CHƯƠNG 313: MẶT ƠI NGƯƠI PHẢI THẬT TỐT
Dịch giả: Luna Wong
Hứa Vân Noãn ở trong cung ba ngày, ba ngày này trong cung cực kỳ bình tĩnh, ngoại trừ hiền phi mỗi ngày tới thăm nàng, đám người còn lại cũng không có đến đây quấy rối nhiều, hình như không biết trong cung có thêm nàng vậy.
Hứa Vân Noãn nhúc nhích thân một cái, phía sau lưng trước đó đã lót gối mềm lông vịt thập phần thư thích, mềm lực đạo, cả người như là chìm vào trong đám mây mềm mại, đau đớn trên người đều giảm bớt rất nhiều.
Cái gối này là hiền phi nương nương để người làm xong đưa tới, cũng không biết lúc rời đi, có thể thương lượng với nàng xem, có thể mang cái gối này đi hay không.
Mộ Vũ và Hàn Yên bưng nước ấm tiến đến, so với trước sinh ra vài phần trầm ổn, không thấy vẻ thấp thỏm lo âu khi vừa vào cung.
“Tiểu thư, nô tỳ hầu hạ người rửa mặt chải đầu một phen đi.”
Hứa Vân Noãn giơ tay áo lên ngửi ngửi trên người mình, sau đó liền lộ ra một biểu tình rất ghét bỏ: “Là nên rửa mặt chải đầu thật kỹ, hai người các ngươi nói, bây giờ ta có phải đã thiu rồi không?”
Mộ Vũ và Hàn Yên vội vã cười nói: “Tiểu thư nói cái gì đó? Làm sao sẽ thiu được, nô tỳ ngửi vẫn là thơm ngào ngạt như trước.”
Hứa Vân Noãn nâng đôi mắt lên, rất hoài nghi nhìn về phía hai người: “Các ngươi bình thường ăn cơm nước Đinh thẩm làm, cảm thấy ngon không?”
“Tự nhiên là cực kỳ ngon, tay nghề của Đinh thẩm cũng đều là học từ tiểu thư, tiểu thư không biết sao?”
“Ta cảm thấy trên người đều sắp bị những dược liệu này ướp thấm đều luôn rồi, hai người các ngươi lại cảm thấy thơm ngào ngạt, ta hoài nghi mũi của hai người các ngươi có vấn đề.”
Hai danh thị nữ cười đến càng vui sướng: “Xem ra hôm nay thân thể tiểu thư khôi phục không sai, đều có tâm tình nói đùa với chúng nô tỳ rồi.”
“Hôm nay đích thật thư thích rất nhiều.”
Hứa Vân Noãn vừa dứt lời, cửa liền truyền đến thanh âm của hiền phi: “Thân thể thư thích là tốt rồi, hôm nay bên ngoài khí trời tốt, bổn cung đi hỏi qua thái y, nói là ngươi đã có thể đi từ từ rồi, hoạt động vừa phải có lợi cho sự khôi phục thân thể của ngươi, cho nên muốn mời ngươi ra bên ngoài ngắm hoa, không biết Hứa cô nương của chúng ta nể phần mặt mũi này không?”
Hứa Vân Noãn liên vội vàng đứng dậy, rất cung kính hành lễ với hiền phi: “Dân nữ gặp qua hiền phi nương nương, mấy ngày trước đây ngủ hỗn loạn, chưa từng đàng hoàng hành lễ với nương nương, nói một tiếng tạ ơn, thật sự thất lễ đến cực điểm.”
Hiền phi tiến lên cầm tay của Hứa Vân Noãn, đỡ người lên: “Không có gì quan trọng hơn thân thể của ngươi khang phục, lễ tiết hay không lễ tiết không cần chú ý như vậy, còn nữa, lúc bổn cung bằng tuổi ngươi, cả ngày đều nghĩ chuyện vui đùa nháo nháo, hành lễ quy củ cũng không có học hết.”
“Hiền phi nương nương cũng không cần an ủi ta, nói cách khác, Vân Noãn thật sự xấu hổ vô cùng.”
Hiền phi nhìn sắc mặt của Hứa Vân Noãn không hề tái nhợt như trước nữa, khẩu khí vẫn dẫn theo trong lòng kia, rốt cục từ từ nới lỏng: “Được, chúng ta đây bỏ qua chủ đề này, không hàn huyên.”
Hứa Vân Noãn cười gật đầu: “Dân nữ còn chưa rửa mặt chải đầu, hình dung tiều tụy, còn thỉnh nương nương không nên chú ý.”
“Đây có cái gì đâu, nhìn xem bổn cung mang tới cho ngươi cái gì?”
Hiền phi vừa nói, vừa ra hiệu cung nữ sau lưng tiến lên.
Trong tay bọn họ đang cầm từng cái khay một, trong khay, y sam la quần, đồ trang sức cái gì cần có đều có.
Bookwaves.com.vn
“Sau khi trở về nhàn rỗi không chuyện gì, bổn cung liền đi lục tung khố phòng, không nghĩ tới thật đúng là tìm được không ít đồ lặt vặt thích hợp để ngươi đeo, như thế này để cung nhân giúp ngươi rửa mặt chải đầu một chút, thay giá thân xiêm y cho bổn cung xem thử thế nào?”
“Y sam hoa mỹ như vậy, đồ trang sức tinh xảo như vậy, Vân Noãn tự nhiên là cầu còn không được, chỉ là phải làm phiền hiền phi nương nương chờ chốc lát.”
“Không có gì đáng ngại, bổn cung bấm giờ trước khi tới, ngươi đổi xong y sam, ta liền dẫn ngươi đến ngự hoa viên đi bộ một chút, bình thường canh giờ này, hoàng thượng thích đến ngự hoa viên ngắm hoa, nói không chính xác còn có thể gặp được đó.”
Hiền phi mỉm cười, quay Hứa Vân Noãn nháy mắt một cái.
Trong lòng Hứa Vân Noãn khẽ động, ngẩng đầu chống lại đường nhìn ôn hòa của hiền phi, trong ánh mắt càng phát sinh ra vài phần cảm kích: “Đa tạ hiền phi nương nương.”
Nàng muốn thương gân động cốt của Thẩm gia và Chu gia, ở cọ chút cảm giác tồn tại trước mặt hoàng thượng là nhất định phải có, hơn nữa còn có một ít chi tiết gì đó, cũng phải không ngừng bổ sung trước mặt hoàng thượng, chỉ có như vậy mới có thể để thúc giục nghi tâm của hoàng thượng càng lớn càng sâu, để cho nàng có thể mau đạt thành mục đích hơn.
Hiền phi làm như vậy, không thể nghi ngờ là tự sáng tạo cơ hội cho nàng.
“Đây có cái gì đâu, một mình cô nương gia nho nhỏ như ngươi, một thân một mình bị lưu trong hoàng cung, bổn cung tự nhiên phải chăm sóc nhiều hơn.” Hiền phi giơ tay lên giúp Hứa Vân Noãn sửa lại sợi tóc một chút, quang mang trong ánh mắt càng nhu hòa, “Mau đi thay đi, những xiêm y và đồ trang sức này một mình ta bảo lưu đã lâu, hôm nay coi như là tìm được chủ nhân thích hợp.”
“Vậy thỉnh hiền phi nương nương đi đầu uống trà, chờ chỉ chốc lát.”
“Đi đi.”
Bookwaves.com.vn
Bởi vì có hiền phi chờ ở bên ngoài, Hứa Vân Noãn vốn muốn đơn giản thu thập một chút còn chưa tính, nhưng đám người hiền phi mang tới, động tác lại phá lệ cẩn thận, đến hoa điền nơi mi tâm đều chuẩn bị, động tác ôn nhu giúp Hứa Vân Noãn dán.
Thu thập một chút, liền thu thập gần nửa canh giờ.
Trong lòng Hứa Vân Noãn hơi có chút lo lắng, rất sợ bỏ lỡ canh giờ gặp phải hoàng thượng trong ngự hoa viên, cung nữ tựa hồ nhìn thấu tâm tư của nàng, mỉm cười nói: “Hứa cô nương xin yên tâm, hiền phi nương nương đều đã xem rõ thời gian rồi, không cần quá mức sốt ruột.”
“Đa tạ vị tỷ tỷ này.”
“Nô tỳ Nguyệt Thụ, cô nương gọi tên nô tỳ là được.”
“Nguyệt Thụ? Tên này trái lại đặc biệt.” Hứa Vân Noãn giơ tay lên nhẹ nhàng vuốt ve trâm cài trong tóc mây, vừa cười vừa nói, “Chẳng lẽ trong cung của hiền phi nương nương, còn có một vị thị nữ tỷ tỷ tên là Yên Tiêu?”
“Hứa cô nương thực tại thông tuệ.”
Hứa Vân Noãn nao nao: “Thật đúng là để ta đoán trúng? Yên Tiêu Nguyệt Thụ. . .”
Nàng nhẹ nhàng mà nỉ non hai câu, lặng lẽ nhớ lại một bài thơ đã từng xem qua: Cố nhân khê thượng, qua sầu vô nại, yên tiêu nguyệt thụ. . .
Bài thơ này là biểu đạt ý tưởng niệm cố nhân, lẽ nào hiền phi nương nương còn có cố nhân gì, vẫn nhớ ở trong lòng?
Cung nữ Nguyệt Thụ nhẹ nhàng cười cười, giúp Hứa Vân Noãn sửa sang xong làn váy: “Hứa cô nương quả thật thanh tú phi thường, hiền phi nương nương nhãn lực tốt, thân xiêm y này tìm đúng chủ tử rồi.”
Hứa Vân Noãn vội vã thu liễm tâm tư: “Ta đây mau ra rồi để cho hiền phi nương nương xem thử, lúc này tính là để cho nàng đợi lâu.”
Hứa Vân Noãn mới vừa đi ra, hiền phi liền buông trà trản xuống, nâng đôi mắt lên, trong ánh mắt tràn đầy vẻ vui mừng: “Ta đã nói thân xiêm y cũng chỉ có ngươi mặc vào mới đẹp, nhưng không nghĩ tới sau khi ở trên thân, hiệu quả càng kinh diễm.”
“Là nương nương chọn lựa y phục tốt.”
“Y phục cho dù tốt, cũng phải có người xứng mới được, hôm nay ngươi còn nhỏ, cũng đã tao nhã như thế, tiếp qua hai năm nẩy nở hoàn toàn, sợ rằng trong kinh thành không ai bằng.” Hiền phi nói thân cận.
Hứa Vân Noãn cũng không có tuân thủ nghiêm lễ tiết ngặt như trước nữa, ngược lại lộ ra một bộ dáng dấp rất mừng rỡ, giơ tay lên nhẹ nhàng ôm gương mặt: “Ta đây phải mỗi ngày soi gương, nghiêm túc nói với gương mặt này, rằng, bảo nó ngoan ngoãn lớn, không nên sai lệch, xấu xí, nếu để cho nương nương thất vọng, dân nữ liền không tha cho nó.”