Quốc Sắc Kiều Phi


CHƯƠNG 329: CHÁY CHẾT AI TÍNH NGƯỜI ĐÓ XUI


Dịch giả: Luna Wong


Hiền phi nói với Chu Hoài xong, xoay người hành lễ với hoàng thượng: “Hoàng thượng, cũng không phải là thần thiếp có ý định nhằm vào Chu phi muội muội, hoặc là muốn mượn cơ nháo sự, mà là trong khoảng thời gian gần đây, dư nghiệt tiền triều hoạt động rất nhiều lần, thần thiếp không khỏi không suy nghĩ nhiều vài phần, mặc dù nói hoàng cung chính là nơi thủ vệ sâm nghiêm, nhưng cũng khó bảo toàn có chút tiểu nhân bụng dạ khó lường tính toán, mạng của một mình Hứa Vân Noãn là nhỏ, nhưng nếu có người mang những âm mưu thủ đoạn này vào cung, uy hiếp an nguy của hoàng thượng là lớn.”


Hoàng đế gật đầu: “Thỉnh mấy thái y, giúp Hứa Vân Noãn bắt mạch, thuận tiện kiểm tra đồ Hứa Vân Noãn cho vào miệng.”


“Vâng.”


Chu phi phục hồi lại tinh thần, trực tiếp quỳ ở trên mặt đất: “Hoàng thượng, thần thiếp coi như là có một vạn lá gan, cũng không dám làm chuyện bất lợi với hoàng thượng, Chu gia ta trung thành và tận tâm với hoàng thượng, ca ca lại ở biên cảnh lập được công lao hãn mã, thỉnh hoàng thượng minh giám.”


Nghe nói như thế, thần sắc của hoàng thượng không chỉ có không có chút thư giãn nào, ngược lại càng phát ra nghiêm túc vài phần.


Chu gia biểu hiện ra nhìn trung thành và tận tâm, nhưng trên thực tế thì sao? Nếu là chuyện trong khu vực săn bắn xác thực có liên quan đến Chu gia, như vậy Chu Hoài trung tâm nhiều năm như vậy, rốt cuộc là có mấy phần chân thành?


Thái y rất nhanh liền chạy tới, sau khi hành lễ, liền động tác lưu loát bắt mạch cho Hứa Vân Noãn.


“Hồi bẩm hoàng thượng, sở dĩ Hứa cô nương thổ huyết hôn mê, là bởi vì dược tính xung đột mà ra.”



“Dược tính xung đột?”


“Vâng, lúc vi thần bắt mạch cho Hứa cô nương, nhận thấy được mạch tượng của nàng táo bạo, khí huyết không yên, chính là phục dụng dược liệu không thỏa đáng.”


“Thái y viện khai dược liệu có sai lầm?”


“Hồi bẩm hoàng thượng, thái y viện khai dược đều trôi qua nhiều lần suy tính, chế biến dược liệu cũng không có chút sơ hở nào.”


“Nếu như thế tại sao lại có dược tính xung đột?”


“Thân thể của Hứa cô nương suy yếu, lại chấn động nội phủ, bởi vậy dược liệu cho nàng dùng đều là vật an ổn bình khí, nhưng mới vừa rồi, vi thần ngửi được trong đại điện có mùi thơm truyền đến, loại hương khí này người bình thường ngửi được, không có bao nhiêu phản ứng, nhưng nếu là người có thân thể suy yếu như Hứa cô nương ngửi được, sẽ xuất hiện tinh thần bất túc, nghiêm trọng chút sẽ bị hương vị mê hoặc, do đó dẫn phát khí huyết chấn động.”


“Mùi thơm từ đâu ra?”


“Đây. . .” Thần sắc của thái y có chút chần chờ.


Thần sắc hiền phi của lạnh: “Ở trước mặt hoàng thượng, các ngươi còn dám có điều giấu diếm phải không?”



“Chúng vi thần trăm triệu lần không dám, hương khí chính là từ trên người của Chu phi nương nương truyền tới, loại mùi thơm này xuất từ một loại phấn hoa tên là y mễ hoa, loại phấn hoa này hương vị cực kỳ đặc biệt, lúc hoa nở ong bướm vờn quanh, thật là thần kỳ. Chỉ bất quá, ở trong kinh thành cực kỳ không thông thường mà thôi.”


“Ở trong kinh thành không thông thường? Chu phi muội muội, sao ngươi có thể có loại vật này? Ngươi không phải là vì lăn qua lăn lại ra tràng cảnh hồ điệp hiến thụy gì đó, cố ý dẫn theo loại vật này vào cung, lấy đó để mê hoặc hoàng thượng chứ?” Hiền phi cau mày hỏi.


Bookwaves.com.vn

Nghe được thái y nói, thần sắc của đế vương hoàn toàn lạnh xuống.


“Chu phi, ngươi còn không thành thật khai báo?”


“Hoàng thượng, thần thiếp căn bản không biết y mễ hoa gì, càng chưa từng dùng thủ đoạn gì, thỉnh hoàng thượng tin tưởng thần thiếp thuần khiết.”


“Ngươi đã thuần khiết, như vậy hương khí trên người là từ đâu tới, chẳng lẽ là có người rắc lên trên người ngươi? Thái y, cẩn thận tra một chút.”


Thái y vội vàng xin lỗi Chu phi: “Thỉnh Chu phi nương nương thứ lỗi.”


Thái y cẩn thận nhận chỉ chốc lát, chắp tay quay hoàng thượng hồi bẩm: “Hoàng thượng, hương khí chính là phát ra từ đóa phù dung hoa mang trên đầu Chu phi nương nương.”


Thanh âm của đế vương lạnh lùng: “Chu phi ngươi thật đúng là thật to gan!”



Chuyện hồ điệp hiến thụy, sớm đã truyền khắp kinh đô, hôm nay đây hết thảy đều là Chu phi tự biên tự diễn, trong lòng hoàng thượng làm sao có thể không muộn nộ?


Chu Hoài vội vã quỳ bên cạnh thân Chu phi: “Hoàng thượng, Chu phi nương nương nhất định là oan uổng, trong lòng nàng vẫn kính ngưỡng ái mộ hoàng thượng, làm sao có thể làm ra lừa gạt chuyện hoàng thượng được?”


Thần sắc của Chu phi khẽ động, bỗng nhiên trong lúc đó nghĩ tới việc hôm qua Hứa Vân Noãn dùng ngón tay đụng chạm phù dung hoa: “Là Hứa Vân Noãn! Hoàng thượng, ta nhớ ra rồi, trước lúc ta hái phù dung hoa, Hứa Vân Noãn dùng ngón tay đụng chạm qua!”


Thái y đút xong tỉnh thần dược hoàn cho Hứa Vân Noãn, lại dùng ngân châm giúp nàng sơ thông một chút khí huyết, lúc này đã thanh tỉnh lại.


Nàng vừa mở mắt, đã nghe được Chu phi chỉ trích, không khỏi mê man quên mất quá khứ: “Chu phi. . . Nương nương. . .”


Chu phi mạnh xoay đầu lại, ánh mắt sắc bén đảo qua nét mặt của Hứa Vân Noãn: “Ngươi thành thật khai báo, có phải là ngươi động tay chân ở đóa phù dung hoa hay không?”


“Phù dung hoa. . . Cái gì phù dung hoa?”


Bookwaves.com.vn

Trên người Hứa Vân Noãn như cũ mang theo vết máu, cả khuôn mặt nhỏ nhắn tái nhợt không thấy chút huyết sắc nào, lúc này nhãn thần mê man, mơ hồ rưng rưng, dáng dấp cực điềm đạm đáng yêu.


“Ngươi bớt ở chỗ này giả ngu, ngày hôm qua ở ngự hoa viên, ngươi đến ngắm hoa, còn dùng tay chạm qua đóa phù dung hoa?”


“Hôm qua. . . Ngự hoa viên. . .” Hứa Vân Noãn chậm rãi gật đầu, “Dân nữ đích thật là có đi thưởng hoa, nhưng ở đó có không ít nương nương và quý nhân, các nàng đều thấy qua, ta chỉ dùng để đầu ngón tay nhẹ nhàng đụng cánh hoa một cái. . .”



“Hoàng thượng, người nghe rồi đó, Hứa Vân Noãn đã thừa nhận!”


Hứa Vân Noãn mê man quay đầu, phía dưới mũi có chút máu chảy xuống, nàng giơ tay lên lăng lăng lau một chút, thần sắc càng vô tội: “Chảy máu mũi. . . Ta đây là thế nào. . .”


Thấy Hứa Vân Noãn như cũ không phân rõ trạng huống, mọi người càng cảm thấy Chu phi là người gây sự.


Mục Thiên Trù đứng dậy, quỳ gối trước mặt hoàng thượng, thanh âm tràn đầy một mảnh thê lương: “Hoàng thượng, trước khi Vân Noãn vào cung đã được kiểm tra, đừng nói là phấn hoa gì, coi như là một cọng chỉ cũng không có mang. Sau khi vào cung, y sam đồ trang sức đều thay đổi, mỗi ngày còn có thái y phụ trách bắt mạch kiểm tra, làm sao có thể có cơ hội động tay chân được? Nàng chỉ là một tiểu cô nương còn chưa cập kê, còn thỉnh Chu phi nương nương không nên ép nàng nữa.”


“Vệ quốc công, bổn cung chỉ là muốn chứng minh thuần khiết, sao lại ép nàng?”


Mục Thiên Trù xoay người, không để ý đến câu hỏi của Chu phi, tự mình nói rằng: “Chu phi nương nương, người nhất định phải bức tử Vân Noãn mới bằng lòng bỏ qua sao? Nàng chỉ là một tiểu cô nương tính tình đơn thuần, chưa từng có làm qua chuyện ác gì, hôm nay vừa bị người hãm hại mới được cứu không bao lâu, bức tử nàng, có ích lợi gì với người chứ?”


Chu Hoài mở miệng: “Vệ quốc công, sự tình làm sao còn chưa có định luận, ngươi cũng không nên tội gì danh đều đẩy lên trên người của Chu phi nương nương.”


Đoan vương nặng nề thở dài, đứng dậy quỳ trên đại điện: “Phụ hoàng, có chuyện, nhi thần vốn không nguyện nói với ngươi trong ngày vui hôm nay, nhưng hôm nay xem ra, không nói cũng không được.”


Hoàng đế nhìn Chu phi và Chu Hoài, vừa nhìn về phía Đoan vương thần sắc cực kỳ ngưng trọng, hàn ý trong ánh mắt càng ngày càng đậm: “Chuyện gì?”


Đoan vương quay đầu nhìn về phía Chu Hoài, đường nhìn sắc bén: “Chu đại nhân, chuyện cho tới bây giờ, người còn chưa nhận tội với phụ hoàng sao?”


Nét mặt của Hứa Vân Noãn mờ mịt vô tội, theo mọi người nhìn về phía Chu Hoài: Lửa đã thiêu cháy, ai chết cháy tính người đó xui xẻo.



Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận