Quốc Sắc Kiều Phi


CHƯƠNG 310: NGHI TÂM CHỈ SẼ CÀNG NGÀY CÀNG LỚN


Dịch giả: Luna Wong


Mục Trần Tiêu làm sao có thể yên tâm, thân thể của cô nãi nãi còn suy yếu vậy, hôm nay lại dùng thuốc của Ôn đại phu mở kia, Ôn đại phu đã nói, những thuốc kia dùng xong sẽ có điều tổn hại với thân thể, còn nói bảo cô nãi nãi mau chóng ly cung, nhưng hôm nay hoàng thượng lại giữ người. . .


Mục Thiên Trù quay đầu lại nhìn đại điện cao vót một chút, trong lòng đồng dạng lo lắng không ngớt, nhưng nét mặt cũng không dễ biểu lộ: “Chúng ta về trước đi, hoàng thượng ra lệnh, vô luận như thế nào đều không có biện pháp cãi lời, chỉ có thể nghĩ biện pháp từ địa phương khác.”


“Được.”


Trong đại điện, hoàng đế đứng dậy, cầm lệnh bài trong tay, từ từ thả bộ trong đại điện.

“Tiền triều Sở thái tử. . .”


Lý Lâm nhịn không được lên tiếng: “Hoàng thượng, dư nghiệt tiền triều đã có rất nhiều thời gian không có động tĩnh, có phải là vị Hứa cô nương kia nghĩ sai hay khôn, chỉ là một tấm lệnh bài nói, nói không chính xác là có người chuyên môn nghe nhìn lẫn lộn?”


“Tấm lệnh bài này trẫm từng thấy tận mắt, tuyệt không nhận sai, nó là thật.”


“Tê, nếu nói như vậy, chẳng lẽ những lưu phỉ kia thật là dư nghiệt tiền triều? Nhưng cái này cũng nói không thông a, dư nghiệt tiền triều đi bắt hai tiểu cô nương làm cái gì?”


Hoàng đế chợt ném lệnh bài trong tay lên trên ngự án: “Đi tuyên Chu Hoài tiến cung.”



“Vâng.” Lý Lâm lĩnh mệnh liền đi ra phía ngoài.


“Chờ một chút!” Hoàng đế tựa hồ nghĩ tới điều gì, sắc mặt trong một sát na rất ngưng trọng, “Không cần tuyên Chu Hoài, gọi Đoan vương tiến đến, cứ nói trẫm có chuyện muốn phân phó.”


“Vâng.”


Trong Đoan vương phủ, Đoan vương vừa xem xong thư tín của Hứa Vân Noãn viết đưa tới, thần sắc đang tràn đầy kinh nghi bất định, liền nghe phía bên ngoài đến truyền lời, nói là hoàng thượng triệu kiến.


Đoan vương biến sắc, không dám có chút chần chờ nào, thay y sam liền thẳng đến hoàng cung.


“Nhi thần gặp qua phụ hoàng.”


Hoàng đế cẩn thận quan sát Đoan vương: “Ninh Từ, tính tình của ngươi từ trước trầm ổn công chính, trẫm cực kỳ tín nhiệm ngươi, hôm nay có một cọc án quan trọng, cần ngươi tận lực điều tra rõ.”


“Thỉnh phụ hoàng phân phó, nhi thần nhất định dốc hết toàn lực.”


“Không vội, trẫm có nói mấy câu muốn hỏi ngươi.”


“Ngươi và Mục Trần Tiêu có quan hệ thế nào?”


“Hồi bẩm phụ hoàng, nhi thần và Trần Tiêu cùng trải qua chiến trường, tình nghĩa của đôi bên khó có được, nhi thần vẫn luôn xem Mục Trần Tiêu là hảo huynh đệ của mình.”



“Vậy ngươi cảm thấy, trung tâm của Mục gia thế nào?”


Bookwaves.com.vn

“Phụ hoàng, cả nhà Mục gia trung liệt, bất kể là Vệ quốc hầu, hay là Mục Trần Tiêu, đều là hạng người trung thành và tận tâm với hoàng gia.”


Hoàng đế nhẹ nhàng rũ đôi mắt xuống, nhãn thần sương mù không rõ: “Hứa Vân Noãn đã trở về, ngươi biết rồi chứ?”


“Nhi thần biết, những ngày qua, nhi thần vẫn lo lắng Mục Trần Tiêu, liền thường xuyên theo bên cạnh hắn, miễn cho hắn lại không thương tiếc thân thể của chính mình. Hôm nay vốn là đi Đào gia dự tiệc, quan khán Ngọc Xuân được Đào đại nhân và Hàn phu nhân nhận làm nghĩa nữ, nhưng không nghĩ tới, Ngọc Xuân kia đúng là nội tâm xấu, rõ ràng là nàng hại Hứa cô nương và Đào tiểu thư, lại làm bộ như không có chuyện gì xảy ra, thậm chí còn muốn từ Hàn phu nhân bên này đòi hỏi tiện lợi, may là Hứa cô nương và Đào tiểu thư đúng lúc trở về, lúc này mới vạch trần chân diện mục của nàng.”


“Thị nữ Ngọc Xuân?”


“Vâng, thị nữ Ngọc Xuân kia trên mặt nổi là nữ tử nghèo khó được Hàn phu nhân cứu, nhưng trên thực tế lại có liên lụy với những lưu phỉ kia, lần này là nàng câu thông với đám lưu phỉ, để lưu phỉ có thể thần không biết quỷ không hay bắt đi Hứa cô nương và Đào tiểu thư.”


“Trẫm nhớ kỹ, trước ngươi còn có nghi ngờ rất lớn với án tử Hứa Vân Noãn và Đào Bảo Nhi bị bắt đi?”


“Vâng, nhi thần trước luôn cảm thấy, Vương gia tiểu thư Vương Tùng Tiếu, hẳn không có lá gan lớn như vậy, dù sao Vương gia bất quá là một ngũ phẩm quan viên, chức quan nhỏ như vậy, đâu có thể nuôi ra lá gan lớn như vậy? Bất quá đây cũng chỉ là suy đoán của nhi thần, cũng không có chứng cứ thiết thực, sau này bị Chu đại nhân bác bỏ một phen, cũng cảm thấy mình chỉ là suy đoán sáo rỗng.”


Thần sắc của hoàng đế càng thâm trầm khó phân biệt: “Trẫm nhớ kỹ đám lưu phỉ kia hình như đều tự sát bỏ mình, cũng không để lại người sống?”



“Vâng, nhi thần còn cảm thấy kỳ quái, cũng không biết một đám lưu phỉ từ đâu có cốt khí lớn như vậy, càng giống như là tử sĩ được người bồi dưỡng, sau khi bị bắt liền tự sát, không có chút chần chờ nào, thật làm người khác ngoài ý muốn.”


Hoàng đế nheo mắt lại, trong ánh mắt hiện lên một tia lãnh ý cực kỳ sâu thẳm, nếu thật lưu phỉ tầm thường, đụng với cấm vệ quân hoàng gia, chỉ có phần chạy trối chết, nhưng nếu những người đó đều là dư nghiệt tiền triều bồi dưỡng ra thì sao?


“Vậy ngươi có chú ý tới trên người của đám lưu phỉ, có không tiêu chí gì đặc biệt không?”


“Lúc đó nhi thần vội vàng coi chừng Mục Trần Tiêu, chỉ là phân phó nhân thủ phía dưới đi truy kích và tiêu diệt lưu phỉ, cho rằng những người đó không ra hồn, có thể dễ dàng bắt được người, nên cũng không tự mình lên, bất quá sau này nhi thần đi vào xem qua, trên người những người đó cũng không có tiêu chí đặc thù.”


“Hay là trên người bọn họ có, lại bị người âm thầm xóa sạch thì sao?”


Bookwaves.com.vn

“Đây không thể nào? Phụ hoàng, người là tra được vật gì vậy, làm sao lại hỏi thăm tới cái cọc án tử này?”


“Hứa Vân Noãn mới vừa rồi tiến cung, nói đến một sự tình với trẫm, trong lòng trẫm tồn chút nghi vấn.”


“Hứa cô nương? Một cô nương gia nho nhỏ như nàng sao biết được cái gì mà nói?”


“Ngươi cũng biết Hứa Vân Noãn ở hai năm trước đi qua Kinh Châu, còn đã từng tiến hiến phương thuốc trị liệu dịch bệnh?”


“Nhi thần biết chuyện này.” Đoan vương trả lời cực kỳ tự nhiên.


Nhãn thần của hoàng đế nhất ngưng: “Ngươi biết?”



“Không sai, không chỉ có ta biết, Thẩm công tử và Vu phu nhân của Thẩm gia cũng đều biết, người biết chuyện này hẳn là còn không ít đó.”


“Là Hứa Vân Noãn nói?”


“Đây cũng không phải, nói lên chuyện này, cũng là cơ duyên xảo hợp.” Đoan vương ngữ khí bình tĩnh, “Hai năm trước Kinh Châu bên kia phát sinh qua nhiễu loạn, phụ hoàng đã từng phái Thẩm Cửu Mạch đi vào Kinh Châu hiệp trợ phá án, sau khi không thể tưởng Thẩm Cửu Mạch đến Kinh Châu nhưng cũng dính dịch bệnh, là Hứa cô nương cứu hắn một mạng, kéo hắn từ trong quỷ môn quan ra ngoài. Sau này Hứa cô nương và gia gia của nàng cùng nhau ly khai Kinh Châu thành, cũng không có nhận lãnh công lao dâng phương thuốc, nhưng Thẩm Cửu Mạch vẫn đang tìm vị ân nhân cứu mạng này, thậm chí còn cất dấu phương thuốc nàng viết. Sau này, trong lúc vô ý gặp được chữ viết của Hứa cô nương rồi so sánh với bút tích trên phương thuốc, thế mới biết, Hứa cô nương nguyên lai chính là ân nhân cứu mạng của hắn.”


“Người Thẩm gia đều biết. . .”


“Vâng, bất quá Vu phu nhân tựa hồ có điều thành kiến với Hứa cô nương, huyên đến rất không vui, Thẩm Cửu Mạch ở chính giữa khó xử, ta ở bên cạnh nhìn, đều cảm thấy đau đầu.”


“Vu thị chính là sinh mẫu của Thẩm Cửu Mạch?”


“Không sai, hình như Vu phu nhân từ vừa mới bắt đầu đã không thích vị Hứa cô nương này, cũng không biết là xảy ra chuyện gì, có thể là có người trời sinh xung khắc đi.”


“Ngươi đi cẩn thận tra một chút, phòng vệ lúc đó trên khu vực săn bắn, có có lỗ thủng đặc biệt gì không?”


Đoan vương hơi có chút kinh ngạc ngẩng đầu lên: “Phụ hoàng, phòng vệ trên khu vực săn bắn không phải Chu đại nhân bố trí sao? Chu đại nhân làm việc từ trước cẩn thận tỉ mỉ, lần này mặc dù có cạm bẫy nhỏ, nhưng đại đa số sẽ không có sai. Bất quá, nói lên việc Kinh Châu, trước đây Thẩm Cửu Mạch hiệp trợ hình như chính là Chu đại nhân, Chu đại nhân lúc đó vẫn là tuần án đi, lập công lao không nhỏ đó.”


Nhãn thần của của hoàng đế hoàn toàn lạnh xuống: “Xem ra người liên lụy đến Kinh Châu thật đúng là không ít a. . .”


Kinh Châu, Chu Hoài, dư nghiệt tiền triều. . .


Trong này đến tột cùng là có bao nhiêu liên quan?



Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận