽ không tốt, nhân quả mà 😀


Nghe được Hứa Vân Noãn nói, Ôn Như Xuân và Mục Thiên Trù đều có chút kinh ngạc: “Ba vị lão gia tử để lại cho ngươi những thứ đồ khác?”


“Không sai, ” Hứa Vân Noãn gật đầu, “Trong tay ta có một tấm lệnh bài của hoàng thất tiền triều.”


“Lệnh bài của hoàng thất tiền triều?” Mục Thiên Trù kinh hãi, “Là lệnh bài gì?”


“Đại gia gia đã từng nói với ta, sau khi tiền triều bị tiêu diệt, kỳ thực còn là có không ít hoàng tộc lưu lạc ở bên ngoài, thậm chí có những người vẫn tà tâm không chết, khôi phục hồi triều đình, trong đó lấy Sở thái tử khi xưa dẫn đầu, ở Giang Nam bên kia có nặng lực ảnh hưởng cực kỳ sâu.”


“Lời này ngược lại không sai, tiền triều bị diệt chủ yếu nhất là đế vương ngu ngốc, nhưng mà Sở thái tử lúc còn trẻ tài hoa tuyệt thế, đã từng là ở trên triều đình thanh đàm với Giang Nam đại nho, lấy tài học của mình, để mười mấy đại nho Giang Nam kính phục không ngớt, sau này tiền triều bị diệt, Sở thái tử tiêu thất chẳng biết tung tích, có tin đồn nói hắn vẫn núp ở Giang Nam, bên người cũng không thiếu người trung thực ủng hộ, thỉnh thoảng muốn gây ra một ít động tĩnh.”


(Luna: Vậy đây khác nào là cậu bả đâu)


“Trước đây Kinh Châu chi biến, triều đình chẩn tai bất lợi, không phải còn có người nói đây là đế vương bất nhân, diệt tiền triều lưu lại báo ứng sao? Hôm nay chúng ta cũng kéo cây cờ lớn này, để Thẩm gia và Chu gia nếm thử lợi hại của thịnh nộ của đế vương.”


“Có tấm lệnh bài này ở, Vân Noãn muốn để hoàng thượng tin tưởng những lưu phỉ kia chính là phản tặc Sở thái tử tiền triều phái tới?”



“Không sai, hoàng thượng nói ta và Bảo nhi sở dĩ sẽ bị tặc tử làm hại, là bởi vì Vương gia tiểu thư tâm tồn ác niệm bị người lợi dụng, nguyên nhân gây ra là bởi vì ta và Vương gia tiểu thư nổi lên xung đột, nói tới nói lui vẫn còn có chút vị đạo trừng phạt đúng tội, nhưng nếu nói ta và Bảo nhi có cửa ải khó này, trên thực tế là cản tai cho hoàng gia thì sao?” Trong ánh mắt Hứa Vân Noãn chớp động quang mang lạnh lùng.


“Cản tai cho hoàng gia?”


“Không sai. . .” Hứa Vân Noãn vung lên một tia tiếu ý, cẩn thận nói ra kế hoạch của chính mình.


Sau khi Ôn Như Xuân và Mục Thiên Trù nghe xong, không khỏi lâm vào một mảnh trầm mặc.


Nhãn thần của Hứa Vân Noãn sáng trông suốt nhìn bọn họ: “Ca ca và sư bá cảm thấy thế nào?”


“Biện pháp của ngươi không tệ, nếu như vậy thì hay rồi, bằng vào tính tình nghi kỵ đa nghi của hoàng thượng hôm nay, nhất định là sẽ tin. Ngươi còn nhỏ lại tự định giá chu toàn như vậy.”


“Nếu chỉ dựa vào bản thân ta nghĩ, nhất định nghĩ không ra điều này, đây không phải là có giáo dục của ba vị gia gia trước đó sao?” Hứa Vân Noãn yên lặng đổ chuyện này lên trên người của ba vị lão gia tử, phản chính các gia gia cũng sẽ không ngại.


Nghe được nàng nói như vậy, Ôn Như Xuân và Mục Thiên Trù nhất thời bình thường trở lại: Đã nói rồi, biện pháp như vậy nhìn thế nào đều không giống như là một cô nương nhỏ tuổi như Vân Noãn có thể nghĩ ra được, nếu là chủ ý của ba vị lão gia tử ra, vậy ở trong tình lý.


Nhất là Hứa Mặc lão gia tử, người khác là đi một bước xem ba bước, hắn là người có thể thấy ngoài trăm dặm.


Ôn Như Xuân mở miệng hỏi: “Nếu đều đã nghĩ xong đối sách, vậy chuẩn bị lúc nào vào cung?”



Hứa Vân Noãn lộ ra một dáng tươi cười thảo hảo: “Tự nhiên là cành nhanh càng tốt, nhưng lại phải làm phiền sư bá giúp ta khai chút thuốc.”


Trong lòng Ôn Như Xuân có một cổ dự cảm xấu: “Khai thuốc gì?”


Bookwaves.com.vn

“Bộ dáng của ta lúc này vẫn quá tinh thần, sư bá giúp ta khai chút thuốc để người có vẻ càng thêm suy yếu, chật vật, tốt nhất là sau khi dùng sẽ khí tức mong manh.”


“Ngươi. . .” Ôn Như Xuân tức giận đến run râu mép trừng mắt, “Ta đã biết ngươi sẽ làm bậy mà, trạng huống thân thể của ngươi bây giờ đã cực kỳ nguy hiểm, còn lăn qua lăn lại nữa, ta sợ ngươi đến khẩu khí này mà đều lăn tới mất luôn.”


“Sư bá, y thuật của ngươi quá tốt, ta uống xong hai chén, hôm nay đã có chút sinh long hoạt hổ, chỗ nào có vị đạo thê thảm chứ, nếu muốn mệt nhọc tự nhiên là càng thảm càng tốt, biểu hiện của ta càng thảm, trong lòng hoàng thượng thương hại ta sẽ càng nặng, như vậy mới càng dễ thành công.”


Ôn Như Xuân đứng dậy, đi tới lui hai vòng trong phòng, cuối cùng vẫn thua trận: “Mau đi, mau quay về, những thuốc này đa đa thiểu thiểu đều cũng có chút tổn thương đối với thân thể, cũng đừng để sư bá tự đập chiêu bài của mình.”


“Sư bá yên tâm, ta còn chưa sống đủ, vô luận như thế nào đều không nỡ để cho mình gặp chuyện không may.”


“Được rồi, thực sự không có cách nào với ngươi.”


Hứa Vân Noãn bên này quyết định chủ ý, Thẩm gia bên kia lại mới vừa thu được tin tức.

Mấy ngày nay, cuộc sống của Vu thị một chút cũng không dễ dàng.



Sau khi trở lại trong phủ, không biết vì sao Thẩm Thanh một mực phát giận, cấm túc nàng ở trong viện tử của mình không nói, còn muốn chuyển giao quyền lợi quản gia cho Trần di nương.


Cũng may trong ngày thường nàng ở hậu viện có chút uy nghiêm, dù cho Trần di nương được quyền lợi quản gia, cũng không dám tùy ý làm bậy, đụng tới tất cả mọi chuyện lớn nhỏ, vẫn là phải đến đây thỉnh giáo đương gia chủ mẫu như nàng, điều này để trong lòng Vu thị thư thái rất nhiều.


Trần di nương đến đây thỉnh giáo nàng sự tình, Thẩm Thanh tất nhiên là biết, hắn đã biết lại không có ngăn cản, có thể thấy được tức giận phát tiết một trận xong cũng sẽ nguôi.


Vu thị lẳng lặng đợi Thẩm Thanh nguôi giận, phản chính hiện tại Hứa Vân Noãn đã chết, khối tâm bệnh ảnh hưởng nàng kia đã triệt để diệt trừ, sau này nàng làm việc cũng sẽ không có chuyện không có kết cấu giống như trước nữa, lòng của Thẩm Thanh cũng có thể từ từ vãn hồi.


Bookwaves.com.vn

Hôm nay Vu gia từ từ phát triển, phàm là Thẩm Thanh có chút lý trí, cũng sẽ không bỏ qua trợ lực lớn như Vu gia, như vậy địa vị của nàng cũng liền trở nên vững vàng.


Vu thị vừa ngủ trưa thực dậy, liền đụng phải Trần di nương đến đây thỉnh giáo chuyện chọn mua trong phủ, Vu thị uống một hớp nước trà, phát giác trà này dĩ nhiên không phải trà mới năm nay, lửa giận trong lòng nhất thời dâng lên.


“Gọi Trần di nương tiến đến cho ta!”


“Vâng.” Thị nữ vội vã lên tiếng trả lời.


Trần di nương vừa vào cửa liền quỳ xuống đất hành lễ, tư thái cực kỳ kính cẩn nghe theo: “Tiện thiếp gặp qua phu nhân.”


Nét mặt của Vu thị lạnh lẽo, mạnh đập trà trản cầm trong tay vào trên đùi Trần di nương.


Nước trà nóng hổi, Trần di nương nhất thời đau run một cái, nhưng lại quỳ gối tại chỗ không dám nhúc nhích: “Tiện thiếp đã làm sai điều gì, chọc cho phu nhân tức giận như vậy, còn thỉnh phu nhân công khai.”



“Ta phát giác lòng của ngươi thật lớn, lúc này mới quản gia không bao lâu, đã dám cắt giảm đồ bên này của ta?”


“Đồ của phu nhân bên này, một khi cung ứng đều là tốt nhất trong phủ, dù cho tiện thiếp có gan lớn như trời, cũng không dám đưa tay đưa đến viện của phu nhân, còn thỉnh phu nhân minh giám.”


“Không dám? Ta thấy ngươi là bị quyền lực trong tay làm tim cũng mập rồi, ngươi còn có cái gì không dám? Ta muốn hỏi ngươi, nước trà này xảy ra chuyện gì?”


“Nước trà?” Trần di nương ngẩng đầu lên dáng dấp nghi hoặc không hiểu.


Lửa giận trong lòng Vu thị càng thêm thịnh vượng: “Nước trà này rõ ràng là trà cũ năm ngoái, ngươi cũng dám dùng trà cũ để lừa ta?”


“Không phải như thế, phu nhân nghe tiện thiếp giải thích. . .”


“Người đến, nấu một bình trà nóng, để Trần di nương uống thử nhân lúc còn nóng, nhìn xem có thể phân rõ trà mới và trà cũ hay không!”


“Vâng.”


Không bao lâu, liền có thị nữ bưng bình trà nóng hổi tiến đến.


Trần di nương nhìn bình trà không ngừng rung động trên dưới, rõ ràng nước này là vừa sôi, nóng hổi, nhất thời sợ đến hồn bất phụ thể: “Phu nhân tha mạng. . .”


Đây nếu nhân lúc còn nóng mà uốn, đâu còn mạng nữa?



Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận