Quốc Sắc Kiều Phi


CHƯƠNG 312: CÓ NỘI ỨNG?

Dịch giả: Luna Wong – bộ này cũng ổn mà ít người đọc nhỉ, có lẽ do ta dịch quá tệ =.=! chân thành xin lỗi mọi người, ta đã có giải thích tại đây https://bookwaves.com.vn/truyen/nhat-ky/vi-sao-luna-wong-dich-truyen-rat/reading/ mọi người vào xem sẽ hiểu nguyên do hen.

Biết được Hứa Vân Noãn và Đào Bảo Nhi bình an từ bên ngoài trở về, trong kinh thành nhấc lên một cổ phong ba không nhỏ.

Tứ Quý các liên tiếp ba ngày bán rau xanh và nấm, một một cân tặng nửa cân, có thể để bách tính trong kinh thành đều đi vào tranh mua, trong lúc nhất thời khen ngợi như thủy triều.

Nghênh Khách hiên cũng theo xuống giá, mỗi bàn khách nhân đều được tặng thức ăn nhẹ, người lui tới đưa món ăn nét mặt đều mang hỉ sắc, nhìn so với trước thì sức mạnh gấp đôi.

Đinh thẩm chạy qua lại giữa Mục gia và Nghênh Khách hiên, mang mang lục lục trên mặt lại tiếu ý không ngừng.

Nhi tức Lý thị ở trong hậu trù làm giúp, trong động tác lại có chút vị đạo chán chường, trên mặt cũng vẫn không biểu tình gì.

Đinh thẩm nhìn thấy, lại cố nén không để ý đến, một lát sau, nhi tức Lý thị không nhin được trước: “Nương, vị cô nãi nãi kia thực sự đã trở về?”

Đinh thẩm hôm nay càng nhìn Lý thị càng có chút nhìn không hơn, luôn cảm thấy nàng cực kỳ không phóng khoáng: “Cô nãi nãi cát nhân thiên tướng, tự nhiên có thể bình an trở về.”

“Một nữ tử yếu yếu nho nhỏ ở bên ngoài lâu như vậy, ai biết phát sinh qua chuyện gì. . .”

Đinh thẩm mạnh cắm con dao lên cái thớt một cái, lập tức giơ tay lên một cái tát đánh vào trên mặt của Lý thị: “Trước ta không muốn tính toán với ngươi, không có nghĩa là cách nghĩ trong lòng ngươi ta không biết! Nghênh Khách hiên là sản nghiệp của cô nãi nãi, dù cho cô nãi nãi không ở, đó cũng thuộc về Mục gia, ngươi đừng suốt ngày làm ta động tâm địa gian xảo gì, nếu ngươi thực sự tâm lớn, cảm thấy bây giờ không thể sống tiếp nữa, ta để Bình nhi viết cho ngươi một tấm hưu thư, để ngươi tự đi mà sống!”

Lý thị liên vội vàng che mặt xin lỗi: “Nương, ta cũng chỉ là thuận miệng nói, bên ngoài cũng không chỉ có một mình ta truyền.”

“Bên ngoài có nhiều lời đồn như thế?”

“Dưới mũi là miệng, phản chính không ít người nói.” Nhi tức Lý thị bĩu môi, hơi có chút sợ hãi nói.

“Được rồi, nguyện ý hỗ trợ thì giúp một tay, không muốn hỗ trợ trở về trông nom Hồ Gia, hai ngày này hắn lại không chịu ăn cái gì, thật không biết ngươi làm nương chiếu cố hài tử thế nào.”

“Hắn không ăn ta có thể làm sao?”

“Ngươi còn ở nơi này tranh luận, một cái tát vừa rồi còn chưa đủ sao?”

“Đã biết.”

Lý thị xoay người ly khai, Đinh thẩm tự định giá một lát, căn dặn xong người của hậu trù nhanh chóng mang thức ăn lên, sau đó một mình vội vội vàng vàng trở về Mục gia.

Mục Trần Tiêu gặp được Đinh thẩm, nghe nàng hồi bẩm xong đồn đãi phía ngoài, mi tâm thật chặt nhíu lại: “Ta đã biết.”

Đinh thẩm như cũ có chút lo lắng: “Công tử, người lan truyền những lời này, nhất định là không an hảo tâm, người vẫn là phải phòng bị mới phải, miễn cho để danh tiếng của cô nãi nãi có tổn hại.”

“Ta sẽ.”

Đinh thẩm ly khai, tức giận trong mắt Mục Trần Tiêu chợt lóe lên: “Úc Khoảnh, tra thế nào rồi?”

“Hồi bẩm công tử, những lời đồn đãi này tới vô ảnh đi vô tung, hơn nữa người thả ra cực kỳ cẩn thận, hôm nay cũng không có tra được đầu mối gì.”

Bookwaves.com.vn

“Không tra được, vậy liền trực tiếp đổ lên trên người của Chu gia và Thẩm gia, bắt một hai người trong phủ đệ của mỗi người bọn họ, mặc kệ dùng cách gì, để cho bọn họ nhận tội trạng này.”

“Vâng.”

Mục Trần Tiêu nhẹ nhàng giật giật ngón tay, lòng bàn tay tựa hồ vẫn đang có thể cảm giác được ôn độ trước đó đặt ở trên gương mặt Hứa Vân Noãn: “Khiển Lưu Lan cùng Thanh Duy trở về, hai người bọn họ am hiểu ẩn nấp ám sát, điều tra các loại tin tức tinh thông nhất , ta muốn để cho bọn họ đi theo bên người cô nãi nãi toàn lực bảo hộ.”

“Công tử, Lưu Lan cùng Thanh Huy đều lệ thuộc vu xuất trần thập tam vệ, đồng thời nhìn chằm chằm các nơi hướng đi trong quân, nếu động bọn họ, tin tức của biên cảnh bên kia sợ rằng hồi quỹ không thể đúng lúc như vậy.”

“So sánh với biên cảnh, vẫn là an nguy của cô nãi nãi càng trọng yếu hơn.”

“Vâng, vậy thuộc hạ lập tức viết thư, điều khiển hai người này trở về.”

“Thẩm Cửu Mạch còn ở bên ngoài chờ?”

“Vâng.”

“Vậy hãy để cho hắn tiếp tục chờ đi, hắn càng lưu ý cô nãi nãi, Vu thị càng nghẹn ở cổ họng, dựa theo bố trí trước đó của cô nãi nãi, đem tin tức nói với Chu gia, cứ nói Chu Chí giống có kết quả như này, tất cả đều là Mục gia chúng ta mưu tính ở sau lưng.”

“Vâng.”

Từng tin tức từ Mục gia lan truyền ra ngoài, làn sóng trong kinh thành càng cuộn trào mãnh liệt.

Đào Hàn cũng mang theo Đào Bảo Nhi vào cung hướng hoàng thượng báo cáo tình huống.

Đào Bảo Nhi không có lớn mật như Hứa Vân Noãn vậy, nhìn thấy đế vương xong, liền quỳ trên mặt đất lạnh run, ngay cả lời đều nói không lanh lẹ.

“Đào Bảo Nhi, ngươi vững tin ở trên người những tặc nhân kia, phát hiện qua khăn xanh buộc ở trên cánh tay của bọn họ?”

Bookwaves.com.vn

Đào Bảo Nhi liền vội vàng gật đầu: “Thần nữ. . . Thần nữ nhìn thấy qua.”

Đào Hàn ở một bên bổ sung: “Hoàng thượng, vi thần đã từng ở nhậm chức ở Giang Nam, biết được một ít tình huống của dư nghiệt tiền triều, có người nói có một cổ Thanh Cân quân, lấy khăn xanh buộc trên cánh tay làm tiêu chí, không ngừng đảo loạn an bình của tứ cảnh Đại An triều, trước tiểu nữ sợ hãi, cái gì cũng không chịu nói, sau này ta hỏi người nọ cẩn thận, thế mới biết hiểu một ít chi tiết, lập tức liền cảm giác không thích hợp, vì vậy mang theo nàng tiến cung hướng hoàng thượng báo cáo tình huống.”

“Trẫm nghe nói, Ngọc Xuân bị các ngươi bắt rồi?”

“Hồi bẩm hoàng thượng, hôm qua Đoan vương điện hạ đến thẩm vấn Ngọc Xuân, đã đem người đi. Bất quá Ngọc Xuân kia là một trong đám đầu sỏ hại tiểu nữ, tiện nội hết sức thống hận, dùng qua hình với Ngọc Xuân, bất quá mặc kệ thẩm vấn thế nào, nàng cũng không chịu ăn nói phía sau có người hay không sai sử, còn xin hoàng thượng thứ tội.”

Hoàng đế đánh giá Đào Bảo Nhi: “Từ trên vách núi cao như vậy ngã xuống, vẫn còn mạng, thật sự là phúc khí thâm hậu.”

Đào Bảo Nhi lắc đầu liên tục, nhãn thần trong suốt: “Hồi bẩm hoàng thượng, là Hứa tỷ tỷ bảo vệ ta. Hứa tỷ tỷ bị thương rất nặng, khắp nơi trên người đều là thương, ngược lại ta, không có chuyện gì. . .”

“Thảo nào trẫm nhìn ngươi trái lại tinh thần không tệ.”

“Hứa tỷ tỷ thiện lương nhất, dọc theo con đường này khẩn trương chầm chậm trở về, một khắc Hứa tỷ tỷ cũng không có dừng lại, ta vốn cho là Hứa tỷ tỷ không chuyện gì, nhưng đại phu lại nói nàng thiếu chút nữa sẽ mất mạng.”

Đào Hàn vội vã ở một bên nhắc nhở: “Bảo nhi, ở trước mặt hoàng thượng, không thể nói nhiều lời thất lễ như vậy.”

Đào Bảo Nhi vội bụm miệng, trong ánh mắt đeo sợ hãi lần nữa.

“Lui ra đi.”

“Vâng, vi thần xin cáo lui.”

Chờ đám người Đào Hàn lui xuống đi, hoàng đế hiện lên vẻ trầm tư: “Lý Lâm, ngươi cảm thấy lời của Hứa Vân Noãn và Đào Bảo Nhi nói, có thể tin hay không?”

“Hoàng thượng, nô tài là một hạ nhân, đâu hiểu được những đại sự này, nô tài hôm nay nghe, trong đầu đều như tương hồ. Hứa cô nương và Đào tiểu thư đều nói rõ ràng thấy qua khăn xanh buộc trên cánh tay của những tặc nhân kia, nhưng trên thực tế căn bản không có nha? Chẳng lẽ là nhìn lầm?”

“Tiêu ký rõ ràng như thế tự nhiên không có khả năng nhìn lầm, nếu như không phải Hứa Vân Noãn và Đào Bảo Nhi nói dối, như vậy chính là có người xóa sạch những tiêu ký đó trước khi những tặc nhân kia chết.”

“Đây. . .” Nét mặt của Lý Lâm tràn đầy sợ hãi vẻ, “Đây không thể nào, nếu theo thuyết pháp này của hoàng thượng, chẳng lẽ trong khu vực săn bắn còn có nội ứng của tặc tử?”

Thần sắc trên mặt hoàng đế càng âm trầm: “Phải cùng không phải, còn cần điều tra xong mới nói.”


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui