Quốc Sắc Kiều Phi


CHƯƠNG 316: KHÚC DẠO CHO SỰ XUI XẺO CỦA CHU GIA


Dịch giả: Luna Wong


Tiếu ý trên mặt Hứa Vân Noãn tươi đẹp xán lạn, trên mặt mũi thoáng khôi phục một ít khí sắc, như cũ có thể mơ hồ nhìn ra tái nhợt suy yếu trước đó, nhưng nàng cười rộ lên như vậy, không rõ để người nhớ lại hoa sơn trà bạch sắc thêu trên y sam của nàng, phân minh yếu đuối bất kham, rồi lại nở về phía mặt trời, tươi đẹp xán lạn.


Thần sắc trên mặt hoàng đế hòa hoãn rất nhiều: “Nhắc tới còn chưa có cụ thể hỏi qua ngươi, từ trên vách núi cao như vậy rơi xuống phía dưới, ngươi làm sao sống?”


“Nói đến những thứ này đều phải tạ ơn hoàng thượng phù hộ, lúc đó từ trên vách núi nhảy xuống, cũng không có nghĩ tới còn có thể sống được, chỉ là không nghĩ tới dưới vách núi cũng không phải một mảnh nham thạch, mà là một hồ sâu.”


“Cái này trẫm có nghe, đàm thủy dưới vách núi sâu đậm.”


“Lúc rơi xuống, dân nữ thậm chí còn bớt thời giờ nghĩ, có thể tướng chết tương quá khó coi, sẽ dọa sợ người xuống tìm ta và Đào tiểu thư hay không, lúc đó chỉ nghĩ nghìn vạn lần không nên để mặt chấm đất trước là được.”


Thần sắc của hoàng đế vừa hoãn: “Ngươi nha đầu này, nói chuyện cũng thú vị.”


Hứa Vân Noãn nặng nề gật đầu, trịnh trọng kỳ sự nói rằng: “Hoàng thượng, dân nữ là nghĩ như vậy thật.”



“Sau đó thì sao?”


“Sau đó trên vách núi trên vách đá, sinh ra rất nhiều cành cây, dân nữ và Đào tiểu thư treo qua vài lần, bởi vậy tốc độ rơi xuống chậm lại, hơn nữa lại rơi ở trong nước, mới miễn cưỡng để lại một mạng. Lúc đó sau khi tỉnh táo lại, phát giác trên người có thương lại đau dữ dội, chỉ có thể đơn giản rửa sạch lại vết thương một chút, sau đó liền vội vàng đi sang một bên của vách núi, lúc đó vì che giấu người khác, còn để lại rất nhiều mảnh nhỏ y phục mang theo máu dưới vách núi.”


“Che giấu người khác?”


“Là lúc đó dân nữ nghĩ, vạn nhất người xuống đây tìm không phải người của hoàng thượng phái ra, ngược lại là đám tặc tử sợ dân nữ và Đào tiểu thư không có chết thật thì sao? Cho nên ném y phục mang máu xuống đất, sau khi làm ra hình dạng như chúng ta bị dã thú đói quá lôi, dân nữ liền dẫn Đào Bảo Nhi ra khỏi sơn cốc từ một bên của vách núi.”


“Trẫm trái lại hỏi thăm qua thái y, nói là trên người ngươi rất nhiều thương vốn có không nghiêm trọng như vậy, nếu tĩnh dưỡng, là sẽ không ảnh hưởng thọ nguyên.”


“Thọ nguyên hay không thọ nguyên, dân nữ thật không có chú ý như vậy.”


“Nga? Nói như thế, ngươi không sợ chết?”


“Nếu nói muốn hoàn toàn không sợ cũng không tính, dù sao dân nữ còn nhỏ như vậy, còn chưa xem hết mỹ sắc thế gian, thử hết nhân gian bách vị, chủ yếu hơn chính là còn chưa tìm được một như ý lang quân, nếu tuổi trẻ như vậy liền chết, thực tại quá mức đáng tiếc. Nhưng nếu thực sự nhất định phải chết, ngược lại có thể sớm xuống đất gặp gia gia, trong ngày thường dân nữ cũng đã làm rất nhiều việc thiện, hy vọng dùng những việc thiện này đổi lấy kiếp sau lại có cơ hộ phụng dưỡng dưới gối gia gia, hiếu thuận lão nhân gia, nhìn lão nhân gia suốt đời không bệnh không lo.”


“Trẫm trái lại rất tò mò, gia gia của ngươi đến tột cùng dạy ngươi như thế nào, lại để tính tình của ngươi biến thành bộ dáng như thế?”



Bookwaves.com.vn

Hứa Vân Noãn hơi trắc trắc tay, trong ánh mắt mang theo chút hiếu kỳ: “Vậy dân nữ cả gan hỏi, hoàng thượng cảm thấy tính tình như ta, là tốt hay là không tốt?”


Hoàng thượng cười mà không nói.


Một bên hiền phi lôi kéo nàng ngồi bên người: “Mau chút ngồi xuống nghỉ một chút, rốt cuộc thân thể còn chưa khỏi mà, đứng lâu, miễn phải trở về lại khó chịu.”


“Đa tạ nương nương quan tâm.”


Sau một lúc lâu, một bên Nguyệt Thụ lên tiếng nhắc nhở: “Hoàng thượng, nương nương, dựa theo thái y phân phó, đã đến giờ Hứa cô nương uống thuốc, lúc này thuốc nên là đưa đến thiền điện Hạo Nguyệt hiên rôi. . .”


Hoàng đế phất phất tay, Nguyệt Thụ liền vội vàng hành lễ: “Hứa cô nương?”


“Dân nữ xin cáo lui.”


Đợi sau khi Hứa Vân Noãn đi theo Nguyệt Thụ rời khỏi, hoàng đế buông trà trản xuống, quang mang trong ánh mắt trở nên thâm trầm không ít: “Ái phi cảm thấy Hứa Vân Noãn này thế nào?”



“Tựa như trước thần thiếp nói với hoàng thượng, nhìn vị Hứa cô nương này có duyên, hơn nữa nàng là một người thông thấu khó được, tính tình thanh tú, cùng nàng trò chuyện, đều cảm thấy trong lòng buông lỏng rất nhiều.”


“Trẫm để người đi hỏi thăm Đào Bảo Nhi kia của Đào gia một chút, nói trên cơ bản không khác Hứa Vân Noãn, trên cơ bản đều trùng khớp.”


“Hoàng thượng hỏi tỉ mỉ như vậy, nhưng tin lời Hứa Vân Noãn trước đó đã nói?”


“Lệnh bài kia là thật, cái cọc án tử này tỉ mỉ nghĩ đến, thực tại là có các loại điểm đáng ngờ.”


Nhãn thần của hiền phi nhẹ nhàng khẽ động: “Vậy không bằng mời hai vị đại nhân của hình bộ thượng thư và binh bộ thượng thư tra một chút, bọn họ một phụ trách thẩm tra xử lí án kiện, một phụ trách an toàn của khu vực săn bắn, nói chung đều cũng có bản lãnh, hai người hiệp đồng hợp lực, nên rất nhanh liền có thể tra ra manh mối của án tử. Nếu là chuyện khác, thần thiếp đó là có một vạn một lá gan, cũng không dám tùy ý xen mồm, nhưng chuyện này quan hệ an nguy của hoàng thượng, tóm lại dư nghiệt tiền triều là một tâm bệnh, sớm tra rõ, có thể sớm đặt khối đá trong lòng xuống.”


Bookwaves.com.vn

“Trẫm biết tâm tư của ngươi, tự nhiên sẽ không chú ý, chỉ là cái cọc án tử này, sợ rằng không thể giao cho Chu Hoài thăm dò?”


“Đây là vì sao?”


“Trẫm mới vừa thu được tin tức, Giang Nam lại có dư nghiệt tiền triều nhiễu loạn, nói là trẫm hành sự bất nhân, dẫn đến thiên hạ có loạn tượng xuất hiện.”


“Đơn giản là lời nói vô căn cứ, hoàng thượng qua nhiều năm chăm lo việc nước như vậy, bách tính càng ngày càng an ổn, ai không tán thưởng một câu hiền đức chi quân? Thế nào đến miệng của đám dư nghiệt tiền triều, lại thành chuyện bất nhân? Những người đó quả thực là cố ý đảo loạn nhân tâm.”



“Trẫm cũng cảm thấy như vậy, hơn nữa trẫm mơ hồ có cổ suy đoán, sở dĩ dư nghiệt tiền triều tiền triều muốn bắt Hứa Vân Noãn, sợ rằng có quan hệ với cái cọc án tử của Kinh Châu thành kí.”


“Chuyện ở Kinh Châu thành đều đã qua sắp hai năm, chẳng lẽ còn muốn chuyện xưa nhắc lại?”


“Chỉ cần Giang Nam có chút gió thổi cỏ lay, thiên tai nhân họa, luôn luôn sẽ dính dấp khởi Kinh Châu thành chi biến trước đây, trẫm đều đã xem chán rồi, bọn họ lật qua lật lại đơn giản chính là chút thủ đoạn đó.”


“Nhưng đây có quan hệ gì với việc hoàng thượng không cho Chu đại nhân tra án?”


“Hứa Vân Noãn dính dáng với dư nghiệt tiền triều lúc đầu ở Kinh Châu, mà người chọn lúc đầu phụ trách chẩn tai Kinh Châu, một người trong đó là Chu Hoài.”


Hiền phi vội vã cầm khăn tay che lại môi, trên mặt tràn đầy đều là vẻ khiếp sợ: “Hoàng thượng chẳng lẽ là hoài nghi Chu đại nhân có dính dấp cái cọc án tử này? Không thể đi, Chu đại nhân từ trước trung thành, qua nhiều năm như vậy, ở biên cảnh cũng lập được không ít công lao, hơn nữa nhi tử của hắn cũng thành tài, đoạn thời gian trước hoàng thượng còn đích thân tán thưởng nữa.”


“Nhân tâm, là thứ khó có thể phỏng đoán nhất trên đời này, có đôi khi tự cho là nhìn thấu một người, nhưng trên thực tế, thấy cũng chỉ là lông phượng và sừng lân.”


“Đây. . . Nếu nói tới cái này, thần thiếp không hiểu. Dù sao, mỗi ngày thần thiếp phải đẽo gọt xem hoàng thượng yêu thích cái gì, nhưng hoàng thượng giống như cao sơn biển rộng, mặc cho thần thiếp phí sức tâm tư, cũng khó mà lĩnh ngộ, chỉ có thể ngơ ngác ngây ngốc chờ hoàng thượng đến quan ái, nói như thế, thật đúng là thương cảm, buổi tối dùng bữa, phải ăn thêm chút để tẩm bổ mới được.”


Thần sắc hoàng đế vừa hoãn, trong ánh mắt dẫn theo tiếu ý: “Được, buổi tối muốn ăn cái gì, để thiện phòng bên kia tỉ mỉ chuẩn bị,bổ cho ngươi một chút.”


“Đa tạ hoàng thượng, vậy thần thiếp cũng sẽ không khách khí.”



Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận