CHƯƠNG 327: HIẾN LỄ
Dịch giả: Luna Wong
Hứa Vân Noãn nhìn bình phong tam hoàng tử hiến lên, ở trong lòng âm thầm tán thán một tiếng: Quả thật không hỗ là Hiền vương tương lai, mọi cử động như là động đến tâm khảm của người khác, làm sao có thể để người không thích được?
Tam hoàng tử xuất thân thấp nhất, nhưng ở phía sau lại độc chiếm sủng ái của hoàng thượng, những hoàng tử khác đều so ra kém, dựa vào là chu toàn và tâm trí chỉ sợ không người có thể so sánh được.
Quả nhiên, sau khi hoàng thượng thấy được phần lễ vật này long tâm đại duyệt, tán thưởng tam hoàng tử liên tục, tiếu ý trên mặt chưa từng ngừng.
Không ít quan viên âm thầm suy đoán, xem ra cách ngày tam hoàng tử phong vương hẳn là cũng không xa.
Thần sắc của Đoan vương điện hạ bình tĩnh, nhị hoàng tử cũng thong dong không tranh, phản chính hắn đứng hàng thứ là gặp may nhất, đại ca phong Đoan vương, nếu hoàng thượng muốn phong thưởng lão tam, nhất định sẽ không để lão nhị như hắn tuột hậu, nói chung chiếm tiện nghi cực kỳ.
Mấy hoàng tử khác tuổi hơi nhỏ một ít, đưa lễ vật lên cũng không tính là tân kỳ.
Đợi được các hoàng tử dâng tặng lễ vật kết thúc, ngồi ở bên hoàng thượng Chu phi hàm tiếu mở miệng: “Thấy được các vị hoàng tử đưa hạ lễ, thần thiếp tính là có thêm kiến thức, nhất là tam hoàng tử điện hạ, chỉ cần là phần dụng tâm với hoàng thượng này, chính là những người khác khó có thể so sánh.”
Hoàng thượng gật đầu: “Ninh Cảnh đích thật là có lòng.”
“So với tam hoàng tử điện hạ, thần thiếp chính là người ngu dốt, cũng nghĩ không ra lễ vật dụng tâm như vậy, chỉ có thể dâng lên cho hoàng thượng xiêm y đích thân may. Không biết hiền phi tỷ tỷ tặng lễ vật gì cho hoàng thượng? Tâm tư của hiền phi tỷ tỷ nhất nhỏ, trước hoàng thượng khen, nghĩ đến lễ vật này nhất định là không sai.”
Chu phi vừa nói như vậy, hoàng thượng liền đưa mắt rơi vào trên người của hiền phi: “Trong lòng trẫm cũng hiếu kỳ, ái phi chuẩn bị lễ vật gì?”
“Hồi bẩm hoàng thượng, tâm tư của thần thiếp người là biết, trước kia thần thiếp đã nói qua với người, một châm một đường trên người thần thiếp, một văn một lượng trong tay, đều là hoàng thượng ban thưởng, nên tặng quà cũng không câu quý trọng, chỉ nhìn tâm ý, nên thần thiếp tặng cho hoàng thượng một chậu thanh tùng, thanh tùng này tứ quý thường thanh, ngụ ý hoàng thượng vạn cổ trường thọ, mong rằng hoàng thượng không nên ghét bỏ.”
Trong lòng Chu phi cười lạnh một tiếng: Rõ ràng là không muốn lãng phí những tâm tư đó, lại cứ tìm một lý do đường hoàng như vậy, còn nói cái gì đều là hoàng thượng ban tặng, toàn bộ thiên hạ đều là của hoàng thượng, ai cũng dựa vào đế vương để thở để sống, thế nào tất cả mọi người dụng tâm chuẩn bị lễ vật, chỉ hiền phi lại làm ra đặc thù?
“Hoàng thượng, lễ vật hiền phi tỷ tỷ đưa lên, người phải thưởng thức một phen, không biết thần thiếp có phúc được thấy hay không, cũng nhìn thử một chút.”
Bởi vì chuyện hồ điệp hiến thụy, hoàng thượng đang ôm lòng nhiệt tình với Chu phi, lúc này cũng không nguyện bác thể diện của nàng: “Nếu như thế, hiền phi để người đưa lễ vật ra đi, vừa lúc trẫm cũng muốn nhìn một cái.”
Hiền phi liếc Chu phi một mắt, cười nói: “Vậy được, cũng để cho thần thiếp ở trước mặt chư vị đại nhân lộ mặt, người đến, đưa hạ lễ của bổn cung ra.”
Rất nhanh chậu thanh tùng kia của hiền phi được bưng lên, thanh tùng sau khi tu bổ xong, Hứa Vân Noãn một mực chăm sóc nó, chính là hy vọng nó mọc thêm chút, che giấu những vết tích bị tu bổ.
Vốn tưởng rằng thời gian vội vội vàng vàng, thanh tùng nhất định mọc không tốt, nhưng không nghĩ tới bụi cây nhỏ này cực kỳ tranh khí, phảng phất là trong một đêm biến lớn.
Chu phi nhìn chậu canh được bưng lên, đắc ý trong ánh mắt càng thêm đặc hơn: Bất quá là một gốc thanh tùng, dù cho có mọc xanh um tươi tốt, có cái gì ly kỳ, xem ra yến hội hôm nay, hồ điệp hiến thụy của nàng nhất định có thể đoạt được nhất!
Bookwaves.com.vn
Đã như thế, kế tiếp hoàng thượng sủng ái nàng nhất định không ít, nói không chừng còn có thể áp qua hiền phi.
Hoàng đế nhìn thấy dáng dấp của thanh tùng, ôn hòa gật đầu: Tính tình hiền phi ngay thẳng, trong ngày thường tặng lễ cũng đều là tặng chút lặt vặt như vậy, hắn cũng đã quen rồi, ngược lại cũng không cảm thấy hiền phi làm cho có lệ, chỉ là so sánh với hồ điệp hiến thụy lần trước của Chu phi, chậu thanh tùng này có vẻ không bắt mắt chút.
“Hiền phi chuẩn bị hạ lễ không tệ, nhìn có chút thích. . .”
Thanh âm của đế vương còn chưa hạ xuống, những quan viên ở bên bỗng nhiên nhiệt liệt nghị luận.
“Chư vị mau nhìn, dáng dấp của thanh tùng thật đúng là rất khác biệt.”
“Ai nói không phải, nhất là xem từ góc độ này.”
“Hoàng thượng thật đúng là có phúc khí, khó có được hiền phi nương nương có thể tìm được hạ lễ như vậy.”
Các quan viên lên tiếng tán thưởng hoàng thượng, đế vương hơi có chút nghi hoặc: “Chư vị ái khanh đang tán thưởng cái gì?”
Một bên nội thị tổng quản Lý Lâm vội vã đi xuống, dựa theo các quan viên chỉ điểm, dễ dàng nhìn thấy, sau đó vẻ mặt mừng rỡ đi nhanh tiến lên, quay chậu hoa lại: “Hoàng thượng người mau xem.”
Đế vương ngước mắt nhìn lại, cành cây thanh tùng giao thác, chính là một chữ thọ, chữ thọ này bút họa đường hoàng có chút đại khí.
“Ha ha, hay!” Đế vương bật cười, “Có thể chuẩn bị một phần lễ vật như vậy, hiền phi thực tại phí tâm.”
Bookwaves.com.vn
Hiền phi hơi nháy mắt, nét mặt nghi hoặc: “Hoàng thượng đây là thế nào? Thanh tùng này là thần thiếp trong lúc rảnh rỗi nuôi trồng, nghĩ nuôi hồi lâu, cũng có cảm tình, tặng cho hoàng thượng vừa lúc, kỳ thực cũng không phí bao nhiêu tâm tư.”
Chỗ ngồi của hiền phi hơi lệch, từ góc độ của nàng cũng không thể nhìn ra chữ thanh tùng tạo thành.
Hoàng đế nhìn nghi ngờ trên mặt nàng, không khỏi hơi sửng sờ: “Ái phi lẽ nào sẽ không tỉ mỉ quan sát hình dáng của thanh tùng này sao, như là một chữ gì?”
“Thanh tùng còn có thể mọc chữ, cũng không phải thành tinh, hoàng thượng đang nói gì đấy?” Hiền phi càng nghi ngờ.
Tiếu ý trên mặt hoàng đế lại càng thêm khắc sâu: “Lý Lâm, còn không mau quay thanh tùng lại, để hiền phi nương nương nhìn thật kỹ.”
“Vâng, nương nương người mau nhìn.” Lý Lâm vội vã làm theo.
Hiền phi cẩn thận nhìn một chút, nét mặt lộ ra một thần sắc cực kỳ mừng rỡ, thậm chí trực tiếp đứng dậy, đi tới trước thanh tùng đánh giá cẩn thận: “Ta nói, mấy ngày nay nhìn chậu thanh tùng này, càng nhìn càng thuận mắt, thậm chí một lòng muốn hiến nó cho hoàng thượng, nguyên lai là thanh tùng này tự có chủ ý của mình, cảm thấy ở trước mặt của thần thiếp bôi nhọ bản thân, cứ muốn tới trước mặt hoàng thượng đòi ban thưởng.”
“Ha ha, ban thưởng như vậy ngươi nhất định được chắc rồi.”
Có quan viên càng nhìn chậu thanh tùng này, thần sắc càng kinh thán, vốn có bọn họ cũng hoài nghi thanh tùng này có phải hiền phi cố ý tu bổ ra để lấy lòng hoàng thượng hay không, là nghi ngờ trên mặt hiền phi nương nương quá mức rõ ràng, hơn nữa trên thanh tùng này cũng nhìn không ra vết tích tu bổ, nghĩ đến thực sự là tự mộc.
“Hoàng thượng, nếu tỉ mỉ nhìn, cái chữ thọ này còn có chút giống bút tích của hoàng thượng?”
“Đúng vậy, vi thần cũng muốn nói thế.”
“Đầu tiên là do Chu phi nương nương đưa tới hồ điệp hiến thụy, sau khi lại có thanh tùng chúc thọ hoàng thượng, ngô hoàng vạn phúc kim an.”
Chúng quan viên liền vội vàng đứng lên quỳ xuống đất, lần thứ hai hướng hoàng thượng hành lễ: “Hoàng thượng vạn tuế, vạn tuế, vạn vạn tuế.”
“Ha ha, tốt, chư vị ái khanh mau chóng bình thân, hôm nay thoải mái chè chén, không say không về!”