Quốc Sắc Kiều Phi


CHƯƠNG 311: HIỀN PHI NƯƠNG NƯƠNG LÀ MƯA ĐÚNG LÚC

Dịch giả: Luna Wong – hehe hình như ta đã sai, mạch truyện đến giờ vẫn rất gây cứng chưa có ngọt ngấy gì của đôi chính cả. Hy vọng cứ thế đi nhé tác giả

Hoàng thượng vốn là người tâm tư đa nghi, nhìn xem Mục gia bị đánh ép thành bộ dáng gì, liền từ đó có thể thấy được đốm.

Lúc này đây, điểm đáng ngờ của Hứa Vân Noãn ném tới đúng lúc, thành công đưa tới lòng nghi kỵ của đế vương.

Sau khi Hứa Vân Noãn tỉnh táo lại, chỉ cảm thấy cả người như là bị bánh xe lăn tới lăn lui nghiền ép qua mấy lần, động một đầu ngón tay đều đau không chịu nổi.

“Hứa cô nương tỉnh.”

Có cung nữ ở một bên hành lễ, không bao lâu, liền nghe được tiếng chu bội chập chờn, ngay sau đó một nữ tử duyên dáng sang trọng liền xuất hiện ở trước mặt.

Hiền phi nương nương?

Hứa Vân Noãn nhẹ nhàng nháy mắt một cái, vội vã muốn đứng dậy, nhưng khí lực toàn thân cũng không đủ, căn bản không thể động đậy.

“Ngươi bây giờ thân thể suy yếu, không cần đa lễ, vẫn là điều dưỡng tốt cho thân thể của mình quan trọng hơn.”

Hiền phi ngồi xuống bên giường, giơ tay lên nhẹ nhàng giúp Hứa Vân Noãn đắp lại cái chăn lên người: “Tỉnh lại là tốt rồi, ngươi cũng đều ngủ sắp bốn canh giờ, nếu cứ chưa tỉnh lại, bổn cung sẽ làm phiền thái y lần nữa.”

Hiền phi tiếu ý nhu hòa, trên mặt mày minh diễm là một mảnh giấu diếm lo lắng.

Có cung nữ bưng chén thuốc tiến đến: “Nương nương, thuốc đã nấu xong, lúc nấu nô tỳ tự mình ở bên cạnh nhìn chằm chằm.”

Hiền phi gật đầu, đích thân nhận lấy chén thuốc đặt ở phía dưới mũi ngửi ngửi, không khỏi cảm khái một tiếng: “Thuốc này ngửi thực tại khổ sáp không chịu nổi, bất quá thuốc đắng dã tật, Hứa cô nương cần phải ngoan ngoãn uống thuốc.”

Cung nữ tiến lên, đỡ Hứa Vân Noãn ngồi dậy một chút, phương để nàng uống thuốc.

Hứa Vân Noãn liếm liếm môi khô khốc, thử vài lần mới thành công phát ra âm thanh: “Đa tạ hiền phi nương nương. . .”

Nghe được thanh âm khàn khàn của Hứa Vân Noãn, trong ánh mắt hiền phi không khỏi xẹt qua một tia đau lòng: “Trước thấy ngươi thanh âm uyển chuyển, giống như chim hoàng oanh, nghe vào hết sức nhẹ nhàng dễ nghe, hôm nay gặp lại, thật làm người khác đau lòng.”

“Không có gì đáng ngại, dưỡng thêm mấy ngày chắc sẽ không sao nữa.”

Hiền phi nghĩ tới trước các thái y đã nói, tâm tư không khỏi hơi có chút trầm trọng, nét mặt vẫn như cũ mang theo tiếu ý: “Vậy ngươi cần phải tu dưỡng, không cần suy nghĩ nhiều, hoàng thượng thấy ngươi bệnh nghiêm trọng, nên phá lệ khai ân, để thái y trong cung giúp ngươi trị liệu, bổn cung đi cầu kiến, lưu ngươi tại thiền điện Hạo Nguyệt hiên. Hạo Nguyệt hiên là nơi ta sống một mình, ở đây không có những người không có nhiệm vụ quấy rầy, ngươi cứ yên tâm ở.”

Một bên cung nữ mở miệng nói rằng: “Nguyên bản hoàng thượng là muốn tùy ý tìm một cung điện an trí cô nương, là trong lòng hiền phi nương nương vẫn tưởng nhớ lần trước cùng cô nương gặp mặt một lần, lúc này mới đi cầu hoàng thượng, để cô nương tạm thời an trí ở trong Hạo Nguyệt hiên.”

Hứa Vân Noãn nao nao, lập tức nét mặt mang theo vẻ cảm kích: “Đa tạ tạ ơn phi nương nương ưu ái.”

Hiền phi phất tay để cung nữ lui xuống: “Ngươi chỉ để ý điều dưỡng thân thể, những chuyện khác cũng không cần nghĩ nhiều.”

“Hiền phi nương nương, không biết ca ca ta và Trần Tiêu hai người bọn họ thế nào?”

“Biết trong lòng ngươi quải niệm, sau khi dàn xếp xong ngươi, ta liền để người đưa một tin tức cho hai người bọn họ, hôm nay bọn họ đều biết ngươi ở chỗ của ta, chắc có thể yên tâm không ít.”

Bookwaves.com.vn

Cảm kích trong mắt Hứa Vân Noãn càng đậm: “Đa tạ hiền phi nương nương.”

Trong lòng nàng cảm kích thật lòng, nàng cũng không nghĩ tới, hoàng thượng sẽ ở sau khi nàng té xỉu, không có mệnh nàng xuất cung, mà là lưu nàng trong cung tu dưỡng, trong hậu cung này thế lực phức tạp, không từ mà biệt, chỉ là vị Chu phi nương nương kia của Chu gia, cũng đủ để kẻ khác lo lắng đề phòng.

Nàng thụ thương nghiêm trọng, hành động không tiện, Mục gia lại tạm thời không có lực ảnh hưởng bao lớn, nếu rơi vào trong hoàng cung, vậy coi như thật là dê vào miệng cọp, nói không chính xác lúc nào liền bị người một ngụm cho nuốt vào, may là có hiền phi nương nương phù hộ.

Hiền phi nhìn Hứa Vân Noãn, càng nhìn vẻ vui mừng trong ánh mắt càng nặng: “Không cần khách khí như vậy, từ trước ta thích nữ hài tử, nhất là nữ hài tử đầy người linh khí như ngươi vậy, nhìn thấy liền không tự chủ được vui mừng, ngươi ở trong cung điều dưỡng, vừa lúc có thể bồi ta. Những phương diện khác cũng không cần lo lắng, hoàng thượng lưu ngươi ở trong cung, đã thả ra tin tức, nói ngươi là người ban đầu ở Kinh Châu thành dâng lên phương thuốc trị liệu dịch bệnh, cho nên mới phá lệ khai ân, không có chút nào tổn hại nào với thanh danh của ngươi.”

Trong lòng Hứa Vân Noãn xẹt qua tình cảm ấm áp càng đậm: “Bất luận làm sao, ân tình của hiền phi nương nương hôm nay đối với Vân Noãn , Vân Noãn khắc trong tâm khảm.”

“Ngươi dưỡng tốt thân thể, đây là sự tình lớn nhất.”

“Vâng, có những lời này của hiền phi nương nương, Vân Noãn cũng phải tận lực sớm khỏi.”

“Uống thuốc đi, ta tự mình để người nhìn chằm chằm lúc nấu thuốc, sẽ không có chuyện gì.”

“Vâng.”

Hứa Vân Noãn uống xong thuốc, mơ mơ màng màng đã ngủ.

Sau khi tỉnh lại, đã qua một đêm, sắc trời một lần nữa sáng lên, mặt trời đã lên rất cao rồi.

Nàng mơ mơ màng màng mở mắt, trong lúc mơ hồ tựa hồ nghe thanh âm của Mộ Vũ và Hàn Yên.

Bookwaves.com.vn

“Tiểu thư, tiểu thư người tỉnh?”

Ân? Hình như thật là thanh âm của Mộ Vũ và Hàn Yên. . .

Hứa Vân Noãn mở mắt, quả thực thấy được hai danh thị nữ canh giữ ở bên giường thần tình kích động: “Hai người các ngươi làm sao vào cung rồi?”

“Là hiền phi nương nương sai người mang chúng nô tỳ vào cung, nói là hôm nay thân thể tiểu thư suy yếu, dùng thị nữ quen ở bên cạnh chiếu cố, tâm tình sẽ khá hơn một chút.”

“Hiền phi nương nương thực tại nghĩ chu đáo, trong lòng ta đây thật sự vô cùng cảm kích.” Hứa Vân Noãn cảm khái một tiếng.

“Chờ tiểu thư dưỡng tốt thân thể, lại hành lễ tạ ân hiền phi nương nương là được.”

“Ân, ” Hứa Vân Noãn gật đầu, “Sau khi ta rời khỏi, trong phủ không có xảy ra chuyện gì chứ?”

“Biết tiểu thư vẫn mạnh khỏe, tâm của người trong phủ đều an ổn rất nhiều, chỉ là tiểu thư bị lưu trong cung, lão thái gia và công tử đều lo lắng lợi hại, dù cho Đinh thẩm tự mình xuống bếp, cũng ăn không được bao nhiêu, còn có Nhị Hắc và Đại Ngưu, ở trên dưới trong phủ làm ầm ĩ trứ, nhất là Nhị Hắc, bọn hạ nhân hầu như đều trông không được nó. . .”

Hứa Vân Noãn vừa nghe, không khỏi cực kỳ đau lòng: Xem ra vẫn phải mau chóng rời cung cho tốt.

Cung nữ hiền phi phái tới cực kỳ hiểu chuyện, tựa hồ biết Hứa Vân Noãn cùng hai danh thị nữ của mình có lời muốn nói, liền toàn bộ đều thối lui ra ngoài điện.

“Hôm qua sau khi ta té xỉu, hoàng thượng có triệu kiến người nào không?”

“Hoàng thượng cho đòi Đoan vương điện hạ tiến cung.”

Vui sướng trong lòng Hứa Vân Noãn chợt lóe lên, nhãn thần sáng hơn nãy rất nhiều: “Xem ra sự tình thành rồi, kế tiếp sẽ xem biểu hiện của những người khác.”

Trong lúc vội vàng định ra kế sách, Hứa Vân Noãn không có thời gian bố trí càng nhiều, chỉ có thể đi đầu gửi thư, về phần hiệu quả, sẽ xem an bài của Mục Thiên Trù và Mục Trần Tiêu.

Mục gia, sau khi Mục Trần Tiêu và Mục Thiên Trù trở về, liền tiến nhập thư phòng.

“Trần Tiêu, ta biết ngươi lo lắng cô nãi nãi ngươi, bất quá trong cung có hiền phi nương nương, hẳn không có trở ngại gì. Lúc này việc cấp bách là giúp cô nãi nãi ngươi hoàn thiện kế hoạch lần này, càng sớm để sự tình ai trần lạc định, cô nãi nãi ngươi mới có thể càng sớm từ trong cung trở về.”

Mục Trần Tiêu gật đầu, thanh âm thanh lãnh không mang theo chút ôn độ nào: “Gia gia yên tâm, kế hoạch của cô nãi nãi, ta nhất định để nó hoàn thành mỹ mãn.”

“Được.”


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui