Quốc Sắc Kiều Phi


CHƯƠNG 330: KIM ĐIỆN ĐỐI PHONG


Dịch giả: Luna Wong


Đoan vương chợt lên tiếng chất vấn, để bầu không khí trên đại điện càng ngưng trọng, không ít người âm thầm nằm rạp thân xuống phía dưới, rất sợ sơ ý một chút sẽ đưa tới chú ý của hoàng thượng: Hôm nay trận yến hội này sợ là vui mừng không được.


Nghe được Đoan vương hỏi chuyện, sắc mặt Chu Hoài nghiêm túc: “Lời này của Đoan vương điện hạ là có ý gì? Vi thần đi chính, ngồi đoan, cúi đầu ngẩng đầu không hỗ với thiên địa, càng chưa từng cô phụ tín nhiệm của hoàng thượng đối với vi thần, sao nói đến nhận tội?”


Thanh âm của Đoan vương bình ổn: “Chu phi nương nương muốn hại Hứa cô nương, chẳng lẽ không phải Chu đại nhân chỉ điểm?”


Chu Hoài đầy mặt tức giận: “Đoan vương điện hạ, mặc dù người quý vi hoàng tử, có mấy lời cũng không thể nói lung tung! Bổn quan và Hứa cô nương không oán không cừu, vì sao phải hại nàng?”


Đoan vương không để ý đến Chu Hoài hỏi chuyện, mà là chắp tay hướng hoàng thượng hành lễ, nói tiếp: “Phụ hoàng, nhi thần phụng mệnh điều tra án Hứa Vân Noãn và Đào Bảo Nhi bị ép buộc trong khu vực săn bắn, tra tới tra lui luôn luôn không có bao nhiêu manh mối, sau khi trở về cẩn thận thương lượng với đám người Mục Trần Tiêu cùng với Thẩm Cửu Mạch, sau đó liền phát hiện một cái nghi vấn.”


“Nghi vấn gì?”


“Nhi thần rất hiếu kỳ, Hứa cô nương chỉ là một tiểu nữ tử phổ phổ thông thông, tại sao lại có người mạo hiểm phiêu lưu, cứ phải giết chết nàng ở trong khu vực săn bắn? Càng nghĩ, duy nhất đáng chú ý đó là hai năm trước Hứa cô nương lập được công lao.”



“Ngươi chỉ là chuyện Kinh Châu thành chi biến, Hứa Vân Noãn dâng phương thuốc?”


“Không sai, hai năm trước, Kinh Châu thành tao ngộ hồng tai, sau này lại dẫn phát dịch bệnh, cơ hồ là thập thất cửu không, tiếng kêu than dậy khắp trời đất, Hứa cô nương và gia gia của nàng không úy kỵ tình hình bệnh dịch hung hiểm, vào Kinh Châu thành, dâng phương thuốc trị liệu dịch bệnh, giải khốn toàn thành.”


Lời vừa nói ra, không ít quan viên tâm thần rung động.


Thảm trạng của Kinh Châu hai năm trước, tuy rằng bọn họ cũng chưa từng thấy tận mắt, nhưng lại nghe được các loại các dạng tin tức, tại trong chút tin tức, Kinh Châu thành hầu như biến thành một tòa luyện ngục nhân gian.


Bọn hắn cũng đều biết được người dâng lên phương thuốc trị liệu tình hình bệnh dịch, chính là một vị lão gia tử và một tiểu cô nương, lúc đó cũng không thiếu người suy đoán, hai gia tôn này tính là nhất phi trùng thiên, nghĩ đến bọn họ dĩ nhiên không có đến triều đình lĩnh phần công lao này, ngược lại từ đó về sau mai danh ẩn tích.


Không nghĩ tới cái tiểu cô nương kia chính là Hứa Vân Noãn.


Chu Hoài nhìn lướt qua Hứa Vân Noãn, sau đó thanh âm bình tĩnh nói: “Đoan vương điện hạ là muốn ở trên thọ yến của hoàng thượng, thỉnh công cho Hứa Vân Noãn?”


“Chu đại nhân biết người dâng phương thuốc lên là Hứa cô nương, hình như một chút kinh ngạc cũng không có? Lẽ nào ngươi đã sớm biết tin tức này?”



Bookwaves.com.vn

“Trong lòng ta vô cùng kinh ngạc, lẽ nào nhất định phải biểu hiện ra ngoài sao? Đoan vương điện hạ khó tránh quá ép buộc.”


“Ngươi tự nhiên sẽ không kinh ngạc, bởi vì ngươi đã sớm biết Hứa Vân Noãn lập được công lao, mà sở dĩ ngươi muốn hại tính mạng của nàng, cũng chính bởi vì phần công tích này của nàng.”


“Còn thỉnh Đoan vương điện hạ nói cẩn thận, vi thần chưa từng hại Hứa Vân Noãn.”


“Chu đại nhân không hổ là ở biên cảnh trải qua tôi luyện của chiến trường, phần thong dong trấn định này không phải là người nào cũng có.”


“Đoan vương điện hạ có lời gì không ngại nói thẳng, không cần quanh co lòng vòng như vậy, chỉ cây dâu mà mắng cây hòe, đại trượng phu trên đời, chính là nên quang minh lỗi lạc.”


Bookwaves.com.vn

Khóe môi của Đoan vương hiện lên một tia lãnh ý: “Chu đại nhân muốn nghe, như vậy ta liền nói hết những chuyện đã từng phát sinh. Phụ hoàng, bởi vì Hứa cô nương nhắc qua trên cánh tay của những người muốn hại nàng đều quấn vòng quanh bố khăn thanh sắc, nhi thần hoài nghi bọn họ không phải lưu phỉ thông thường, mà là dư nghiệt tiền triều vẫn lẻn ở Giang Nam, ý đồ âm thầm tác loạn. Ban đầu ở Kinh Châu, dư nghiệt tiền triều liền muốn đảo loạn Kinh Châu thành, mượn đó để quét uy nghiêm của triều đình như rác, để đầu độc càng nhiều dân tâm hơn, càng thống hận Hứa Vân Noãn cùng với gia gia của nàng dâng phương thuốc lên đến cực điểm, khi đó đã từng hạ sát thủ, chỉ là bởi vì bách tính ủng hộ bọn họ, bên người chưa từng có ít người, hơn nữa Hứa lão gia tử tận lực phòng bị, đây mới không có để những gian nhân kia đắc thủ.”


“Dư nghiệt tiền triều. . .”



Nhắc tới cái này, các thần tử đông đảo trên triều đình không khỏi nhớ lại chuyện đã xảy ra gần đây ở Giang Nam: Hình như có dư nghiệt tiền triều đang tác loạn, hơn nữa địa phương hưng khởi còn là ở Kinh Châu, lẽ nào trong này có liên hệ gì?


Đoan vương nói tiếp: “Phụ hoàng cũng nhận được tin tức, cũng là bởi vì Giang Nam có vài chỗ xảy ra thiên tai nho nhỏ, dư nghiệt tiền triều liền đứng ra thừa cơ mua chuộc dân tâm, mà lần này, kế hoạch của bọn họ càng nghiêm mật.”


“Ngươi tra được cái gì?” Nhắc tới dư nghiệt tiền triều, thần sắc của hoàng thượng càng lãnh túc.


“Dư nghiệt tiền triều có kế hoạch, bọn họ vừa ở Giang Nam rải tin tức đế vương bất nhân, vừa phái người ám sát Hứa Vân Noãn, đợi sau khi Hứa Vân Noãn chết, vu hãm cái chết của Hứa Vân Noãn lên trên người phụ hoàng tàn bạo, lại yết phát ra ngoài nàng chính là người dâng phương thuốc trong Kinh Châu thành. Bách tính Kinh Châu cực kỳ cảm kích Hứa Vân Noãn và gia gia của nàng, cho tới bây giờ như cũ nhớ mãi không quên, là xảy ra chuyện như vậy, trong lòng bọn họ sẽ có cảm tưởng thế nào?”


Hoàng đế mạnh híp một chút mắt.


Bookwaves.com.vn

“Tra đến nơi đây, trong lòng nhi thần cực kỳ nghi hoặc, mưu hại Hứa cô nương, đảo loạn khu vực săn bắn chính là dư nghiệt tiền triều, Hứa cô nương và Đào tiểu thư phân minh thấy qua trên cánh tay bọn họ quấn khăn xanh, nhưng sau này những chứng cớ này vì sao bị mất? Mà những dư nghiệt tiền triều này lại làm thế nào nằm vùng ở chung quanh khu vực săn bắn, mà không bị phát hiện? Nhi thần tra tới tra lui, sau cùng tra được trên người của Chu đại nhân.”


Chu Hoài cau mày: “Điện hạ hoài nghi là vi thần xóa sạch chứng cứ trên người những người đó, sau đó cố ý ở khu vực săn bắn cố ý lưu lại lỗ thủng phòng vệ, để tiện cho dư nghiệt tiền triều động thủ?”


“Không sai.”


“Điện hạ có chứng cứ không?”



“Bổn vương không có chứng cứ trực tiếp.”


Bookwaves.com.vn

“Không có chứng cứ, điện hạ chỉ dùng miệng để vu hãm trọng thần trong triều?” Thanh âm của Chu Hoài chợt trở nên ngôn từ nghĩa chính.


“Bổn vương không có chứng cứ trực tiếp, nhưng Chu đại nhân ở biên cảnh lĩnh binh nhiều năm, phụ hoàng còn đích thân tán thưởng ngươi thân phụ tướng tài, như vậy bổn vương cũng rất nghi ngờ, bất quá là một bố phóng khu vực săn bắn nho nhỏ, Chu đại nhân bố trí nhân thủ đổi phòng, trung gian đã có gần một khắc đồng hồ hỗn loạn và sơ thất, lúc này mới để những tiền triều dư nghiệt có cơ hội hạ thủ. Sai lầm rõ ràng như vậy, sao Chu đại nhân lại phạm? Lẽ nào ngươi ở biên cảnh chính là lĩnh binh như vậy sao?”


Nhãn thần của Chu Hoài thoáng giật giật: “Vi thần giải thích qua với hoàng thượng, là bởi vì chỗ của Hứa Vân Noãn ở chính là doanh trướng của nữ quyến, lui tới đều là nữ tử, mà thân phận đều có chút tôn quý, rất sợ người phía bất cẩn là đụng phải, nên thời gian bố phòng nhân thủ, khó tránh khỏi cẩn thận một ít, hoàng thượng cũng đã nghiêm phạt vi thần, điện hạ là đối với trừng phạt của hoàng thượng, có ý kiến gì sao?”


“Chu đại nhân, phụ hoàng hết sức tín nhiệm ngươi, trước biết ngươi có sơ hở trong việc bố phòng, cũng không có đại gia trừng phạt với ngươi, mà là giơ cao đánh khẽ, nhưng ngươi lại phụ tín nhiệm của phụ hoàng đối với ngươi.”


“Nói tới nói lui, điện hạ vẫn không có chút chứng cứ nào. Còn nữa, vi thần có hoàng thượng tín nhiệm, có tiền trình thật tốt, vì sao phải khuấy cùng với những dư nghiệt tiền triều kia?”


“Nói tới cái này, bổn vương cũng hết sức tò mò, vì sao Chu đại nhân bày đặt dương quan đạo không đi, hết lần này tới lần khác phải đi cầu độc mộc?”


“Đoan vương điện hạ, vi thần vẫn là câu nói kia, những lí do thoái thác và suy đoán lớn mà rỗng này, cũng không cần bêu xấu ở trước mặt hoàng thượng, nếu điện hạ có chứng cứ, vậy thì mời trực tiếp trình báo cho hoàng thượng, cũng để cho bách quan trong đại điện cùng xem thử, nếu không có chứng cứ, còn thỉnh điện hạ cho vi thần một cái công đạo.”


“Không nghĩ tới Chu đại nhân minh ngoan bất linh như vậy. . . đã như thế, bổn vương cũng không cần lưu chút tình cảm nào nữa.”



Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận