CHƯƠNG 326: KHÔNG NÊN LÀM NŨNG NHA
Dịch giả: Luna Wong
Hứa Vân Noãn móc lấy ngón tay của hắn, lực đạo nhẹ nhàng mềm mềm rơi vào đầu ngón tay, lòng của Mục Trần Tiêu đều run rẩy theo.
“Cô nãi nãi. . .”
Hứa Vân Noãn cười híp mắt lại, mặt mày cong cong còn chói mắt hơn cả ánh dương quang rực rỡ: “Ở đây.”
“Cô nãi nãi ở, cũng sẽ không có không vui.” Thần sắc của Mục Trần Tiêu từng chút từng chút hòa hoãn, phảng phất một khối hàn băng, từ từ có ôn độ.
Hứa Vân Noãn không rõ cảm thấy trong lòng như là bị vật gì đâm, càng bủn rủn lợi hại: “Ngươi đều lớn như vậy, không nên làm nũng như vậy.”
“Tôn nhi làm nũng với cô nãi nãi, cũng có thể chứ?” Nét mặt của Mục Trần Tiêu đạm nhiên, nhưng bên tai lại lặng lẽ đỏ một mảnh.
Hứa Vân Noãn vội vã gật đầu: “Tự nhiên là có thể, chỉ bất quá hôm nay ở trong cung, người đến người đi, để người thấy, có tổn hại uy nghiêm của đại tướng quân ngươi. Chờ chúng ta về nhà, ngươi muốn làm nũng thế nào đều được.”
Trách không được những lão gia gia, lão nãi nãi đều thích đùa tiểu tôn nhi, cảm giác thật sự quá tuyệt vời!
Mục Trần Tiêu nhìn miệng cười của Hứa Vân Noãn, chỉ cảm thấy trong lòng nóng hổi, ngay cả máu đều mang theo ôn độ khắc vào cốt tủy, hắn giống như là kẻ trộm ôm lấy minh châu, biết rõ bản thân không đủ tư cách, lại như cũ muốn không ngừng đánh cắp quang huy trên minh châu: “Nếu ta vẫn dán cô nãi nãi thì sao?”
“Vậy thì có cái gì đâu? Vốn có ngươi không dán ta, ta cũng muốn tìm ngươi cả ngày, xem thử coi ngươi lăn qua lăn lại bản thân thành hình dạng thế nào? Sau này một ngày ba bữa, điểm tâm bữa ăn khuya, toàn bộ đều phải thêm cho ngươi, mau sớm nuôi ngươi trắng trẻo mập mạp.”
Trên mặt góc cạnh phân minh của Mục Trần Tiêu lộ ra tiếu ý nhợt nhạt, giống như băng tuyết sơ dung: “Chỉ cần là cô nãi nãi làm, ta đều thích.”
“Vậy cứ nói thế đi, nhưng không cho chê ta phiền.”
“Tự nhiên sẽ không.”
Làm sao sẽ ngại phiền được? Hắn rõ ràng là cầu còn không được.
Một bên Nguyệt Thụ tiến lên nhắc nhở: “Hứa cô nương, Mục tướng quân, canh giờ không sai biệt lắm, nên vào chỗ ngồi.”
“Được, đa tạ Nguyệt Thụ cô nương nhắc nhở.”
“Hứa cô nương quá khách khí.”
Nội thị giúp đỡ Mục Trần Tiêu nâng xe lăn lên bậc thang, sau đó Hứa Vân Noãn đẩy hắn chậm rãi đi vào đại điện.
Trong đại điện, các quan viên đã tề tụ, lúc này thấy Hứa Vân Noãn bên ngoài lan truyền thật lâu, đều lộ ra vẻ quan sát.
Xiêm y Hứa Vân Noãn mặc trên người là hiền phi để người làm mới, một thân váy dài xanh nhạt thanh lịch nhanh nhẹn, thêu hồ sen ánh trăng nhan sắc thoáng sâu một chút, bên ngoài long một tầng hà ảnh sa, đi động mang theo gợn sóng thủy sắc, giống như một hoa sen nổi trên mặt nước, sạch sẽ thanh lịch, không nhiễm hạt bụi nhỏ.
Thần sắc của Hứa Vân Noãn tự nhiên hào phóng nhận lấy quan sát ở các nơi, khóe môi vẫn mang theo tiếu ý nhợt nhạt, lại hợp với nhãn thần trong suốt và dung nhan xinh đẹp của nàng, càng để người dời không ra đường nhìn.
Ngón tay trong ống tay áo của Mục Trần Tiêu từ từ nắm chặt.
Cô nãi nãi là minh châu, đã là minh châu, nhất thời bị bụi phủ một lớp che lại bảo sắc, lại không có khả năng vĩnh viễn bị mai một quang huy.
Cũng sẽ có một ngày, thế nhân thấy được bản mạo kinh diễm của minh châu, mà bây giờ, bất quá chỉ là bắt đầu mà thôi.
Hứa Vân Noãn đưa Mục Trần Tiêu đến chỗ ngồi, lúc này mới trở lại chỗ ngồi thuộc về mình.
Lúc này đây ăn mừng sinh thần của đế vương, cũng không có nữ quyến tới tham gia, bởi vậy bản thân Hứa Vân Noãn tự ngồi ở một góc, cũng không có những người khác quấy rối.
Bookwaves.com.vn
Sau khi Hứa Vân Noãn ngồi yên, liền ngẩng đầu nhìn về phía Thẩm Thanh.
Trong tay Thẩm Thanh bưng trà trản, khuôn mặt ôn hòa, giở tay nhấc chân mang theo một cổ khí nho nhã khôn kể.
Hứa Vân Noãn mơ hồ giơ giơ khóe môi lên: Hiện tại ngày của Vu thị hẳn là cực kỳ khổ sở đi?
Thẩm Thanh chính là một người yêu tới ngươi sống, hận tới ngươi chết, hắn có thể trước một khắc cho ngươi tất cả thiên vị, cũng có thể sau một khắc để ngươi ngã trên mặt đất, thậm chí còn phải hung hăng đạp thêm hai chân.
Vu thị nhiều lần phạm ngu xuẩn, hiện tại cũng đã khiêu chiến đến cực hạn của Thẩm Thanh, thật muốn nhìn nàng hiện tại là bộ dáng gì.
“Hoàng thượng giá lâm.”
Tiếng thông truyền vang lên, Hứa Vân Noãn theo mọi người đứng dậy hành lễ.
“Chúng thần tham kiến hoàng thượng. . .”
“Chư vị ái khanh không cần đa lễ, đứng dậy ngồi xuống đi.”
“Vâng.”
Hứa Vân Noãn nhìn về phía Chu phi đầy mặt hồng quang, dĩ vãng hoàng thượng tham gia yến hội, bồi bên người đều là hiền phi, lúc này đây lại đổi thành nàng.
Chu phi mặc một thân cung trang lựu hồng sắc màu sắc cực kỳ đặc, trên đầu đeo bộ trang sức hồng bảo ngọc hoàng thượng ban thưởng, bởi vì muốn phù dung hoa trên trâm đưa tới hồ điệp, cho nên nàng lựa chọn hồng phỉ chế tạo bộ diêu tích châu phượng đầu kim tương xứng, một thân trang phục như vậy, đích thị ung dung hoa quý.
Trong đại điện, đã có tiếng nghị luận nhẹ giọng vang lên.
“Đóa phù dung hoa của trâm trên đầu Chu phi nương nương, chính là đóa hôm qua khiến cho hồ điệp lưu luyến vong phản đi?”
Bookwaves.com.vn
“Tự nhiên rồi, đây chính là hoa đưa tới điềm lành hồ điệp hiến thụy, Chu phi nương nương còn có thể không cài trên đầu sao?”
“Đây thật là phúc khí tốt.”
Hứa Vân Noãn hơi rũ đôi mắt xuống, che lại ánh sáng lạnh trong mắt: Có đôi khi phúc khí này không phải người bình thường có thể nhận.
Nét mặt của hiền phi hàm tiếu nhìn các vị hoàng tử và bách quan hướng hoàng thượng dâng tặng lễ vật chúc thọ.
Lễ vật Đoan vương đưa lên vẫn là một bộ binh thư, chỉ bất quá bộ binh thư này là đích thân hắn sao chép, ở bên cạnh còn đã làm nhiều chú giải: “Phụ hoàng, chút thời gian trước nhi thần được quyển binh thư này, sau khi xem xong rất có tâm đắc, muốn để phụ hoàng hỗ trợ chỉ điểm, nhìn xem có chỗ nào thiếu sót.”
Nhị hoàng tử Ninh Du vừa uống rượu vừa mở miệng: “Đại ca thật đúng là mẫn nhi hiếu học, sinh thần phụ hoàng cũng không quên thỉnh giáo binh pháp.”
Tam hoàng tử cũng nhất phái ôn văn nhĩ nhã mở miệng: “Lúc đại ca niên lễ, chính là tặng một bộ binh thư đi, đại ca hàng năm tặng lễ vật đều không sai biệt lắm, hôm nay được phong Đoan vương, cũng nên biến hóa một chút hoa dạng.”
Đoan vương quay đầu nhìn sang, dáng dấp không hiểu: “Bất kể là lúc nào tặng lễ, phàm là tặng cho phụ hoàng, sùng kính và hiếu tâm trong lòng ta đều giống nhau, cũng sẽ không bởi vì lễ vật biến hóa mà có biến hóa chút nào.”
“Tâm ý đại ca khó có được.” Nhị hoàng tử mở miệng, nét mặt tiếu ý hàm hậu, “Không giống như đệ đệ, chỉ có thể tặng cho phụ hoàng một ít vật trang trí thuý ngọc, đây chính là nhi thần chọn lựa hồi lâu, tuyển quý nhất tặng cho phụ hoàng.”
Hoàng đế tâm tình tốt, cũng lười tính toán với nhị hoàng tử: “Ngươi nha, cả ngày chỉ mưu cầu thanh nhàn, cũng nên nghĩ xem làm sao giúp phụ hoàng phân ưu.”
“Phụ hoàng, không phải nhi thần không muốn giúp người, chỉ là tính tình nhi thần ngu dốt, thật sự không rõ đầu mối gì, có chuyện gì người hãy tìm đại ca và các đệ đệ khác giúp người làm chân chạy ban sai đi.”
Hoàng đế cười lắc đầu.
Tam hoàng tử mỉm cười mở miệng: “Phụ hoàng, hiếu tâm của nhi thần với người cũng giống đại ca nhị ca cùng với các đệ đệ khác, nên từ các nơi mời rất nhiều lão nhân trăm tuổi viết chữ phúc, sau đó liên hợp lại những chữ phúc, thỉnh tú nương tốt nhất, tú chế một bức sơn hà đồ.”
“Nga? Mau trình lên cho trẫm và bách quan xem thử một chút.”
“Vâng.”
Lễ vật của tam hoàng tử nổi bật, trong một sát na hấp dẫn ánh mắt của mọi người.
Tam hoàng tử đưa lên chính là một bức bình phong to, trên bình phong, sơn hà phập phồng, núi non cây rừng trùng điệp xanh mướt, lớn hết sức khí bàng bạc, nhưng nếu tỉ mỉ nhìn, liền có thể nhìn thấy những chữ phúc ấn núp trong đồ án sơn hà đã tú chế xong.