Quốc Sắc Kiều Phi


CHƯƠNG 321: CÓ PHỤC QUẢN GIÁO CỦA CÔ NÃI NÃI KHÔNG


Dịch giả: Luna Wong


Thần sắc của Đoan vương trong một sát na ngưng trọng: “Những ngân lượng bị tham ô đưa đến trong cung?”


“Không sai.”


“Nếu là trong cung. . . Phụ hoàng là tuyệt đối không thể nào, các nữ quyến trong hậu cung cũng không có năng lực lớn như vậy, như vậy là đưa đến trong tay đệ đệ nào đó của bổn vương?” Đoan vương rất nhanh liền suy nghĩ cẩn thận.


“Điện hạ thông tuệ.”


“Là ai?”


“Điện hạ lẽ nào sẽ không có suy đoán sao?”


Đoan vương không khỏi trầm mặc lại: “. . . Nhị đệ tính tình khoan hậu, chỉ thích tự nhàn tản hưởng lạc, không thèm để ý quyền thế trong tay, tứ đệ vừa thành thân không lâu, cũng mới bắt đầu tiếp xúc triều chính, tuy có tâm, nhưng cánh chim không gió, các đệ đệ khác môn, còn nhỏ. . . Duy chỉ có tam đệ. . . Ninh Cảnh. . .”


Mục Thiên Trù hơi khẽ thở dài một cái, nói rằng: “Trước đây, cựu thần cũng không có nxâu chuỗi hững đầu mối này, nhưng hôm nay từng chuyện từng chuyện xảy ra, trước sau suy nghĩ một chút, kỳ thực đều cũng có nguyên do nhân quả. Tam hoàng tử điện hạ, hẳn là đã sớm thu được ủng hộ của Chu gia. Chăm chú tính một lần, tam hoàng tử điện hạ không phải là hai năm trước bắt đầu từ từ hiển lộ ở trước mặt hoàng thượng sao?”



“Chu gia. . . Chu Bân hại Trần Tiêu, để hắn phế bỏ hai chân ở trên chiến trường, đầu tiên là Chu Ngọc Nghiên cố ý muốn gả cho Trần Tiêu, lại chợt hủy hôn ước, để bộ mặt của Trần Tiêu quét rác, làm các loại, tuy có nghi kỵ của phụ hoàng, cũng không thể thiếu trợ giúp của tam hoàng tử, hắn xem ta là địch, tự nhiên không nhìn nổi Mục gia và ta tương liên chặt ch, hắn gây xích mích không được quan hệ của ta và Trần Tiêu, mượn không được hơi chính trực của Mục gia, như vậy chỉ có thể nghĩ biện pháp hủy diệt.”


“Vẫn cho là Chu Hoài ở biên cảnh xa, hẳn là dính không tới phân tranh trong kinh thành, hơn nữa hai năm trước, tam hoàng tử vừa thành niên, ai có thể nghĩ tới, hắn lại có tâm tư thâm trầm như vậy.”


“Đều tại ta, nếu như không phải bởi vì quan hệ của ta, Trần Tiêu cũng sẽ không rơi xuống hoàn cảnh hôm nay.”


Chu gia âm thầm ủng hộ tam hoàng tử Ninh Cảnh, tính toán Mục Trần Tiêu như vậy tự nhiên là vì chèn ép thế lực của Đoan vương là hắn.


Nghĩ tới đây, vẻ tự trách trên mặt Đoan vương càng đậm.


Mục Trần Tiêu nâng đôi mắt lên, thanh âm trước sau như một bình tĩnh, không thấy chút gợn sóng nào: “Điện hạ không nên tự trách, công lao Mục gia ôm trên người, hoàng thượng luôn luôn không yên lòng, không có tam hoàng tử ở một bên trợ giúp, cũng sẽ có những người khác thổi gió bên tai. Còn nữa, hôm nay cũng không có gì không tốt, chí ít còn có mạng, lại có cô nãi nãi ở bên cạnh bồi, những thứ khác cũng sẽ không cưỡng cầu.”


“Trần Tiêu. . .”


“Hôm nay nói với điện hạ mấy tin tức này, cũng không phải là muốn để điện hạ sinh lòng tự trách, mà là muốn để trong lòng ngươi nhiều hơn chút phòng bị. Điện hạ chí không ở quyền vị, nhưng có đôi khi, điện hạ không muốn tranh đấu, những người khác lại chưa chắc khẳng giơ cao đánh khẽ, điện hạ phải sớm ngày chuẩn bị sẵn sàng, dù cho không vì bản thân người, cũng phải nghĩ cho hiền phi nương nương trong cung.”


“Ta biết, có giáo huấn lần này, ta nhất định sẽ không sơ sẩy đại ý giống như nữa trước nữa, chỉ là Trần Tiêu chân của ngươi. . .”


“Cô nãi nãi nói qua, nàng sẽ cố gắng kiếm đủ bạc, sau đó giúp ta mời danh y thiên hạ, nói không chính xác liền có thể tìm được thần y ẩn sĩ, nên hiện tại dưỡng cho tốt, đợi cô nãi nãi mở Tứ Quý các khắp toàn bộ Đại An triều, nói không chừng tìm được người có thể trị liệu cho ta.”



Thần sắc buộc chặt của Đoan vương buông lỏng, lập tức lại có một cổ chua xót không thể tự chế thăng lên trong lòng: “Ngươi yên tâm, ta cũng sẽ không ngừng giúp ngươi thỉnh danh y thiên hạ, trị khỏi cho cái chân này.”


Thần sắc của Mục Trần Tiêu thoáng hòa hoãn: “Biết điện hạ không thích khách sáo, lúc này đây cũng không nói cảm tạ với ngươi.”


“Vốn nên thế.” Trong lòng Đoan vương an tâm một chút.


Bookwaves.com.vn

Trong thư phòng có chốc lát trầm mặc, sau cùng Đoan vương tỷ số mở miệng trước: “Vệ quốc công, Trần Tiêu, ta minh bạch ý của hai người các ngươi vừa nói, nhưng, ta cảm thấy chuyện này cần phải rõ ràng khắp thiên hạ.”


Thần sắc vừa buông lỏng của Mục Thiên Trù chợt trở nên nghiêm túc: “Điện hạ vừa mới tiếp xúc triều chính, thu được tín nhiệm của hoàng thượng, nếu cọc án tử đầu tiên liền chọc cho hoàng thượng không hài lòng, như vậy đường sau này phải đi, chỉ sợ cũng vô cùng gian nan.”


“Ta minh bạch, nhưng có một số việc nhất định phải có người làm.”


“Điện hạ hẳn là nghĩ rõ ràng, dù cho ngươi làm, hậu quả cũng không nhất định sẽ như ý người, nếu hoàng thượng không muốn tra ra manh mối của cọc án tử này, thậm chí có ý ngăn chặn tin tức Kinh Châu chi biến, như vậy mặc kệ điện hạ làm nhiều hơn nữa , đều là vô dụng.”


“Vậy thì tìm một cơ hội để phụ hoàng vô pháp áp chế tin tức, tiếp qua không lâu chính là thọ thần của phụ hoàng, đến lúc đó văn võ bá quan đều ở, cơ hội này cực kỳ hợp.”


“Điện hạ, cọc án tử này ảnh hưởng bao lớn, trong lòng hoàng thượng sẽ có tức giận bao lớn, điện hạ hà tất mạo hiểm lớn như vậy?”



“Phụ hoàng sẽ có tức giận với t, nhưng tức giận này cũng chỉ là tạm thời, sau này lại nghĩ biện pháp vãn hồi là được. Chỉ có để cọc án tử rõ ràng khắp thiên hạ, bách tính uổng mạng trong Kinh Châu thành, cùng với Bùi đại nhân bị oan sâu nặng mới có thể có được an bình. Lúc này đây trong đám người hại Hứa cô nương có Thẩm gia, cũng có Chu gia, trong đó còn nhúng vào một Vu thị, dù cho không có biện pháp thoáng cái ban đảo nhiều gia tộc như vậy, nhưng tiên diệt một người trong đó trước vẫn có hy vọng.”


Mục Trần Tiêu hơi cau mi: “Nếu điện hạ là vì cô nãi nãi, đại khả không cần như vậy, cô nãi nãi nói qua, nếu là một cây búa đập không chết người, vậy đập thêm hai cái, không cần nóng lòng nhất thời.”


Đoan vương đứng dậy: “Các ngươi không cần khuyên ta nữa, trong lòng ta đã có quyết định, chính là tận lực sưu tập tin tức, cành nhanh càng tốt, càng nhiều càng tốt, còn phải thỉnh Vệ quốc công và Trần Tiêu hiệp trợ nhiều hơn, ta cũng trở về bố trí một chút nhân thủ.”


Đoan vương nói xong, liền mạnh đứng dậy rời đi.


Mục Thiên Trù khẽ thở dài: “Trần Tiêu, Đoan vương làm như thế, có phải như ngươi đã đoán trước hay không ?”


Bookwaves.com.vn

Những suy đoán với tam hoàng tử và Chu gia, hai gia tôn bọn đã sớm nói, trước Mục Trần Tiêu cho tới bây giờ không có ý định nói với Đoan vương, nhưng hôm nay lại chọn lựa giờ mấu chốt này nói ra, khó không có kích thích hắn kiên định bản tâm.


“Vâng.”


“Rất nhiều đạo lý, ta không nói ngươi cũng minh bạch, chỉ bất quá vẫn là nghĩ sẽ minh xác với ngươi một chút. Đoan vương là thật tâm thật ý coi ngươi là huynh đệ, tương lai, phần tình nghị này của các ngươi có thể sẽ rạn nứt, thậm chí có khả năng quyết liệt, nhưng bây giờ, nó chân thật tồn tại, ngươi không nên làm ra chuyện thương tổn phần tình nghị này, nói cách khác, hối hận cũng là bản thân ngươi.”


Mục Trần Tiêu nhẹ nhàng rũ đôi mắt xuống: “Gia gia nói ta đều hiểu, ta biết nên làm như thế nào.”


“Ngươi hiểu là tốt rồi, nếu sau cùng ngươi làm hạng người bất nhân bất nghĩa, ta đây làm gia gia giáo dục không được ngươi, ta đây liền đi tìm Vân Noãn hỗ trợ, có nàng ở, lường trước ngươi cũng không bay ra khỏi lòng bàn tay nàng.”


Thần sắc đạm mạc của Mục Trần Tiêu chợt xuất hiện nói đạo liệt ngân, bên tai không tự chủ được mọc lên trận trận nhiệt ý: “Gia gia, sao ngươi nói như vậy?”



“Lẽ nào ta nhìn lầm? Ngươi không phục cô nãi nãi quản giáo ngươi?”


“Tự nhiên không phải.”


“Sao lại không được, lão đầu tử ta có thể an tâm.”


Mục Trần Tiêu ngẩng đầu lên, đường nhìn thanh minh đối diện Mục Thiên Trù: “Gia gia, nếu là ta. . .”


Nếu là ta muốn cả đời đều phục tùng quản giáo của cô nãi nãi thì sao? Gia gia sẽ phản đối chứ?


“Ân? Nếu là ngươi cái gì?”


“Không có gì.”


Mục Thiên Trù giơ tay lên vuốt vuốt chòm râu, cười tủm tỉm nói: “Trần Tiêu, đã trải qua một trận như thế, gia gia trái lại suy nghĩ minh bạch rất nhiều đạo lý, người a, muốn làm cái gì phải bắt chặt thời gian làm, nghìn vạn lần chớ bỏ lỡ mới biết hối hận.”


Nhãn thần Mục Trần Tiêu chợt lóe lên, một tia sáng hơi mọc lên: “Gia gia. . .”


Gia gia là đang ủng hộ hắn sao?


“Có câu nói là, hữu hoa kham chiết trực tu chiết, mạc đãi vô hoa không chiết chi, mắt thấy cô nãi nãi ngươi sắp cập kê.” Mục Thiên Trù nói xong, đứng dậy chỉnh sửa lại y sam một chút, chậm rãi đi ra ngoài cửa.



Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận