CHƯƠNG 317: TRỜI GIÚP CÔ NÃI NÃI
Dịch giả: Luna Wong
Hứa Vân Noãn về tới thiền điện Hạo Nguyệt hiên, Mộ Vũ và Hàn Yên lập tức bưng chén thuốc lên: “Tiểu thư đã trở về, đây là chén thuốc mới vừa đưa tới, hôm nay nhập khẩu vừa vặn.”
Hai người nói chuyện, liền đưa chén thuốc tới trước mặt của Hứa Vân Noãn.
Hứa Vân Noãn còn chưa kịp có động tác, một bên Nguyệt Thụ liền bưng chén thuốc qua ngửi ngửi, lập tức thần sắc khẽ động, cười đổ chén thuốc vào trong chậu hoa ở một bên: “Có lẽ là trong thái y viện quá nhiều việc, dĩ nhiên đưa sai chén thuốc rồi, nô tỳ xuống phía dưới tự mình nhìn chằm chằm, lại nấy một phần cho Hứa cô nương đưa qua đây.”
Hứa Vân Noãn nhẹ nhàng cười cười: “Như thế, làm phiền Nguyệt Thụ cô nương.”
“Vi nhà mình chủ tử làm việc, tự nhiên không tính là làm phiền, Hứa cô nương nghỉ ngơi chốc lát trước, rất nhanh chén thuốc mới sẽ đưa tới.”
“Làm phiền.”
Lúc Nguyệt Thụ rời đi, thuận tiện bưng luôn bồn hoa bị đổ thuốc kia ra ngoài.
Thần sắc của Mộ Vũ và Hàn Yên hơi có chút thấp thỏm đi tới trước mặt của Hứa Vân Noãn, trong thanh âm mang theo lo lắng không nói ra được: “Tiểu thư, nô tỳ hai người có phải thiếu chút nữa lại gây họa hay không?”
“Tại sao nói như vậy?”
“Vừa Nguyệt Thụ cô nương vứt sạch chén thuốc của tiểu thư, trong lòng nô tỳ suy nghĩ, người của thái y viện cho dù là bận rộn hơn nữa, thuốc này chắc cũng là sẽ không đưa sai, dù sao cũng quan hệ đến an nguy tính mệnh người, nhưng Nguyệt Thụ cô nương lại cứ nói đưa sai rồi, như vậy có thể là bên trong chén thuốc này bị người động tay chân.”
Hứa Vân Noãn không khỏi cười: “Vậy các ngươi cảm thấy bên trong chén thuốc kia có cái gì?”
“Chẳng lẽ là hạ độc tiểu thư?” Mộ Vũ nói rằng.
Hứa Vân Noãn bật cười: “Trong hậu cung giám sát nghiêm mật như vậy, dược liệu trong thái y viện sau khi vào cung cũng phải trải qua không biết bao nhiêu người kiểm nghiệm, làm sao có thể giấu độc được?”
“Đó chính là thuốc không trị đúng bệnh?”
“Thuốc trong thái y viện đưa tự có quy củ, người nào phụ trách bốc thuốc, người nào phụ trách chế biến, sau khi nấu xong thuốc bã thuốc đều phải bảo lưu bảy ngày mới có thể mang bỏ, nếu sau khi ta uống xong thuốc, đột nhiên có chuyện gì, mấy thứ này đều nhất định phải tra.”
“Nghe tiểu thư vừa nói như vậy, muốn táy máy tay chân trong thuốc, tựa hồ cực kỳ khó khăn.” Mộ Vũ nhanh chóng nghĩ, nhưng là bất kể nghĩ như thế nào đều bắt không được đầu mối gì.
“Chuyện của Hàn phu nhân bên kia các ngươi chắc có nghe nói đi?”
“Vâng, Ngọc Xuân kia thật đúng là tâm tư tinh xảo, dĩ nhiên nghĩ tới dùng dược vật để khống chế tâm thần của Hàn phu nhân, may là tiểu thư và Đào tiểu thư trở về đúng lúc, nói cách khác, thực sự để gian kế của Ngọc Xuân thực hiện được. Tiểu thư, lẽ nào trong thuốc mới vừa rồi cũng có dược liệu làm cho lòng người không yên?”
“Chỉ là hơi ngửi một cái, cũng không có nhận quá rõ, bất quá chén thuốc kia uống vào sẽ để người khó có thể yên giấc, trằn trọc là thật. Hôm nay tiểu thư nhà ngươi thân cực yếu ớt, nếu là bị dằn vặt như vậy ba ngày, chỉ sợ mạng cũng phải đi hơn phân nửa.”
Hứa Vân Noãn vừa nói, vừa tựa ở trên chẩm nhung hiền phi nương nương đưa tới.
Gương mặt của Mộ Vũ và Hàn Yên nghĩ mà sợ: “May là Nguyệt Thụ cô nương phát hiện, nói cách khác, hai nô tỳ đã có thể muôn lần chết khó từ. Tiểu thư, người nào lớn mật như thế, dám đưa tay đến thái y viện bên kia?”
“Lại nhìn một cái, nếu là hồ ly, luôn sẽ lộ ra đuôi.”
Bookwaves.com.vn
Trong lòng Hứa Vân Noãn mơ hồ có chút suy đoán, bất quá, không có chứng cứ, nói ra cũng không tốt, hơn nữa người động thủ một lần mưu kế chưa thành, tất nhiên sẽ còn nghĩ biện pháp khác, nàng chỉ cần tương kế tựu kế là được.
Kế tiếp mấy ngày, Hứa Vân Noãn ở trong cung an tĩnh dưỡng bệnh, sau đó cũng không gặp hoàng thượng nữa, trong lòng khó tránh khỏi có chút nôn nóng.
Hiền phi đi tới, khi thấy Hứa Vân Noãn lười biếng tựa ở bên cửa sổ, trên tay nắm bắt hạt gạo, ch hai con ma tước không biết từ đâu bay tới ăn.
Ma Tước bén nhạy đã nhận ra hiền phi tới gần, vỗ cánh liền bay đi.
Trong mắt hiền phi sinh ra vài phần kinh ngạc: “Nhìn hình dạng của ma tước kia, còn tưởng rằng là bị người tập quen, không sợ người, không nghĩ tới lại thoáng cái bị kinh.”
Hứa Vân Noãn liền vội vàng đứng lên hướng hiền phi hành lễ: “Gặp qua hiền phi nương nương.”
“Mau đứng dậy đi, hai ngày này thân thể thế nào?”
“Có nương nương phái người tỉ mỉ chăm sóc, mỗi ngày một khá hơn, hôm nay cảm thấy đều có thể ra bên ngoài chạy lên vòng.”
“Không cho bướng bỉnh, thương gân động cốt dưỡng một trăm ngày, huống chi ngươi là thương tổn tới nội phủ càng yếu ớt, không thể có một chút sơ xuất.” Hiền phi nhìn Hứa Vân Noãn càng ngày càng tươi ngon mọng nước, mặt mũi xinh đẹp, vui sướng trong lòng càng ngày càng thịnh, “Nhìn bộ dáng của ngươi, biết ngươi ở trong cung ngây ngô phiền muộn, hôm qua ta cố ý gọi Đoan vương vào trong cung, hàn huyên chuyện bên ngoài với hắn, chuyên qua đây nói cho ngươi biết một tiếng.”
Nhãn thần của Hứa Vân Noãn chợt sáng lên: “Nương nương, không dối gạt người, quả thực Vân Noãn thời khắc lo lắng bên ngoài, nhất là đại ca và Trần Tiêu, lúc ta vào cung, thân thể của bọn họ đều kém cực kỳ, ta rất sợ xảy ra biến cố gì.”
Bookwaves.com.vn
“Chuyện lúc trước ta cũng có nghe thấy, khi đó bọn họ đều nghĩ đến ngươi đã xảy ra chuyện, trong lòng mất hết can đảm, tự nhiên không thèm để ý thân thể thế nào, nhưng hôm nay ngươi bình an trở về, bọn họ hận không thể khỏi ngay tức khắc, giúp ngươi chống đỡ một mảnh thiên địa, không có việc gì.”
Hứa Vân Noãn không khỏi cười cong mắt, dáng tươi cười thật tâm thật ý giống như lưu kim ánh sáng ngọc, để cặp mắt kia trở nên càng thần thái sáng láng: “Chỉ tiếc, ta hiện tại ở trong cung, không thể bồi ở bên cạnh họ.”
“Yên tâm đi, cách ngày ngươi xuất cung cũng không xa.”
“Hiền phi nương nương, là Đoan vương điện hạ điều tra được tin tức gì?”
“Đoan vương trên cơ bản không tra được tin tức gì hữu dụng.”
Hứa Vân Noãn hơi sửng sờ: “Nếu là nói như vậy, vì sao nương nương nói cách ngày ta xuất cung không xa?”
“Có một số việc dính dáng càng trọng đại, ẩn núp càng sâu, nếu dễ dàng có thể tra được, ngược lại để người khó có thể tín phục, cái gì đều không tra được ngược lại là chuyện tốt.” Hiền phi có thâm ý khác nói rằng.
Hứa Vân Noãn nao nao, lập tức mím môi khóe môi cười: “Nương nương nói phải, là Vân Noãn nghĩ xấu.”
“Dĩ nhiên, nếu vẫn không tra được đầu mối gì, trước tất cả chăn đệm đều sẽ biến thành vô dụng, nên, ta để người âm thầm liên lạc với Vệ quốc công, hắn nói nhân thủ phái đến Kinh Châu bên kia đã trở về.”
Trong lòng Hứa Vân Noãn chợt run lên, lập tức ngẩng đầu nhìn về phía hiền phi, chuyện Kinh Châu bên kia có thể nói là dính dáng trọng đại cực kỳ bí ẩn, ca ca nói chuyện này với hiền phi nương nương, nói như vậy nàng là cực kỳ có thể tin.
“Nương nương, không biết người Kinh Châu bên kia có tra được tin tức hữu dụng gì không?”
“Vệ quốc công nói sổ sách đã lấy trở về, còn tìm được một người vẫn ẩn núp, người này tên là Dương Dần, hai năm trước đây, chính là chủ bộ trong phủ nha của tri châu Kinh Châu Bùi Nguyên.”
“Dương Dần. . . Ta từng nghe Tần U Tố nhắc qua người này, không phải nói hắn đã bỏ mạng sao?”
“Dưới cơ duyên xảo hợp, phát hiện hắn còn sống, nhưng lại dính vào trong thế lực dư nghiệt tiền triều, những năm gần đây một mực ở Giang Nam, mơ hồ mưu đồ, muốn giúp Bùi đại nhân lật lại bản án. Hắn đã theo người của Vệ quốc công, đang trên đường tới kinh thành.”
Hứa Vân Noãn tinh thần chấn động mạnh, trong lòng dâng lên trận trận hỉ sắc: Như vậy xem ra, thật đúng là thượng thiên phù hộ.
Lúc này đây, Chu gia và Thẩm gia dù cho không chết, cũng phải lột da!