Quốc Sắc Kiều Phi


CHƯƠNG 315: THIÊN XUYÊN VẠN XUYÊN MÔNG NGỰA KHÔNG XUYÊN


Dịch giả: Luna Wong


Hoàng đế cười thôi, ánh mắt rơi vào trên người của Hứa Vân Noãn.


Hiền phi chọn lựa một thân tế cẩm la quần yên hà sắc bóp eo, trên la quần thêu hoa trà vô hà tuyết trắng, hình hoa hơi nhỏ, bên ngoài bảo bọc một tầng cổn tuyết sợi nhỏ, lại phối hợp phi bạch mỏng như cánh ve màu tím nhạt luồng trên cánh tay nàng, mỉm cười cười, thản nhiên vô phương.


Sắc mặt của nàng như cũ có thể nhìn ra tái nhợt, bất quá nơi mi tâm điểm hoa điền chu hồng sắc họa long điểm tinh, ngược lại để đôi nhãn mâu kia của nàng càng trong suốt như nước.


“Vẫn là tay của hiền phi biết giúp người ăn diện.”


Hiền phi dắt tay của Hứa Vân Noãn, vô cùng thân thiết kéo nàng tới bên người, sau đó tay hơi cố sức, ra hiệu nàng ở tại chỗ quay một vòng: “Hoàng thượng cũng biết, thần thiếp vẫn tiếc nuối không thể sinh một nữ nhi, tính tình kia của Ninh Từ, cả ngày chỉ biết là đả đả sát sát, cực kỳ mãng chàng, hoàn toàn để người bận tâm không hết. Thần thiếp lần đầu tiên nhìn thấy Hứa Vân Noãn, đã cảm thấy nàng cực kỳ quen mặt, hôm nay nhìn thấy dáng dấp tái nhợt hư nhược của nàng, chỉ cảm thấy tâm thương yêu không dứt. Còn nữa, Ninh Từ và Mục Trần Tiêu quan hệ vô cùng tốt, mà Hứa Vân Noãn lại là tiểu cô nãi nãi của Mục Trần Tiêu, thần thiếp nhìn lại tăng thêm vài phần thú vị.”


“Ngươi nha, trong ngày thường nhìn tính tình đại đại liệt liệt, nhưng tâm tư lại linh lung nhất.”


Chu phi ở một bên nhịn không được mở miệng: “Nếu hiền phi nương nương cảm thấy và Hứa cô nương có duyên như vậy, không bằng ban Hứa cô nương cho Đoan vương điện hạ, kể từ đó, tuyên nàng vào cung, không phải tùy thời có thể gặp được sao?”



Nếu như không phải bận tâm hoàng thượng ở đây, nàng không tiện nói thẳng lời như vậy, để cho hoàng thượng cảm thấy ác ý, Chu phi càng muốn nói để Đoan vương thú Hứa Vân Noãn vi thê.


Hôm nay Đoan vương là người đầu tiên được phong vương trong số đông đảo hoàng tử, không biết bao nhiêu người liếc nhìn vị trí Đoan vương phi, nếu để cho một nữ tử xuất thân thông thường như Hứa Vân Noãn chiếm, như vậy Đoan vương mất đi trợ lực lớn nhất, thậm chí ngay cả thân phận cũng sẽ không duyên cớ bị kéo thấp hơn rất nhiều.


Trong lòng Hứa Vân Noãn nhịn không được run lên, nàng cũng không muốn để Chu phi bày chuyện trong này.


Còn chưa chờ nàng mở miệng, liền cảm giác lực đạo hiền phi nắm tay nàng hơi tăng thêm.


“Lời nói này của Chu phi muội muội, ta vừa mới nói qua, Ninh Từ và Mục Trần Tiêu quan hệ vô cùng tốt, hai người trong ngày thường còn kém gọi nhau huynh đệ, mà Vân Noãn lại là cô nãi nãi của Mục Trần Tiêu, bối phận này đều không xứng, làm sao có thể xứng đôi? Ngươi sau này nói chuyện cũng nên chú ý một ít, chớ học Chu Chí, nói chuyện làm việc mãng chàng, không duyên cớ để người chê cười.”


Sắc mặt của Chu phi thoáng cái liền khó chịu, nàng ngẩng đầu nhìn về phía hoàng thượng, trên mặt tràn đầy vẻ ủy khuất: “Thần thiếp chỉ là tốt bụng nói một ý kiến, nhưng không nghĩ tới lại đưa tới cơn tức lớn như vậy của hiền phi tỷ tỷ.”


“Hiền phi nói không sai, trong ngày thường ngươi nói chuyện làm việc đích thật là cần phải chú ý một ít.” Thần sắc của đế vương lãnh đạm.


Thần sắc của Chu phi trong một sát na đồi bại, sắc mặt vừa xanh vừa đỏ: “Vâng.”


Hiền phi thu hồi đường nhìn, trực tiếp dẫn hoàng thượng đi sang lương đình một bên: “Hoàng thượng mau nhìn thử xem, vài bụi mẫu đơn bên kia vừa đưa tới, trong đó có một gốc cây diêu hoàng, nở diễm lệ nhất, thần thiếp nhìn tâm ngứa không ngớt!”



“Nêu ngươi thích, chờ ngày mai hoa nở thịnh nhất, liền để người cắt xuống cài trên búi tóc, dung mạo của ngươi diễm lệ, diêu hoàng trên trâm tất nhiên không tệ.”


“Vậy thần thiếp cũng sẽ không khách khí, ngày mai liền phụng chỉ cài hoa. Chỉ bất quá vì thần thiếp suy nghĩ, hoàng thượng còn cần hạ thêm một đạo khẩu dụ nữa.”


“Nga? Đây là vì sao?”


Bookwaves.com.vn

“Hoa cỏ nở diễm lệ như vậy, các tỷ tỷ muội muội trong cung đều thích, nếu chỉ có thần thiếp có hoa cài trên búi tóc, những tỷ muội khác chẳng phải là nói hoàng thượng bất công sao? Đến lúc đó nếu là nháo lên, hoàng thượng người lại phải trách tội thần thiếp nhiều chuyện, nên không bằng hoàng thượng hi sinh một chút hoa trong ngự hoa viên, vị tỷ tỷ muội muội nào thích liền trực tiếp cắt mang về, kể từ đó, trong hậu cung phương hương đầy viện, hoàng thượng nhìn cũng cảnh đẹp ý vui.”


“Ngươi chính là biết nói chuyện để dỗ trẫm cao hứng.”


“Sao thần thiếp không phát hiện nhỉ?”


Hiền phi nói hai ba câu, liền xóa được lời trước đó của Chu phi, lại dụ được đế vương mặt mày rạng rỡ.


Hoàng thượng bưng trà trản lên, nhìn về phía Hứa Vân Noãn đứng ở phía sau hiền phi lặng im không nói, rốt cục mở miệng hỏi: “Trước ngươi nói, gia gia của ngươi xuất thân từ Dược Vương cốc?”



“Vâng.”


“Tên gọi là gì?”


“Gia gia tên là Hứa Ích.”


“Hứa Ích. . .” Hoàng đế lặp lại một tiếng, “Trẫm nhớ kỹ, tiền triều, danh tiếng của Dược Vương cốc coi như là cực thịnh một thời, có người nói trị được tạp chứng nghi nan trong thiên hạ, ở trên giang hồ quá mức nổi danh.”


Hứa Vân Noãn nhẹ nhàng nháy mắt một cái, đôi mắt nàng trong suốt, phảng phất bất nhiễm thiên trần, nước trong và gợn sóng có thể làm cho người vừa nhìn thấy đáy: “Đây dân nữ cũng không quá biết, sau khi gia gia ly khai Dược Vương cốc, rất ít nói đến việc này, đến xuất thân của gia gia cũng là dân nữ trong lúc vô nghe được, hắn mới thẳng thắn.”


“Ngươi và gia gia ngươi sao lại đến Kinh Châu thành?”


“Lúc nhỏ cùng gia gia sống nương tựa lẫn nhau, gia gia vẫn hành y, khi đó bốn biển là nhà, mỗi lúc đến mùa hè, liền thích đến Giang Nam, vừa xem bệnh kiếm chút bạc, vừa thưởng thức mỹ cảnh Giang Nam. Sau này Giang Nam xảy ra lũ lụt, nhất là Kinh Châu bên kia nghiêm trọng nhất, gia gia nói thân là y giả phải có lòng hành y tế thế, mặc dù ly khai Dược Vương cốc, nhưng lại không thể đánh mất bản tâm của mình, nên chúng ta liền chạy tới Kinh Châu, lúc đến mới biết được Kinh Châu bên kia xảy ra dịch bệnh.”


“Biết có dịch bệnh, vẫn còn kiên trì tiến vào?”


“Nguyên bản gia gia là muốn tự vào, hắn nói ta còn nhỏ, nếu dính vào bệnh chết thì thật đáng tiếc, còn có tuổi thật đẹp chưa sống, nhưng hắn lại không giống, bản thân hắn đã trúng độc, vẫn không có tìm được giải dược, ngày còn dư lại không nhiều lắm. Nếu có thể cứu được một người, đó chính là hồi vốn, nếu có thể cứu nhiều hơn mấy người, đó chính là tích phúc báo cực lớn, tương lai có thể đầu tốt thai, phú phú quý quý, an an ổn ổn cả đời.”


Hứa Vân Noãn nói đến đây, khóe môi vẫn mang theo tiếu ý nhợt nhạt, nhưng vành mắt dần dần đỏ.


Bookwaves.com.vn


Hiền phi ở một bên cảm khái một tiếng: “Người a, không có gì lớn chuyện hơn sinh tử, đối mặt chuyện sinh tử trước mặt, gia gia của Vân Noãn đều có thể thản thản đãng đãng như vậy, có thể thấy được phẩm tính thực tại không phải người bình thường có thể đạt được.”


“Vậy sau này ngươi sao lại tiến vào?”


“Gia gia là thân nhân của ta, nếu không có hắn, ta sớm cũng không biết là đau chết hay là chết đói, làm sao có thể nhìn hắn một mình đi mạo hiểm chứ? Lúc đó không hiểu đạo lý nhiều như vậy, chỉ muốn đi theo bên người gia gia, cho nên liền len lén chạy vào cửa thành, chờ gia gia phát hiện ra ta, muốn đuổi ta ra, lại phát hiện cửa Kinh Châu thành đã bị đóng cửa, còn muốn ra khỏi là không thể, nên cũng liền ở lại nơi đó hỗ trợ.”


“Ngươi cũng cũng coi là có tình có nghĩa, đối mặt nguy hiểm, cũng không bỏ thân nhân của mình, rất khó được.”


“Dân nữ chỉ là một người bình thường, giống bách tính phía ngoài. Kho lương thực biết lễ tiết, áo cơm đủ biết vinh nhục, là hoàng thượng trị quốc có cách, bách tính sống an cư lạc nghiệp, hơn nữa hoàng thượng chú trọng giáo hóa dân chúng, để những bách tính phổ thông như chúng ta biết yếu minh ân nghĩa, biết cảm kích, thủ lễ tiết. . . Nói chung, đều là công lao của hoàng thượng.”


Đôi mắt trong suốt của Hứa Vân Noãn ngắm hướng hoàng thượng, không có sợ hãi ngày thường này, ngược lại mang theo một cổ quang mang sùng bái.


Hoàng đế không khỏi cười lắc đầu: “Trái lại quy kết công lao trên người của trẫm?”


“Dân nữ nói cũng đều là lời nói thật, vốn chính là công lao của hoàng thượng. Hoàng thượng còn phái quan viên đến Kinh Châu chẩn tai, dễ dàng liền bình định loạn, nếu như không phải hoàng thượng tri nhân thiện nhậm, dân nữ và gia gia đã sớm chết ở trong Kinh Châu thành, đâu còn có mạng sống nhìn thấy phồn hoa thịnh cảnh trong kinh thành nữa?”


“Được rồi, thân thể ngươi còn chưa khang phục, liền ngồi ở bên người hiền phi đi.”


“Đa tạ hoàng thượng.”



Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận