CHƯƠNG 318: VẠN SỰ ĐÃ CHUẨN BỊ
Dịch giả: Luna Wong – đột nhiên muốn bão chương nên bão luôn 3 chương nè
Phát giác được hỉ sắc trong ánh mắt của Hứa Vân Noãn, hiền phi cũng theo giương khóe môi lên: “Nghe được tin tức này, có phải an tâm nhiều rồi không?”
Hứa Vân Noãn liền vội vàng gật đầu: “Kỳ thực bận tới bận lui, chỉ sợ mình uổng công, hôm nay biết có hy vọng vì mình lấy lại công đạo, trong lòng nhất thời an ổn.”
“Không chỉ có như vậy, sau khi liên lạc với Dương Dần, hắn nghe nói lúc này đây có thể giúp Bùi đại nhân lật lại bản án, đã biểu lộ thái độ, sẽ tận lực phối hợp, hơn nữa qua nhiều năm như vậy, hắn vẫn bị người đuổi giết, trốn đông trốn tây, cũng là bởi vì trong tay nắm một phần chứng cứ then chốt.”
“Chứng cứ then chốt?”
“Không sai, Dương Dần này cũng là một người tài ba, đã từng ở trong Kinh Châu thành nổi danh thần trộm, theo tin đồn không có đồ hắn trộm không được, vẫn là Bùi đại nhân cố ý bày cái tròng, mới bắt được hắn, lại dùng đức hạnh thu nạp hắn bên người. Dương Dần lợi dụng bản lãnh của mình, trộm được mấy phong thư từ bên người những quan viên kia, mà trong đóng thư này lại ghi chép tất cả kinh lịch ở lúc Kinh Châu thành chi biến.”
Hứa Vân Noãn không khỏi hơi mở to hai mắt, chỉ cảm thấy chuyện này như có thần trợ, thật sự quá mức thuận lợi: “Nếu thật sự là như thế, như vậy lúc này đây đám người Chu Hoài sẽ chịu không nổi.”
“Cho nên a, chuyện bên ngoài giao cho Vệ quốc công và Mục tướng quân xử trí là được, thực sự không được còn có Đoan vương ở một bên hỗ trợ , ngươi an tâm dưỡng tốt thân thể của mình, nhớ kỹ, sau này mặc kệ xảy ra chuyện gì, cũng không cho phép mạo hiểm như vậy nữa.”
“Đa tạ hiền phi nương nương nói cho ta biết việc này.”
Hiền phi đánh giá Hứa Vân Noãn, cười hỏi: “Nghe được ta hiểu rõ chuyện này như vậy, trong lòng ngươi đối với ta, lẽ nào không có chút nghi vấn nào?”
Yiếu ý trong ánh mắt Hứa Vân Noãn càng rõ ràng: “Dân nữ tuy rằng xuất thân từ hương dã, không được giáo dục gì, nhưng lại biết tri ân báo đáp, càng có thể cảm thụ được người khác đến tột cùng là thực sự tâm tồn thiện ý, hay là tiếu lí tàng đao. Hiền phi nương nương từ lần đầu tiên gặp mặt bắt đầu, liền giúp dân nữa có thừa, sau đó càng nhiều lần để Đoan vương điện hạ hỗ trợ ở cạnh, hôm nay Vân Noãn ở lại trong cung, cũng ít nhiều có hiền phi nương nương ngăn trở hỗn loạn phía ngoài, nói cách khác, Vân Noãn sợ rằng chết như thế nào cũng không biết.”
Chu phi tuy rằng bị vắng vẻ, nhưng không thể khinh thường.
“Ttiểu nha đầu ngươi tuổi này không lớn, thế nhưng tính tình thực tại thông thấu, mặc kệ ngươi tin hay không, từ lần đầu tiên bắt đầu nhìn thấy ngươi, ta đã cảm thấy ta ngươi hai người cực có duyên phận, trước Đoan vương còn từng nhắc qua với ta, nói là tâm tồn hảo cảm với ngươi, nhi tử của mình trong lòng ta đều biết, hắn là một du mộc đầu, không biết săn sóc nữ tử, nên ta liền bỏ đi ý niệm của hắn. Bất quá, ngươi có thể xem ta và Đoan vương như là thân nhân của ngươi, có cái gì cần hỗ trợ, nói thẳng là được.”
Hứa Vân Noãn há miệng, cuối cùng vẫn không hỏi ra trong lòng suy nghĩ, chỉ gật đầu cười: “Đa tạ hiền phi nương nương.”
“Không cần khách khí như vậy.”
Trong Bảo Hoa điện, Đoan vương cung kính bẩm báo với đế vương: “Hồi bẩm phụ hoàng, là nhi thần vô năng, không thể điều tra được tin tức hữu dụng gì, hơn nữa nhân chứng mấu chốt nhất Ngọc Xuân, sau khi bị bắt không chỉ không nói, còn kém chút tự sát, may là phát hiện đúng lúc, được cứu trở về.”
“Người còn sống?”
Bookwaves.com.vn
“Vâng, còn sống, nhưng một chữ không nói, nhi thần tra án bất lợi, thỉnh phụ hoàng trách phạt.” Đoan vương quỳ trên mặt đất, dáng dấp thập phần áo não.
“Ngươi đứng lên trước đi.”
“Phụ hoàng, mặc dù nhi thần không có tra được bao nhiêu tin tức hữu dụng, thế nhưng nhi thần cảm thấy loại án này tuyệt đối không chỉ là sự trả thù của Vương gia tiểu thư.”
Hoàng đế hơi hé mắt: “Ngươi hoài nghi Vương gia tiểu thư là oan uổng?”
“Vâng, còn thỉnh phụ hoàng tỉ mỉ tự định giá, lúc đó Vương gia tiểu thư và Hứa Vân Noãn sản sinh xung đột, là bởi vì trong vô tình gặp được ở khu vực săn bắn, chính là cơ duyên xảo hợp. Mà Vương gia tiểu thư gặp phải thư sinh lừa gạt như đã nói, cũng là ra ngoài ngẫu nhiên gặp phải, hơn nữa, Vương gia tiểu thư viết thư oán hận Hứa Vân Noãn, mà thư sinh kia trả thù cũng là tâm huyết dâng trào, tổng kết lại, cả câu chuyện đều quá mức đúng dịp, thật là sẽ có thật nhiều trùng hợp trong một án sao?”
“Ngươi nói cũng có lý.”
Trong ánh mắt Đoan vương hiện lên một tia ánh sáng nhạt: “Phụ hoàng, nhi thần cũng chỉ là suy đoán, cũng không có chứng cứ, nên cũng chỉ có thể nói một câu với người. Hình bộ thúc giục nhi thần kết án, nhi thần cũng tra không ra cái gì, chỉ có thể cô phụ một mảnh kỳ vọng của phụ hoàng.”
Mi tâm của hoàng đế hơi vừa nhíu: “Hình bộ thúc giục ngươi kết án?”
“Đúng vậy, vụ án này vốn là phụ hoàng ở khu vực săn bắn đã kết luận, hình bộ án kiện đông đảo, cũng không muốn thêm nhiều phiền phức.” Đoan vương lặng lẽ ở trong lòng lạy hình bộ một cái, ném cả cái nồi đen qua, thật sự có chút xin lỗi.
“Trẫm cho ngươi tra án, có kết án hay không tự nhiên do ngươi định đoạt, hình bộ chỉ là phụ trợ ở bên cạnh, đâu cho bọn họ nói nhiều?”
“Phụ hoàng, ý của người là, cái cọc án tử này còn phải tiếp tục điều tra?”
Đúng lúc này, một nội thị bước nhanh đi đến: “Hoàng thượng, Giang Nam bên kia đưa tấu khẩn cấp tới.”
Bookwaves.com.vn
“Trình lên.” Mi tâm của hoàng đế vừa nhíu, Giang Nam?
Hoàng đế đọc nhanh như gió, nhìn xong nội dung trên tấu, mạnh ném nó lên trên bàn: “Khá lắm dư nghiệt tiền triều!”
“Phụ hoàng bớt giận.” Đoan vương hành lễ, “Phụ hoàng nhắc tới dư nghiệt tiền triều? Lẽ nào bọn họ lại nhảy ra tác loạn?”
“Dư nghiệt tiền triều cổ động dân chúng vô tội, thừa dịp Giang Nam có mấy địa phương xảy ra hạn hán, lại bắt đầu tuyên dương, nói trẫm nhiều năm hoành hành vô độ, cho nên mới dẫn đến nghiêm phạt của thượng thiên, nếu tiếp tục ủng hộ triều đình, nói không chừng sẽ biến thành Kinh Châu kế tiếp.”
“Đơn giản là lời nói vô căn cứ.”
“Chúng ta đều biết, mấy tin tức này bất quá là thủ đoạn của dư nghiệt tiền triều mê hoặc bách tính, nhưng dân chúng có đôi khi lại nhận không rõ, khó tránh khỏi phải bị nó mê hoặc.” Ánh mắt của hoàng đế chặt chẽ nhìn chằm chằm tấu trên bàn, “Hơn nữa, địa phương dư nghiệt tiền triều hoạt động hung hăng ngang ngược nhất, đó là ở Kinh Châu, những loạn tặc này dĩ nhiên đập trường sinh từ bách tính Kinh Châu lập cho trẫm! Quả thực buồn cười!”
Trên người đế vương lửa giận tràn đầy, cung nhân trong đại điện vội vàng quỳ xuống đất, lạnh run, không dám lên tiếng.
“Còn thỉnh phụ hoàng bớt giận, không nên bởi vì chút này giận hỏng thân thể.”
“Ninh Từ, loại án này của Hứa Vân Noãn ngươi tiếp tục tra, tra tất cả nghi vấn thanh thanh sở sở mới thôi.”
Thanh âm của hoàng đế lạnh lùng, nếu như nói trước hoài nghi trong lòng chỉ có bốn năm phần, nhưng hôm nay, loại ngờ vực vô căn cứ này liền đạt tới tám phần.
“Giang Nam có dư nghiệt tiền triều tác loạn, chung quanh khu vực săn bắn lại xuất hiện Thanh Cân quân rình mò ở bên, chủ yếu hơn chính là, trong triều lại có người giúp đỡ Thanh Cân quân xóa sạch chứng cứ, có lá gan làm ra việc này ở dưới mí mắt trẫm, thân phận của hắn nhất định không thấp, cái cọc án tử này giao cho những người khác tra, trẫm không yên lòng. Chỉ có ngươi, phụ hoàng tin tưởng ngươi, cho nên ngươi phải tận lực điều tra, đừng để phụ hoàng thất vọng.”
Đoan vương vội vã lên tiếng trả lời: “Thỉnh phụ hoàng yên tâm, nhi thần nhất định dốc hết toàn lực điều tra rõ chuyện này, để dụng tâm hiểm ác của dư nghiệt tiền triều bại lộ khắp thiên hạ.”
“Được, nếu là thiếu nhân thủ, cứ nói với trẫm.”
“Phụ hoàng, nhi thần đích thật là muốn tìm hai người hỗ trợ.”
“Muốn tìm ai?”
“Mục Trần Tiêu và Thẩm Cửu Mạch.”