Quốc Sắc Kiều Phi


CHƯƠNG 328: THÊM MỘT CÂY ĐUỐC


Dịch giả: Luna Wong


Tâm tình hoàng đế cao hứng tới cực điểm, trên mặt mang đầy mặt hồng quang.


Nhãn thần của Hứa Vân Noãn bình tĩnh nhìn tràng cảnh náo nhiệt trên đại điện, chỗ sâu trong con ngươi đen kịt mang theo hàn ý lương bạc.


Nếu như không có người Mục gia trấn thủ biên cương, nếu như không có Mục Trần Tiêu nhiều năm nỗ lực, trong kinh thành làm sao có thể có cảnh tượng bình yên hoà thuận vui vẻ như hiện tại?


Nhưng hoàng thượng hưởng thụ phần thái bình này, lại ngờ vực vô căn cứ công thần sáng lập phần thái bình này, là đánh ép Mục gia thành bộ dáng hiện tại, lẽ nào trong lòng không có một chút hổ thẹn và bất an sao?


Hứa Vân Noãn chỉ cảm thấy nhất cơn tức giận xông lên đầu, nàng nắm thật chặt ly rượu trong tay, thật muốn hết rượu trong ly vào náo nhiệt trên đại điện, sau đó một cây đuốc, để cho bọn họ xuyên thấu qua hỏa quang, nhìn kỹ nội tâm dơ bẩn bất kham của bản thân!


Chu phi trăm triệu lần không nghĩ tới, vốn là muốn đạp mặt mũi của hiền phi một chút, lại bị trở tay đánh một cái tát, lúc này chỉ cảm thấy nét mặt không ánh sáng: Cái gì thanh tùng chúc thọ, bất quá chỉ là một gốc cây, chẳng lẽ thật đúng là có thể tự mọc thành bộ dáng như vậy?


Dáng dấp của hiền phi mới vừa rồi rõ ràng là hồ lộng người, nhưng hoàng thượng và các thần tử đều tin, mỗi một người đều mù phải không?


“Hoàng thượng, vì chúc thọ cho người, thần thiếp cố ý khổ luyện một vũ đạo, không biết có thể may mắn biểu diễn cho hoàng thượng xem không.”



Chu phi đứng dậy, tiếu ý dịu dàng đi tới trong đại điện, quỳ gối hướng hoàng thượng hành lễ.


“Tê. . .”


Trên đại điện, chợt vang lên một tiếng hút khí cực kỳ rõ ràng, ngay sau đó, tiếng nghị luận càng vang dội.


Vừa mới bắt đầu rất nhiều người vẫn không rõ xảy ra chuyện gì, nhưng mọi người châu đầu ghé tai, cuối cùng tầm mắt của mọi người đều tập trung vào trên người của Chu phi.


Dáng tươi cười trên mặt Chu phi thoáng cứng ngắc, có chút nhận không rõ xảy ra chuyện gì: Những thần tử này làm sao vậy? Vì sao đột nhiên dùng ánh mắt như thế để nhìn bản thân?


Mi tâm của hiền phi cũng nhíu lại, ngữ khí cứng rắn nói rằng: “Chu phi muội muội, ngươi vẫn là nhanh chóng lui ra đi.”


Mi tâm của Chu phi vừa nhíu, trên mặt hiện lên một tia ủy khuất: “Hiền phi tỷ tỷ sao nói như vậy? Thần thiếp hiến vũ cho hoàng thượng, cũng chỉ là biểu đạt chúc phúc hoàng thượng ý, dĩ vãng cũng không phải là không có quy củ dâng tặng lễ vật như vậy, chẳng lẽ hiền phi tỷ tỷ không quen nhìn muội muội làm như vậy?”


“Đó xảy ra chuyện gì?”


“Hình như là ở trong nháy mắt, hoa bắt đầu suy tàn. . .”


“Đây. . . đây. . .”



Chu phi mơ hồ nghe được tiếng nghị luận chung quanh truyền tới, như cũ một mảnh như lọt vào trong sương mù, nàng ngẩng đầu lên, đang muốn biểu đạt một chút ủy khuất với hoàng thượng, lại thấy sắc mặt của hoàng thượng chợt băng lãnh xấu xí.


Khí tức quanh thân đế vương quá mức kinh người, phảng phất lôi cuốn tật phong sậu vũ, trong một sát na để hô hấp của người ngưng trệ.


Trong lòng Chu phi chợt nhảy, sắc mặt mơ hồ trở nên trắng: “Hoàng thượng. . .”


“Câm miệng!” Hoàng đế mạnh vỗ bàn, tức giận dâng lên trên mặt.


Trên đại điện, cảnh tượng náo nhiệt mới vừa rồi trong một sát na nát bấy, các quan viên kinh hoàng trong lòng, vội vàng quỳ xuống đất không dám lên tiếng.


Hoàng đế căm tức nhìn Chu phi, thần sắc kinh nghi bất định.


Mới vừa rồi hắn tận mắt nhìn thấy, Chu phi đứng dậy lên trên đại điện, hành lễ nói khiêu vũ chúc thọ cho hắn, đóa phù dung hoa cài trên đầu nàng hầu như ở trong khoảnh khắc liền bắt đầu suy tàn điêu linh.


Bookwaves.com.vn

Hôm qua, chính là đóa phù dung hoa kia đưa tới hồ điệp, còn bay lượn trên dưới Chu phi, được coi là điềm lành, nhưng ngay hôm nay, đóa hoa này suy tàn ngay trước mặt hắn, đâu phải điềm lành gì, rõ ràng là điềm xấu!


Hôm qua nhìn thấy hồ điệp hiến thụy có bao nhiêu kinh hỉ và cao hứng, hôm nay lại có bấy nhiêu phẫn nộ.



Cảnh tượng hồ điệp hiến thụy đã truyền khắp toàn bộ kinh thành, nếu một màn hôm nay lại lan truyền ra ngoài, dân chúng sẽ nghĩ đế vương như hắn thế nào?


Hiền phi bỗng nhiên đứng dậy, quay Chu phi quát lạnh một tiếng: “Chu phi lớn mật, ở trước mặt hoàng thượng thất lễ như vậy, ngươi suy nghĩ kỹ một chút, gần đây đều làm qua chuyện gì, lại chọc cho thượng thiên kỳ cảnh như vậy?”


Phù dung hoa suy tàn, nếu là bởi vì hiến thọ cho hoàng thượng, đó chính là điềm xấu.

Nhưng nếu là bởi vì Chu phi tự làm chuyện không tốt gì, cho nên mới dẫn phát chuyện hôm nay, như vậy là khuyết điểm của bản thân Chu phi.


Trong một sát na hoàng đế hiểu ý của hiền phi, mi tâm hơi nhíu, cũng không có mở miệng ngăn cản, kế duy nhất lúc này, đổ sự tình lên trên người Chu phi, đích thật là một cách làm thỏa đáng nhất.


Hứa Vân Noãn âm thầm bóp lòng bàn tay của mình: Là thời gian nàng lên sân khấu, cho trận cuối cùng này một cây đuốc.


Thần sắc của Chu phi sợ hãi, thẳng đến lúc này, nàng mới chú ý tới từ cách hoa phù dung rơi xuống đầu vai, nhìn cánh hoa đã héo, nàng nhất thời hiểu được, sắc mặt tái nhợt một thấu triệt: “Hoàng thượng, thần thiếp cũng không có làm gì. . .”


Đúng lúc này trong đại điện, đột nhiên có tiếng bước chân.


Hiền phi chú ý tới Hứa Vân Noãn đứng dậy, trong lòng chợt vừa nhảy, một cổ dự cảm không tốt dâng lên: “Hứa cô nương, ngươi làm cái gì vậy?”


Nhãn thần của Hứa Vân Noãn hơi dại ra, như là không có nghe được lời của hiền phi nói, mà là thẳng tắp đi tới chỗ Chu phi. . .


Đế vương vốn là tức giận, nhìn thấy Hứa Vân Noãn như vậy, tức giận trong lòng càng đậm.


Lý Lâm vội vã lên tiếng quát bảo ngưng lại: “Làm càn! Hứa Vân Noãn, còn không lui xuống?”



Bookwaves.com.vn

Đúng lúc này, Hứa Vân Noãn đi tới trước mặt của Chu phi, đột nhiên thân hình cứng đờ, che ngực phun ra một búng máu, sau đó hai mắt nhắm lại thẳng tắp ngã trên mặt đất.


Hứa Vân Noãn cách Chu phi không xa, một búng máu đều phun tại làn váy của Chu phi, chọc cho Chu phi mạnh đứng dậy, kêu sợ hãi lui về phía sau: “A. . .”


Mục Trần Tiêu chặt chẽ siết chặt quyền tâm, nhãn thần không nháy một cái nhìn chằm chằm phương hướng Hứa Vân Noãn ngã xuống, từng tầng lo lắng tích góp ở đáy mắt, lãnh ý phô thiên cái địa.


Hắn hầu như khắc chế không nổi muốn tiến lên, nhưng nghĩ tới tin tức trước đó Hứa Vân Noãn đưa ra ngoài, lại không thể không gắt gao khắc chế, khớp hàm chỗ đều bị cắn ra một loạt huyết tinh khí.


Tâm đầu của hiền phi nhảy một cái, vội vã ổn định tâm thần: “Đây là có chuyện gì? Không phải nói trạng huống thân thể đã ổn định lại sao? Tại sao lại đột nhiên thổ huyết té xỉu?”


Trong triều thần, Chu Hoài mở miệng nói rằng: “Hôm nay là thọ yến của hoàng thượng, không thích hợp thấy máu, nhưng Hứa Vân Noãn này lại một búng máu phun tại trên người của Chu phi nương nương, thực tại thất lễ, còn thỉnh hoàng thượng vội vàng mang người xuống xử trí.”


Mục Thiên Trù cười lạnh một tiếng, mở miệng nói rằng: “Chu đại nhân giá nói cái gì, nếu bàn về thất lễ, không phải Chu phi nương nương trước sao? Cựu thần là muốn thỉnh giáo Chu phi nương nương, thân thể Vân Noãn được thái y điều dưỡng hơn nửa tháng, đã tốt hơn nhiều, thế nào vừa đến bên người của Chu phi nương nương, thì thổ huyết té xỉu?”


Đoan vương mở miệng nói rằng: “Phụ hoàng, vẫn là thỉnh thái y đến xem một chút, xem có phải có gì làm không ổn hay không.”


Hiền phi cũng liền vội mở miệng: “Hoàng thượng, Ninh Từ nói phải, nếu nguyên nhân là thân thể của Hứa Vân Noãn, hôm nay nên hung hăng phạt nàng, nhưng nếu nguyên nhân không phải bản thân nàng, mà là có người làm thủ đoạn gì, vậy cần phải điều tra rõ. Vô luận như thế nào, cũng không thể để người quấy rối thọ yến của hoàng thượng!”

“Hiền phi nương nương nói ra lời này, làm muốn chỉ cái gì?” Chu Hoài mở miệng nói rằng.


Hiền phi mắt lạnh nhìn qua: “Ta biết Chu phi là muội muội của Chu đại nhân, trong lòng ngươi quan tâm là trong tình lý. Bất quá, vẫn là an nguy thọ yến của hoàng thượng trọng yếu nhất, Chu đại nhân có cái gì muốn nói, chờ thái y đến đây nhìn qua rồi hãy nói.”



Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận