CHƯƠNG 320: THƯƠNG KỲ THẬP CHỈ, BẤT NHƯ ĐOẠN KỲ NHẤT CHỈ
Dịch giả: Luna Wong – tổn thương mười ngón của nó, không bắt bẻ một ngón của nó
Sau khi Thẩm Cửu Mạch rời khỏi, Vu thị lăng lăng đứng tại chỗ, thật lâu không có phục hồi lại tinh thần, một lát sau, mạnh quay đầu nhìn về phía Lâm Hoa: “Nhanh đi thỉnh lão gia qua đây!”
“Phu nhân, lão gia lúc này hẳn là ở viện tử của Trần di nương.”
“Dù cho hắn ở trên giường của tiện nhân kia, cũng đi mời người tới cho ta!” Vu thị quát lạnh một tiếng, nếu nhi tử đều mất rồi, còn cố kỵ nhiều như vậy làm cái gì?
“Vâng, nô tỳ đi ngay.”
Lúc Thẩm Cửu Mạch chạy tới Mục gia, Đoan vương và Mục Trần Tiêu đã ở trong thư phòng gặp mặt.
“Gặp qua Đoan vương điện hạ, gặp qua Mục tướng quân.”
Thần sắc của Mục Trần Tiêu băng lãnh, không thấy chút tâm tình nào.
Đoan vương gật đầu mở miệng: “Thẩm công tử không cần đa lễ, sự tình khẩn cấp, chỉ có thể đi thẳng vào vấn đề, hai năm trước, trong Kinh Châu thành cụ thể phát sinh qua cái gì, còn thỉnh Thẩm công tử cặn kẽ nói một câu.”
“Kinh Châu?” Thẩm Cửu Mạch hơi có chút ngoài ý muốn.
“Không sai, ngày gần đây, Giang Nam lại xuất hiện vết tích của dư nghiệt tiền triều hoạt động, vưu kì lấy Kinh Châu làm. . .” Đoan vương đơn giản nói ra chuyện đã xảy ra gần đây một lần.
Sau khi Thẩm Cửu Mạch nghe xong, thần sắc mạnh khẽ động: “Hai năm trước Kinh Châu chi biến, dư nghiệt tiền triều đích xác hoạt động cực kỳ nhiều lần, bọn họ thậm chí muốn hoàn toàn chiếm Kinh Châu thành, mượn đó để đạt được mục đích dao động căn cơ của triều đình. Bất quá may là Hứa cô nương và gia gia của nàng xuất hiện đúng lúc, dâng phương thuốc lên, triều đình lại vận dược liệu đến, khống chế được tình hình bệnh dịch phát triển, hơn nữa Chu đại nhân dẫn người trấn áp, đây mới không có để âm mưu của dư nghiệt tiền triều thực hiện được.”
“Chu đại nhân, chỉ là Chu Hoài?”
“Phải, hai năm trước, hắn là Nam Giang tuần án, phụ trách hiệp trợ khâm sai triều đình điều tra bình ổn Kinh Châu.”
Mục Trần Tiêu mở miệng nói: “Hai năm trước ta vẫn đang ở biên cảnh, không biết trong Kinh Châu thành cụ thể phát sinh qua cái gì, khi đó triều đình phái khâm sai đi qua là ai?”
“Là ngay lúc đó hộ bộ thị lang Lâm Đống Lâm đại nhân.”
“Nếu ta nhớ không lầm, Lâm đại nhân dính dịch bệnh ở trong Kinh Châu thành, đã qua đời.”
“Phải, lúc mới bắt đầu không có dị thường gì, nhưng sau này dịch bệnh chợt khuếch tán, bất đắc dĩ hoàn toàn phong tỏa Kinh Châu thành. Khi đó Lâm đại nhân còn không biết làm việc âm hiểm ác độc của đương nhiệm tri châu Kinh Châu Bùi Nguyên, riêng tư gặp qua hắn một lần, sau đó liền bị nhiễm dịch bệnh, sau này Chu đại nhân phụ trách điều tra, nói là sở dĩ Lâm đại nhân nhiễm bệnh, là bởi vì trong nước trà Bùi Nguyên đưa Lâm đại nhân uống, nhỏ máu của người bị nhiễm dịch bệnh vào.”
Đoan vương và Mục Trần Tiêu nhìn nhau một mắt, trong ánh mắt hiện lên tràn đầy ngưng trọng: “Xem ra người liên lụy đến cái cọc án tử này đích thật là nhiều lắm.”
“Điện hạ, Mục tướng quân, chuyện đã xảy ra trong Kinh Châu thành có liên quan gì đến án tử của Hứa cô nương?”
Bookwaves.com.vn
“Nhưng lưu phỉ bắt Hứa cô nương và Đào tiểu thư cũng không phải người bình thường, mà là dư nghiệt tiền triều ngụy trang, chắc là vì ở trong lập trường làm ra chút sự tình, nhưng không nghĩ tới lại lấy Đào tiểu thư và Hứa cô nương ra cản tai.” Đoan vương dựa theo kế hoạch của Hứa Vân Noãn, nói ra sự tình.
“Dư nghiệt tiền triều?” Thẩm Cửu Mạch có vẻ cực kỳ khiếp sợ, thiết kế Hứa Vân Noãn và Đào Bảo Nhi rõ ràng là mẫu thân hắn, điểm này hắn cực kỳ xác định, như vậy mẫu thân hắn đến tột cùng có biết thân phận của những lưu phỉ kia hay không? Lại làm như thế nào liên lạc với bọn họ?
Tâm tình của hắn thập phần ngưng trọng, nếu chuyện này xử lý không tốt, sợ rằng toàn bộ Thẩm gia cũng sẽ thua theo.
Ánh mắt của Mục Trần Tiêu rơi vào Thẩm Cửu Mạch trên mặt của: “Thẩm công tử, nếu ngươi biết đầu mối liên quan đến vụ án này, sẽ giấu diếm không báo không?”
“Tự nhiên sẽ không.”
“Như vậy là tốt nhất, dù sao loại án này là liên lụy đến vô số bách tính cùng với an nguy của triều đình, nếu có người vì tư lợi của bản thân mà giấu diếm đầu mối quan trọng, người này có thể trở thành tội nhân thiên cổ.”
Thẩm Cửu Mạch âm thầm cắn chặt hàm răng, chỉ cảm thấy trong lòng càng dày vò: “Đa tạ Mục tướng quân nhắc nhở, không biết kế tiếp, ta còn có cái gì có thể giúp một tay?”
“Thẩm công tử nghĩ biện pháp tra một chút hạ lạc của những lưu phỉ này ở chung quanh khu vực săn bắn đi, lúc đó mặc dù bắt hơn phân nửa, thế nhưng có không ít người thành công chạy trốn, nếu có thể tìm được những người đó cẩn thận thẩm vấn, tìm hiểu nguồn gốc, nói không chính xác có thể hung hăng đả kích thế lực của dư nghiệt tiền triều.”
“Vâng.”
Thẩm Cửu Mạch được tiễn ra ngoài, Đoan vương nhịn không được mở miệng hỏi: “Trần Tiêu, ngươi xác định để Thẩm Cửu Mạch tham dự vào không có vấn đề sao? Dù sao, ngươi và Hứa cô nương không phải hoài nghi Vu thị chính là chủ sử sau màn?”
“Trước khi cô nãi nãi vào cung đã từng nói, nếu như nói Thẩm gia chính là vũng bùn hỏng bét, như vậy Thẩm Cửu Mạch chính là cây gậy duy nhất có thể quấy nước đục ở trong vũng bùn kia. Hơn nữa, muốn động một mình Vu thị thì dễ, nhưng nếu muốn trực tiếp dời đến Vu gia sau lưng nàng lại cực kỳ trắc trở. Cô nãi nãi cũng chưa từng nghĩ, chỉ là bằng vào một cái cọc án tử như vậy, có thể trực tiếp dời đến tam đại gia tộc Chu gia, Thẩm gia và Vu gia.”
Bookwaves.com.vn
Tổn thương mười ngón của nàng, không bắt bẻ một ngón của nàng,
Cùng với kéo ba gia tộc vào, đả kích một phen không đến nơi đến chốn, còn không bằng nắm chặt một Chu gia không tha, trực tiếp triệt để giết chết nó.
Đoan vương thật chặc nhíu mi tâm: “Nghe ngươi nói chuyện trong Kinh Châu thành, hôm nay ta vẫn đang cảm thấy nhìn thấy mà giật mình, nếu nếu không thể hoàn toàn điều tra rõ án tử, làm sao có thể an tâm những người bị oan khuất kia?”
“Điện hạ ở chỗ sâu trong triều cục, nên minh bạch, có chút thời gian cũng không phải là chúng ta không muốn truy cứu, mà là chân tướng quá mức thảm liệt, nên không tiện công khai rõ ràng trước mặt mọi người. Chuyện Kinh Châu thành tình là một cái cọc gièm pha, nếu để cho bách tính biết được các loại thảm trạng của Kinh Châu thành, đều là bởi vì quan viên trong triều đấu đá tính toán nhau, như vậy uy nghiêm của triều đình ở đâu? Hơn nữa dư nghiệt tiền triều nhiều lần tác loạn, đánh đều là cờ hiệu hoàng thượng bất nhân, bởi vậy hoàng thượng sẽ càng thêm cấm kỵ chuyện này.”
Thanh âm của Mục Trần Tiêu thanh lãnh, trong ánh mắt mang theo giễu cợt nồng nặc.
Đoan vương hơi cúi đầu, sau một lát chợt ngẩng đầu lên, ánh mắt cực kỳ kiên định nói rằng: “Mặc dù phụ hoàng sẽ vì vậy mà tức giận, ta cũng không muốn chân tướng của chuyện mai một như thế.”
Mục Thiên Trù đi đến, bởi vì thân thể, bước chân của hắn hơi lộ ra chậm rãi, đi tới trước mặt Đoan vương điện hạ, cung kính cúi người hành lễ: “Điện hạ. . .”
“Vệ quốc công không cần đa lễ.”
“Thỉnh điện hạ thứ tội, lời mới vừa rồi ngươi và Trần Tiêu nói ta đã nghe được.”
“Vậy người cảm thấy chuyện này nên làm thế nào?”
“Tính tình của điện hạ và Trần Tiêu cực kỳ tương tự, các ngươi đều là hạng người vặn bẻ không cong, nhưng có đôi khi thân ở trong đó, nhưng không thể không thỏa hiệp, hơn nữa, điện hạ nghĩ chuyện này quá mức đơn giản.”
“Quá mức giản đơn?”
“Không sai, đoạn thời gian này điện hạ đã biết được tiền căn hậu quả, nhưng người có từng nghĩ tới, sở dĩ trong Kinh Châu thành sẽ xảy ra chuyện, cũng là bởi vì bạc của hà công bị tham ô, như vậy những bạc bị tham ô kia đưa đến nơi nào?”
Thần sắc của Đoan vương chợt buộc chặt: “Vệ quốc công cũng biết ngân lượng nơi đi?”
“Quá mức cụ thể thì không biết, thế nhưng biết đại khái một phương hướng.”
“Còn thỉnh Vệ quốc công chỉ giáo.”
“Điện hạ thực sự muốn biết sao?”
“Ta muốn biết!”
“Trong cung.”
(Luna: Đã bão xong, mọi người xem truyện vui vẻ)