Quốc Sắc Kiều Phi


CHƯƠNG 306: LÚC NÀO CÓ THỂ ĐỘNG NÃO?


Dịch giả: Luna Wong


Vu thị mặc kệ sắc mặt khó coi của Trần di nương, đường nhìn lạnh như băng đảo qua trên khuôn mặt như hoa như ngọc của nàng, nhất là nhìn rất lâu trên mi mắt trên mặt của nàng:


“Ta chẳng qua là tốt bụng muốn mời Trần di nương uống chút trà, sao lại liên lụy đến tha mạng hay không tha mạng chứ? Lẽ nào Trần di nương cũng biết, trà chỗ ta thật sự không vào miệng?”


Sắc mặt của Trần di nương càng phát xấu xí: “Trà của chỗ phu nhân tự nhiên là tốt nhất, chỉ là tiện thiếp thân phân hèn mọn, thật sự lên không được mặt bàn, làm sao có tư cách uống trà phu nhân thỉnh?”


“Ta nói ngươi có thể uống, tự nhiên là có thể uống, sao còn khách khí thế?”


“Nếu phu nhân cảm thấy lá trà trong viện không tốt, tiện thiếp lập tức để người thay đổi, còn thỉnh phu nhân bỏ qua cho tiện thiếp lần này.”


Vu thị nhẹ nhàng cười một tiếng, quay đầu nhìn về phía đám thị nữ bên người: “Đều đứng đó làm gì? Trà đều đã bưng lên rồi, còn không thỉnh Trần di nương uống vài hớp xem thử vị đạo?”


“Vâng.”


“Phu nhân. . .” Trần di nương lệ rơi đầy mặt, trong thanh âm xen lẫn ủy khuất không nói ra được.



“Khóc sướt mướt như thế giống cái gì, chẳng lẽ ngươi tay cầm quyền quản gia, trong ngày thường cũng phân phó hạ nhân như vậy sao? Đứng cũng không vững còn giống cái gì nữa!”


Đúng lúc này, Lâm Hoa bước nhanh đi đến, sắc mặt hết sức tái nhợt, trong ánh mắt mang theo sợ hãi không che giấu được.


Nhìn thấy bộ dáng như vậy của nàng, Vu thị theo bản năng nhíu nhíu mày: “Hoảng hoảng trương trương cái gì?”


Lâm Hoa lại bất chấp bản thân mình thất lễ, bước nhanh đi tới bên người Vu thị, thấp giọng nói rằng: “Phu nhân, Hứa Vân Noãn đã trở về!”


“Ngươi nói cái gì?” Vu thị không dám tin trợn to hai mắt, một cổ tử tức giận từ đáy lòng mọc lên, đồng thời còn có cảm giác lạnh để người không dễ phát giác, “Điều này sao có thể?”


Từ trên vách núi cao như vậy té xuống, cho dù là thiết đả, sợ rằng đều có thể ngã thành hai khúc, làm sao có thể còn mạng sống?


Bookwaves.com.vn

“Nô tỳ nguyên vốn cũng không tin tưởng, nhưng có người đã từng nhìn thấy nàng vào thành đi Đào gia, sau đó lại được vội vội vàng vàng mang trở về Mục phủ, vững tin là Hứa Vân Noãn không có gì.”


Vu thị chợt siết chặt quyền tâm, ngón tay như cũ khắc chế không nổi run lập cập: “Làm sao có thể chứ? Không phải nói mắt thấy nàng từ trên vách núi nhảy xuống sao? Dưới vách núi không phải cũng phát hiện xiêm y mang theo máu của nàng sao? Sao lại còn sống được? Chẳng lẽ Hứa Vân Noãn kia là một yêu nghiệt?”


Nhãn thần của Trần di nương không ngừng lóe ra, bỗng nhiên mở miệng nói rằng: “Người bình thường nếu từ trên vách núi té xuống, tất nhiên sẽ ngã chết, nhưng nói không chính xác vị Hứa cô nương kia có thần tiên phù hộ, nên phúc khí thâm hậu.”



Vốn lòng của Vu thị tràn đầy kinh khủng, lúc này đang nổi nóng, nghe được lời nói này của Trần di nương, nhất thời cũng không nhịn được nữa, đứng dậy đạp Trần di nương một cước.


Trong ngày thường nàng cũng dùng qua không ít thủ đoạn trừng phạt đám người Trần di nương, tất cả đều là chút để người bị thương, ăn khổ, lại bắt không được chứng cứ, tìm không ra lý do, hôm nay trực tiếp tiến lên dùng chân đá, thật sự là tức giận đến cực điểm, trong khoảng thời gian ngắn rối loạn một tấc vuông.


Trần di nương vốn có doanh doanh nhược nhược quỳ trên mặt đất, bị Vu thị đạp một cước xong, thẳng tắp ngã xuống hai bên trái phải, vừa ngã một cái, lại đụng ngã ở thị nữ cầm bình đứng ở một bên, thị nữ đứng không vững, nước trong bình vẫy ra một ít, vừa lúc tưới lên trên cánh tay của Trần di nương: “A. . .”


Tiếng của Trần di nương kêu thảm thiết thê lương vang lên, đau đến sắc mặt của trắng bệch, mồ hôi lạnh không ngừng.


Thẩm Thanh vừa đi vào viện tử, liền nghe thế một tiếng đau kêu, cước bộ không khỏi nhanh hơn.


“Lại đang nháo cái gì?”


Vu thị chợt quay đầu lại, ánh mắt lạnh như băng rơi vào trên người của Trần di nương: Tiện tỳ này cũng dám tính toán nàng!


Thấy rõ tình huống trong phòng, khí tức của Thẩm Thanh nguyên vốn lạnh như băng, nhất thời càng âm trầm, hắn mắt lạnh đánh giá Vu thị, trong ánh mắt không che giấu lửa giận: “Xem ra để ngươi ở trong viện tử cấm túc còn chưa đủ, ngươi cứ muốn làm mất luôn chút tình cảm sau cùng kia, để ta tự mình viết thư cho Vu gia mới chịu ngưng sao?”


Thẩm Thanh coi trong mặt mũi, Vu thị là chính thê của hắn, phu thê nhất thể, nên trước đây mặc kệ hắn làm sao tức giận, đều thủy chung bận tâm Vu thị, chưa bao giờ ở trước mặt người ngoài để nàng khó xử, đây cũng là nguyên nhân vì sao, bất kể là Thẩm Cửu Mạch hay là Thẩm Vân Sơ, đều cảm thấy cha và mẫu thân của mình thập phần ân ái.



Mà hôm nay, Thẩm Thanh vẫn khắc chế lại không nhịn được, ngày hôm nay nổi giận với Vu thị.


Vu thị được đãi ngộ thiên ái đã quen, lúc này càng cảm thấy nét mặt không ánh sáng: “Lão gia nổi giận đùng đùng làm cái gì?”


“Ta muốn hỏi ngươi, trong ngày thường ngươi dằn vặt những di nương này, ta vẫn mở một con mắt nhắm một con mắt, chỉ là hy vọng ngươi có chừng mực, nhưng hôm nay ngươi đang làm cái gì?”


Bookwaves.com.vn

“Ta muốn mời Trần di nương uống một ngụm trà, nhưng Trần di nương lại tự không đứng vững, trực tiếp ngã vào bình trà, đây làm sao trách ta được?”


“Đừng cho là ta không biết ngươi diễn kịch gì! Thẩm gia chúng ta là đại hộ nhân gia, không được phép làm những thủ đoạn dơ bẩn tiện nhân, ngươi có tâm tư gì, có cơn tức gì đều thu lại cho ta! Ở đây không phải hậu viện của Vu gia, không phải nơi để ngươi tùy ý làm bậy!”


“Bất quá chỉ là một di nương nho nhỏ, lão gia còn coi là thật?”


Thẩm Thanh tiến lên, cúi đầu đỡ Trần di nương lên: “Ngươi thế nào?”


“Tiện thiếp không có việc gì.” Lúc nói chuyện, cả người Trần di nương lại không ngừng run lập cập, hiển nhiên là đau tới cực điểm.


“Trước hết để cho thị nữ đỡ ngươi trở về, ta lập tức để người thỉnh đại phu cho ngươi, tịnh dưỡng, sau này chuyện to nhỏ trong phủ ngươi xem rồi làm chủ là được, thật sự xem không hiểu, trực tiếp để người tới hỏi ta, không cần chuyện gì cũng phải chạy tới cái viện này.”


“. . . Lão gia?”


Thần sắc của Trần di nương càng sợ hãi.



“Làm theo sự phân phó của ta, đi xuống xem thương trước trước.”


“Vâng.”


Trần di nương được thị nữ đỡ lui xuống, những hạ nhân khác cũng không dám ở lâu.


Vu thị sắp giận điên lên, nàng vốn tưởng rằng Thẩm Thanh đoạt quyền chỉ là làm dáng một chút, nhưng không nghĩ tới hôm nay lại làm thật: “Lão gia, ngươi đến tột cùng muốn ồn ào tới khi nào mới bằng lòng bỏ qua?”


“Lời này ta phải hỏi ngươi mới đúng!”


“Lão gia vốn đã không còn tức giận nữa, hôm nay lại lần nữa nổi giận lên, chẳng lẽ là nhận được tin tức gì?”


Sắc mặt của Thẩm Thanh âm trầm: “Ngươi không phải cũng nhận được tin tức sao? Hứa Vân Noãn và Đào Bảo Nhi đều trở về, hai người lông tóc không tổn hao gì.”


“Ta đã nói rồi, lão gia là nghĩ tới gương mặt đó của Hứa Vân Noãn, lại nhớ tới Sở Ngưng chứ gì? Hứa Vân Noãn còn sống, tâm tư của lão gia cũng hoạt phiếm theo?”


“Vu Cẩn, chừng nào ngươi mới có thể thu hồi tâm tư so tài với Sở Ngưng, chân chính động não suy nghĩ một chút?”


“Ta nên suy nghĩ gì?” Vu thị lãnh trào.


“Lúc Hứa Vân Noãn và Đào Bảo Nhi gặp chuyện không may, Mục gia và Đào gia bi thống ra sao, chỉ bất quá là người đã chết, hoàng thượng đã định cho cọc án tử đó rồi, sự tình cũng sẽ không thể không kết thúc, nhưng hôm nay hai người bọn họ đều còn sống! Ngươi cảm thấy, Mục gia và Đào gia sẽ không truy cứu như trước nữa hay sao?”



Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận