CHƯƠNG 307: LẦN CUỐI CÙNG
Dịch giả: Luna Wong
Con ngươi của Vu thị chợt co rụt lại, nghĩ tới trước Hứa Vân Noãn ngáng chân nàng, trong lòng mọc lên một tia hàn ý không thể tự kiềm chế: “Sự tình không phải xóa sạch rồi sao? Dù là Đào gia và Mục gia muốn truy cứu, còn có thể nháo ra loạn gì?”
“Ngươi cũng đừng quên, có một chứng nhân còn sống.” Thẩm Thanh lạnh giọng nhắc nhở.
“Lão gia nói là Ngọc Xuân?”
“Không sai, nàng biết ngọn nguồn của sự tình! Trước đây sự tình kết thúc, ta đã nói với ngươi, không thể để Ngọc Xuân trở lại bên người Hàn phu nhân, nhưng ngươi lại cứ không nghe, thậm chí còn cho Ngọc Xuân chiêu, để cho nàng nghĩ biện pháp khống chế Hàn phu nhân, hôm nay tốt rồi, một nhược điểm lớn như vậy rơi vào trong tay của người khác, đây không phải là chủ động rửa sạch cái cổ, đưa đến dưới đao người ta sao?”
Trong lòng Vu thị nhịn không được trận trận co rút nhanh, sau một lát lại kiên định lắc đầu: “Người khác có thể phản bội ta, duy chỉ có Ngọc Xuân sẽ không, nàng để ý nhất đó là nương nàng, nếu nàng dám phản bội, nương nàng tuyệt đối không sống nổi.”
“Người chỉ cần còn sống, chính là một tai hoạ ngầm, chỉ có người chết thì miệng mới ngậm vĩnh viễn.”
“Ta biết, nhưng trước mắt Đào Bảo Nhi và Hứa Vân Noãn đã trở về, Hàn phu nhân sẽ biết Ngọc Xuân có vấn đề, như thế, còn muốn giết nàng diệt khẩu đã không dễ.”
Thần sắc của Thẩm Thanh thanh lãnh đến cực điểm: “Tự ngươi suy nghĩ cẩn thận là được rồi, vạn nhất nếu sự tình bị phanh phui, như vậy nên gánh tội thế nào, ngươi nên nghĩ rõ ràng.”
Vu thị mạnh ngẩng đầu lên, nhãn thần lợi hại giống như cương đao: “Lời này của lão gia là có ý gì? Chẳng lẽ ngươi không dự định quản ta?”
“Ta muốn quản ngươi, cũng có năng lực bảo vệ ngươi! Ngươi thật cho rằng Thẩm gia ta không gì làm không được?”
“Lão gia cần phải biết, con người của ta hễ chấn kinh hách, là sẽ thích chịu không nỗi khống chế nói một số chuyện lúc trước ra ngoài, nếu ta có nói cái gì sai, nói nhiều, hiển lộ ra trước mặt hoàng thượng, lão gia cũng đừng trách ta không để ý tình cảm phu thê nhiều năm!”
Trong lòng Vu thị run, trong ánh mắt mang theo một cổ tàn nhẫn, nếu Thẩm Thanh không phải niệm tình xưa nghĩa cũ, vậy cũng chớ quái nàng lòng dạ ác độc.
Thẩm Thanh biến sắc, một đôi mắt trong tràn đầy lanh lợi: “Ngươi đây là đang uy hiếp ta?”
“Ta không dám uy hiếp lão gia, ta chỉ là đang trần thuật sự thực. Lão gia nên rõ, một khắc ngươi quyết định cùng ta trở thành phu thê kia trở đi, hai người chúng ta chính là một thể, cũng khó mà phân cách nữa, hôm nay lão gia không để ý thể diện của mình tự đoạn một tay, vậy sẽ phải thừa thụ nỗi đau của cụt tay.”
Thẩm Thanh chặt chẽ cắn chặt hàm răng, trên trán mơ hồ có gân xanh hiện lên: “Ngươi cứ muốn nháo đến loại tình trạng này?”
“Ta và lão gia phu thê nhiều năm như vậy, dù cho không có công lao, cũng có khổ lao, lúc lão gia bỏ qua ta đều không có chần chờ chút nào, lẽ nào ta còn muốn khổ khổ chịu đựng một mình sao?”
Bookwaves.com.vn
Nhãn thần của Vu thị chuyên chú nhìn Thẩm Thanh, phu thê nhiều năm như vậy, nàng sớm đã thành biết lấy dạng tư thái gì dễ dàng để Thẩm Thanh thay đổi chủ ý: “Lão gia, ngoại trừ mấy chuyện liên quan đến Hứa Vân Noãn gần đây, những thời điểm khác ta có từng kéo chân sau của lão gia không? Trong phủ ra ra vào vào nhiều di nương như vậy, ta có nói qua một câu oán giận không? Còn có Vân Sơ và Cửu Mạch, nếu ta xảy ra chuyện, trên người hai người bọn họ sẽ dính chỗ bẩn khó có thể cọ rửa. Lão gia dù là không để ý ta, chẳng lẽ còn không để ý niệm tình một đôi nhi nữ của ngươi sao?”
Tình tự trong ánh mắt Thẩm Thanh không ngừng biến hóa, sau cùng trở nên một mảnh thâm trầm như biển: “Ngươi nhớ kỹ, đây là một lần cuối cùng! Là một lần cuối cùng, ta giúp ngươi thu thập sạch sẽ mấy thứ này! Nếu như sau này ngươi còn dám tùy ý làm bậy, vậy cũng chớ trách ta hạ thủ vô tình.”
Vu thị nặng nề thở phào nhẹ nhõm, mồ hôi lạnh sau lưng đã làm nội sam ướt đẫm, nàng nhẹ nhàng giương khóe môi lên, trong mắt lóe lên một tia quang mang đắc ý: “Đa tạ lão gia.”
Thẩm Thanh nhạy cảm đã nhận ra thần sắc của nàng, trong ánh mắt chán ghét càng dày đặc: “Ngươi nhớ kỹ, lần này nể mặt mũi của hai hài tử, nếu có lần sau, trong phủ ốm chết một hai người cực kỳ bình thường. Người chết, còn có năng lực đi ra bên ngoài hồ ngôn loạn ngữ sao?”
Thẩm Thanh nói xong, nặng nề ném ống tay áo, xoay người sải bước đi ra khỏi phòng.
Vu thị thật chặt siết nắm tay, một lát sau, hơi có chút thoát lực ngồi trên ghế.
Ở bên ngoài chờ Lâm Hoa vội vã chạy vào trong, thấy dáng dấp của Vu thị, cấp vội vàng quỳ xuống đất: “Phu nhân, người không có sao chứ?”
“Tạm thời còn chưa chết, ngươi lại đi ra tìm hiểu xem, nếu Hứa Vân Noãn bên kia có động tĩnh gì, lập hồi bẩm qua đây tức cho ta, mặt khác kêu Cửu Mạch đến, ta có lời muốn nói với hắn.”
Bookwaves.com.vn
“Đại công tử. . .” Lâm Hoa mang ngẩng đầu, muốn nói lại thôi.
Trong lòng Vu thị lộp bộp một tiếng, một cổ dự cảm không tốt leo lên trong lòng: “Cửu Mạch đâu, ta nhớ kỹ hắn hôm nay hắn không có đi làm?”
“Vâng, đại công tử vốn là ở trong phủ, nhưng hắn nghe tin tức Hứa cô nương trở về, trực tiếp chạy ra phủ tồi.”
Vu thị mạnh đưa tay quét trà trản xuống đất, trong sát na mảnh sứ vẩy ra!
“Tiện nhân! Ta liền biết, Hứa Vân Noãn chính là một tiện nhân triệt đầu triệt đuôi! Nàng sống, sẽ không có ngày lành của ta! Các ngươi còn ở nơi này quỳ làm cái gì, còn không mau ra ngoài tìm người, cứ nói ta bệnh nghiêm trọng, muốn lập tức nhìn thấy đại công tử, mặc kệ dùng dạng thủ đoạn gì, bắt hắn mang về trong phủ cho ta!”
“Vâng, chúng nô tỳ đi ngay.”
Bọn hạ nhân chạy ngã nghiên rời khỏi phòng, Vu thị như cũ cảm thấy chưa hết giận, đập đồ sứ trong phòng vỡ đầy đất.
Hứa Vân Noãn!
Vì sao ngươi phải nhiều lần đối nghịch với ta? Vì sao ngươi phải xuất hiện ở trong kinh thành? Vì sao ngươi phải tương tự tiện nhân Sở Ngưng kia như vậy?
Vu thị cảm giác mình sắp bị ép điên, hình như Hứa Vân Noãn là đánh không chết vậy, vận dụng chiến trận lớn như vậy, thậm chí đều bị Chu gia phát hiện mánh khóe, nhưng cuối cùng vẫn là để cho nàng còn sống!
Vậy nàng lai lăn qua lăn lại thời gian dài như vậy tính là cái gì?
Cũng không lâu lắm, Lâm Hoa liền vội vội vàng vàng chạy về, Vu thị liên vội vàng ngẩng đầu đi hỏi: “Đại công tử trở về rồi?”
“Hồi bẩm phu nhân, đại công tử lúc này đang ở cửa cung chờ!”
“Ở cửa cung chờ cái gì?”
“Hứa Vân Noãn vào cung!”
Trong mắt Vu thị lóe lên một tia vẻ kinh dị, luôn cảm thấy chuyện phát triển đã không bị nàng khống chế: “Hứa Vân Noãn vào cung làm cái gì?”
“Nô tỳ cũng không rõ ràng lắm, chỉ là nghe người ta nói, sau khi Hứa Vân Noãn tiễn Đào gia tiểu thư về Đào gia liền mệt mỏi té xỉu, sau đó từ Đào gia trở lại Mục gia, vẫn hỗn loạn không có thanh tỉnh, sau một lát ở Mục gia nghỉ ngơi, chợt tỉnh lại, liền nháo muốn vào cung. . . Chuyện về sau tìm hiểu không tới.”
“Vào cung?” Vu thị âm thầm cọ xát tốn hơi thừa lời, “Chẳng lẽ Hứa Vân Noãn còn muốn vào cung cáo ngự trạng?”
“Đây. . . Cũng sẽ không đi, lẽ nào nàng còn không phân rõ phân lượng của mình? Hoàng thượng nhật lí vạn ky, làm sao sẽ quản việc nhỏ như vậy của nàng?”
Trong lòng Vu thị kinh dị không thôi, luôn cảm thấy sự tình không có đơn giản như vậy, nhưng Hứa Vân Noãn đã vào cung, nàng muốn tra xét, lại không có năng lực lớn đến nỗi đưa tay đưa tới ngự tiền: “Thời khắc nhìn chằm chằm, hễ có tin tức, lập tức báo qua đây!”
“Vâng.”