CHƯƠNG 322: TỰ NHIÊN GIÚP VÂN NOÃN
Dịch giả: Luna Wong
Mục Thiên Trù ra Minh Hối hiên, Chu quản gia đang chờ ở một bên, thấy hắn đi ra, liền vội vàng tiến lên đỡ cánh tay hắn: “Lão thái gia, nói chuyện với Đoan vương điện hạ làm sao?”
“Đoan vương điện hạ quả thật không hỗ là hiền phi nương nương dạy nên, tính tình này thực sự là nhất đẳng nhất không lời để nói.”
“Nói như vậy, sự tình coi như là thành?”
“Chỉ còn chờ thu thập xong chứng cứ, lại đưa chứng nhân vào trong kinh thành, có thể báo cáo hoàng thượng, chiêu cáo chuyện đã xảy ra trong Kinh Châu thành ra thiên hạ.”
“Nhắc tới, bản ý là cô nãi nãi muốn làm lớn chuyện, sau đó mượn nó để thu thập Chu gia và Thẩm gia, nhưng không nghĩ tới sự tình phảng phất như có thần trợ, trong thời gian ngắn, liền điều tra xong chuyện Kinh Châu tình.”
Như vậy giống như vốn là muốn hai con thỏ đánh nhau, nhưng không nghĩ tới lại một lần bắt được một con lợn rừng, phía sau còn theo một ổ lợn rừng con, kết quả tốt hơn dự liệu quá nhiều.
“Cái này có lẽ chính là ba vị lão gia tử ở trên trời phù hộ đi.”
“Vậy sau này vẫn là phải thỉnh ba vị lão gia tử hiển linh nhiều hơn, tốt nhất để những người làm chuyện xấu, thật sớm tới xuống phía dưới chuộc tội.”
“Ba vị lão gia tử cực khổ cả đời, hôm nay cũng nên thanh nhàn, phù hộ một mình Vân Noãn là đủ rồi.”
“Lão thái gia nói phải.”
Mục Thiên Trù đi từ từ, một lát bỗng nhiên mở miệng nói rằng: “Lão Chu, ta nói với Trần Tiêu rồi.”
Chu quản gia nét mặt vui vẻ: “Trước nô tài đã khuyên qua người, con cháu tự có phúc của con cháu, chỉ cần công tử nguyện ý, chỉ cần cô nãi nãi thích, người hà tất phân lòng thanh thản chứ?”
“Đúng vậy, cũng không biết ta vừa nói thế, Trần Tiêu nghe hiểu không có?”
“Lão thái gia nói cực kỳ mịt mờ phải không?”
“Tự nhiên không thể nói quá mức rõ ràng được, nói cách khác, chẳng phải là để Trần Tiêu đắc ý sao?”
“Công tử là tôn nhi của người, lẽ nào người còn có thể không giúp hắn?”
“Giúp hắn? Ta đương nhiên phải đứng ở phía của Vân Noãn, đừng thấy Trần Tiêu là tôn tử của ta, nhưng ở trong lòng ta, vẫn là Vân Noãn tốt.”
“Cô nãi nãi tự nhiên là tốt nhất, bất quá công tử chúng ta cũng không kém, nếu hai người thật có thể cùng một chỗ, thật đúng là tiện sát người bên ngoài a.”
“Vân Noãn còn nhỏ, lại luôn theo ba vị lão gia tử sinh trưởng trong thâm sơn, sợ rằng còn chưa khai khiếu với những chuyện tình ái! Ta cho ngươi biết, ngươi không được phép nhiều chuyện nhắc nhở Trần Tiêu, hai bộ xương già chúng ta đứng ở một bên xem cuộc vui là được, Trần Tiêu có thể theo đuổi người, đó là vận mệnh của hắn, nếu đuổi không kịp, vậy nói rõ bọn họ hữu duyên vô phận.”
“Vâng, nô tài nghe lão thái gia, duyên phận này thiên định, là nên để bản thân bọn nó đẽo gọt.”
“Lúc này đây, Vân Noãn náo loạn chuyện Kinh Châu thành ra, Thẩm gia bên kia hẳn là sẽ bắt đầu điều tra thân thế của Vân Noãn, hy vọng kế tiếp tất cả thuận lợi đi.”
“Lão thái gia, chúng ta lại phái người giúp cô nãi nãi che giấu thân phận?”
“Quên đi, trong lòng Vân Noãn có đúng mực, hơn nữa ta thấy hài tử kia. . . Nàng tựa hồ là muốn tìm Thẩm gia báo thù.”
“Đây. . .”
“Chậm rãi chờ xem đi, nếu là Vân Noãn có cần, tất nhiên sẽ mở miệng nói với chúng ta.”
“Được.” Thanh âm của Chu quản gia thoáng giảm thấp xuống chút, “Mặt khác hiền phi nương nương bên kia truyền lời, nói là hoàng thượng vận dụng nhân thủ ám bộ, để lúc chúng ta làm việc tận lực khiêm tốn cẩn thận một ít, không nên xảy ra chân ngựa gì.”
“Thủ đoạn của hoàng thượng thực sự càng ngày càng không quang thải.”
Đường đường đế vương lại dùng ám bộ để giám sát bách quan, phảng phất như không thấy được ánh sáng vậy. . .
“Nhân tâm đa nghi, trên mặt nổi hoàng thượng dặn dò Đoan vương điện hạ điều tra, trên thực tế lại phái ám bộ thu thập tin tức, hoàng thượng đây là hai bút cùng vẽ, rất sợ tra không rõ án tử.”
Bookwaves.com.vn
“Như vậy cũng tốt, phản chính điều tra đi điều tra lại, đều là Chu gia không may.”
Mười ngày thoáng một cái đã qua, Hứa Vân Noãn tựa ở bên cửa sổ, hai tiểu ma tước nhảy tới nhảy lui trên rèm cửa sổ, thỉnh thoảng nghiêng đầu sang chỗ khác, líu ríu với Hứa Vân Noãn.
Hứa Vân Noãn đưa ngón tay ra, nhẹ nhàng chọc mao nhung nhung trên bụng ma tước nhỏ, lông chim xoã tung lập tức vùi lấp xuống: “Nhìn ngươi mập mạp, nguyên lai là mặc dày.”
Tiểu ma tước nhẹ nhàng cúi đầu, dùng mỏ mổ đầu ngón tay của Hứa Vân Noãn, lực đạo không lớn, mang theo hơi ngứa.
Hứa Vân Noãn nhẹ giọng cười khai: “Quỷ nghịch ngợm.”
“Tiểu thư, hiền phi nương nương tới.”
Mấy ngày nay, Mộ Vũ và Hàn Yên không có chuyện gì làm, liền đi theo Nguyệt Thụ học tập quy củ trong cung và kỹ xảo chiếu cố người, tính tình trở nên càng ngày càng trầm ổn, làm việc cũng càng ngày càng chu toàn, khẽ động đã mang theo đại khí khó được.
Hứa Vân Noãn liền vội vàng tiễn hai ma tước nhỏ đi, sau đó đứng dậy đi nghênh đón hiền phi.
“Gặp qua hiền phi nương nương.”
“Lại đang cho hai con chim kia ăn?”
“Nô tỳ từ nhỏ sinh trưởng trong sơn lâm, trái lại có chút được những động vật nhỏ này thích, hai ma tước nhỏ này bị ta nuôi quen, mỗi ngày đều qua đây đòi ăn, Vân Noãn cũng không có chuyện gì, cũng chơi đùa với chúng nó một hồi, tiêu chút thời gian.”
“Những động vật nhỏ này có linh tính nhất, chúng nó cũng đồng dạng thích người mang linh khí, ngươi tính tình thông thấu, lòng tràn đầy thiện ý, khó được là ở trong thâm cung cũng có thể tĩnh hạ tâm lai, tự nhiên có thể có được bọn họ yêu thích.”
“Đa tạ hiền phi nương nương tán thưởng.”
“Tiếp qua hai ngày chính là sinh thần của hoàng thượng, đến lúc đó trong cung tổ chức yến hội, ngươi nhất định phải tham gia, vừa lúc nhàn rỗi không chuyện gì, liền để người tới đo thân cho ngươi, làm hai thân xiêm y.”
“Nương nương, đoạn thời gian này, ngươi đã tặng ta không ít y sam đồ trang sức, có chút còn chưa từng dùng, không cần thêm nhiều nữa.”
Bookwaves.com.vn
“Thật vất vả tìm được một người được ta toàn tâm toàn ý thích như ngươi, tự nhiên phải nắm lấy cơ hội ăn diện cho tốt, chờ tiếp qua hai ngày nữa ngươi xuất cung, còn phải tuyên ngươi vào cung, nhưng sẽ không có dễ dàng như bây giờ.”
Hứa Vân Noãn bén nhạy bắt được trọng điểm trong ngôn ngữ của hiền phi: “Nương nương nói là xuất cung?”
“Không sai, Đoan vương bên kia đã tra án tử không sai biệt lắm rồi, đợi tới yến hội sinh thần hoàng thượng, thị phi hắc bạch sẽ có một định luận.”
Trong lòng Hứa Vân Noãn bỗng nhiên khẽ động, lập tức tâm tư ngưng trọng: “Nương nương, cái cọc án tử này nếu là đặt ở yến hội sinh thần hoàng thượng, khó tránh sẽ đưa tới gợn sóng quá lớn, chẳng bằng chờ yến hội kết thúc. . .”
“Ta biết ngươi lo lắng cái gì, bất quá đây là bản thân Đoan vương quyết định, nếu hắn muốn làm như vậy, như vậy ta đây làm nương tự nhiên sẽ toàn lực ủng hộ.”
“Nhưng là kể từ đó, sẽ cực kỳ bất lợi với điện hạ và nương nương, trong lòng hoàng thượng sợ là sẽ giận chó đánh mèo.”
“Lúc bổn cung mới vừa vào cung, bị vắng vẻ, sau đó cũng được độc sủng lục cung, trải qua nhiều, có một số việc cũng liền nhìn hiểu. Ân sủng cũng tốt, vắng vẻ cũng được, ta đều có thể gánh chịu hậu quả, sấm sét mưa móc đều là quân ân, không có gì đáng ngại.”
Hứa Vân Noãn như cũ lòng tràn đầy lo lắng: “Nương nương, nếu có thể một đường đường làm quan rộng mở, vì sao càng muốn kinh lịch tật phong sậu vũ?”
“Ta biết ngươi là lo lắng cho t, bất quá thực sự không có gì đáng ngại.”
Hứa Vân Noãn kiên định lắc đầu: “Nương nương tốt, ta cũng muốn hồi báo người, tự nhiên sẽ không trơ mắt, nhìn người bởi vì chuyện của ta mà bị hoàng thượng giận chó đánh mèo, ta muốn viết một phong thư, thỉnh nương nương sai người đưa cho Trần Tiêu.”
“Vân Noãn, Đoan vương và Mục tướng quân đều đã thương lượng xong, ngươi không cần xía vào, an an tâm tâm đợi xuất cung là được, không phải đã sớm nhớ nhà sao?” Hiền phi cười ôn nhu, “Chuyện này không cần nói nữa, cứ để cho đám nam tử hán bọn họ này ở bên ngoài bận việc đi, chúng ta tới chọn y phục, đồ trang sức thế nào?”
Hứa Vân Noãn vài lần còn muốn nói lên chuyện này, đều bị hiền phi lật qua, vì vậy cũng sẽ không nhắc lại, chỉ là cách nghĩ trong lòng lại càng kiên định: Nàng nhất định sẽ không để cho hiền phi bởi vì chuyện này mà bị liên lụy.
Cho ta đu đủ, báo lại quỳnh cư, Hứa Vân Noãn nàng nên báo thù sẽ báo thù, nên báo ân thì báo ân!